Hắn đứng dậy, lấy sáu viên Vũ Linh Đan ra uống rồi chuẩn bị tiếp tục tu luyện.
Đại ngư dưới chân Ngu Phi Yến uốn lượng, phá mặt hồ bay lên. Đại ngư tạo nên một con sóng lớn, bên trong lộ ra cái đầu cá to bằng cả con thuyền, có vài phần giống rồng, không ngờ là một con ngư long!
Nàng ta tu luyện Ngư Nhạn Song Phi, trong đó ngư là một con ngư long, bá vương dưới nước!
Tối hôm đó, trời tối đen như mực, Chung Nhạc trong lúc kinh hoảng không thấy rõ được con đại ngư này. Giờ mới coi như thấy được hình dạng thực của nó, quả nhiên hung ác dị thường.
Ngu Phi Yến rõ ràng có được chân truyền của ngư long đồ đằng, hơn nữa tinh thần lực cũng đủ mạnh, hiển hóa ngư long vô cùng chân thực. Ngư long bay lên khỏi mặt nước bảy trượng, có máu, có thịt, có xương có cốt. Cái mõm rồng hung hãn, khí thế dưới nước vô cùng hung mãnh!
Cao thâm hơn nhiều lần so với giao long đồ đằng của Chung Nhạc quan tưởng ra chỉ có da không có máu thịt xương cốt.
- Có lẽ nàng ta đã từng thấy ngư long thực sự nên mới luyện được ngư long đồ đằng tới trình độ này.
Chung Nhạc nghĩ bụng.
Nhưng hắn không biết Ngu Phi Yến tu luyện được ngư long đồ đằng tới mức này có liên quan tới đồ đằng của Hữu Ngu thị. Hữu Ngu thị sở dĩ có tên như vậy vì ‘Ngu’ đồng âm với ‘Ngư’, đồ đằng của họ chính là ngư long, do tổ tiên để lại.
Hữu Ngu thị lịch sử rất lâu đời, từ vạn năm trước đã xuất hiện luyện khí sĩ, để lại ngư long đồ đằng, vì thế gọi là Hữu Ngu thị. Trải qua vô số tộc nhân của đại thị tộc này tế tự trong vạn năm, ngư long đồ đằng đã giống như ngư long thực sự vậy, thần thông quảng đại, bảo vệ Hữu Ngu thị!
Ngu Phi Yến thân là tôn nữ của Hữu Ngu thị tộc trưởng, tu thành long ngư đồ đằng không phải khó.
- Không hổ là đại sư tỷ của nữ viện. Một chiêu tối hôm đó nàng ta không hề dùng hết thực lực, chắc không định giết mà chỉ định chặt một chân của ta.
Chung Nhạc cảm nhận sát cơ mãnh liệt từ phía trước, trong đầu lóe lên một suy nghĩ:
- Lần chạm trán này để nàng ta thấy thực lực của ta nên nàng ta mới dùng hết uy lực của ngư long đồ đằng, không sợ ta không không đỡ được. Nhưng nàng ta chỉ dùng tới ngư long đồ đằng, còn Ngư Nhạn Song Phi là hai loại đồ đằng kết hợp, vì thế đây vẫn chưa phải toàn bộ thực lực của nàng ta.
Ngu Phi Yến sát khí đằng đằng, ngư long khuấy động mặt nước tạo thành một con sóng cao hơn trượng, ập về phía Chung Nhạc ở mép vực.
- Chung sư đệ, ta tới cũng không phải trưng cầu ý kiến của ngươi mà là đang giao đấu với ngươi một trận. Ngươi không muốn đánh cũng phải đánh!
Nữ tử này ra tay quả đoán mạnh mẽ, hung mãnh bá đạo, căn bản không cho hắn bất cứ đường lui nào!
- Có lẽ Ngu sư tỷ luyện hai loại đồ đằng công kích pháp môn khác nhau thành một, có được chân truyền của hai loại đồ đằng. Không hổ là đại sư tỷ của nữ viện!
Chung Nhạc mỉm cười, vác tảng đá nghìn cân lên, nhún người nhảy xuống vực, nghĩ bụng:
- Nàng ta học được nhiều hơn ta, kỹ hơn ta. Nhưng về tinh thần lực và hồn phách thì không bằng ta. Nếu đánh thì thắng thua chưa thể biết được. Tuy ta không sợ nhưng không cần thiết phải đấu với nàng ta.
Đào Đại Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, nhảy cẫng lên giậm chân:
- Sư tỷ ép chết người ta rồi!
Ngu Phi Yến sắc mặt kịch biến. Chỉ nghe vù một tiếng, ngư long dưới chân nàng bay lên khỏi mặt hồ, nhảy xuống vực.
Đào Đại Nhi giậm chân nhảy xuống vực:
- Sao tỷ cũng nhảy xuống? Nếu hai người chết dưới đó người khác sẽ nói đôi thiếu nam thiếu nữ này vì tình mà tự vẫn… Chết rồi, sao ta cũng nhảy xuống theo? Như vậy chết cùng lúc ba người, một nam hai nữa, người khác sẽ nói thế nào… Sư tỷ cứu ta với!!!!
Ba người rơi xuống vực, nhưng Chung Nhạc vác đá rơi nhanh hơn. Ngu Phi Yến ở phía sau, cách hắn càng ngày càng xa. Còn Đào Đại Nhi thì huơ chân múa tay như đang bơi trong không trung, cố gắng bơi lên vậy, chỉ là làm gì cũng vô ích, vẫn rơi theo hai người kia.
Vào khoảnh khắc Chung Nhạc rơi xuống vực, ngẩng lên nhìn thì thấy hai thiếu nữ kia cũng nhảy theo xuống khiến hắn kinh ngạc:
- Ngu sư tỷ nhảy xuống rốt cuộc là vì cứu hay giết ta? Nếu muốn giết thì để ta rơi xuống chết là được, sao phải đuổi theo? Tâm địa của nữ tử này cũng không phải xấu, tuy là tôn nữ của tộc trưởng Hữu Ngu thị xếp thứ hai trong thập đại thị tộc nhưng cũng không phải thấy chết không cứu.
- Còn có Đào Đại Nhi sư tỷ lại cũng đuổi theo. Hẳn là họ đều có cách nhảy xuống vực mà không chết, chắc đã tu hành pháp môn phi hành. Nhưng họ không biết ta không phải muốn chết mà là tu luyện…
Hắn lập tức vào trạng thái quan tưởng, một lần nữa vào ranh giới sinh tử huyền diệu, cực hạn phản ứng, quan tưởng Toại Hoàng.
Lần này hắn vác đá nặng, không cẩn thận chút là có thể chết ngay, vì thế không được phép có bất cứ sơ xuất nào. Cho dù Ngu Phi Yến và Đào Đại Nhi đuổi theo thì hắn cũng không được phân tâm.
Toại Hoàng hắn quan tưởng ra càng thêm rõ ràng, vảy, râu, mắt của Toại Hoàng càng ngày càng rõ, chi tiết cũng nhiều hơn!
Chi tiết nhiều hơn một chút là Chung Nhạc liền cảm thấy tinh thần lực tiêu hao hung mãnh hơn nhiều. Dù sao trên lưng cũng có đá nghìn cân, tốc độ rơi càng nhanh, cảm giác tử vong sẽ càng mạnh, cảm giác cấp bạch đương nhiên cũng mạnh hơn!
Mong muốn được sống mãnh liệt sẽ kích phát mọi tiềm năng, khiến thân thể, tinh thần và hồn phách của hắn điều động toàn bộ năng lượng để cường hóa bản thân!
Giữa ranh giới sinh tử có sự sợ hãi tột cùng, tâm ma xuất hiện, nhưng Toại Hoàng xuất hiện lập tức luyện hóa mọi tâm ma, khiến tinh thần lực của hắn thêm thuần túy, thêm dẻo dai, quan tưởng cũng thuận lợi hơn.
Phía trên, Đào Đại Nhi quơ chân quơ tay hét ầm ĩ, Ngu Phi Yến thì coi như không nghe thấy, đột nhiên tinh thần lực tràn ra từ mi tâm, quan tưởng đại điểu. Chỉ thấy, dưới nách nàng ta đột nhiên xuất hiện tinh thần lực, biến thành hai cái cánh dài trượng sáu trượng bảy.
Vù!!!
Ngu Phi Yến vỗ cánh, tốc độ đại tăng, nhanh chóng tiếp cận Chung Nhạc.
Hai người giống như lưu tinh rơi xuống vực. Ngu Phi Yến càng ngày càng đuổi tới gần, đột nhiên thấy mặt đất phía dưới bỗng to lên, sơn thạch cây cối càng ngày càng rõ ràng, không khỏi kinh hãi!
Tốc độ của họ quá nhanh, càng ngày càng gần mặt đất, nếu cứ rơi với tốc độ này thì cho dù nàng có chân truyền của Ngư Yến Song Phi, có thể biến tinh thần lực thành cánh để phi hành thì cũng sẽ ngã tan xác.
- Thôi nguy rồi!
Ngu Phi Yến trán túa mồ hôi lạnh, tâm thần đại loạn:
- Tốc độ của ta quá nhanh, không kịp rồi!
- Bạo phát!
Trong thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa đột nhiên quát lớn đánh thức Chung Nhạc đang quan tưởng.
Chung Nhạc mở mắt, tinh thần lực bạo phát, hồn phách điều khiển tinh thần biến thành giao long quấn quanh người, tiếng lôi đình uỳnh uỳnh, lôi quang lấp ló, giống như kim long hoành không vậy!
Tảng đá nghìn cân trên lưng hắn bị lôi quang của giao long quét qua, vang lên rắc rắc rồi vỡ thành vô số mảnh.
Chung Nhạc định ngự lôi bay lên không, đột nhiên thấy Ngu Phi Yến giang cánh, rồi bùm bùm hai tiếng, hai cái cánh biến thành từ tinh thần lực của nàng ta bị cuồng phong nghiền nát.
Thiếu nữ đó mắt đầy sự kinh hoảng, lộn ngược người rơi xuống, chỉ sợ sau đó sẽ rơi nát thành tương mất!
Theo lý thì khoảnh khắc đôi cánh bị nghiền nát nàng vẫn còn thời gian quan tưởng, dùng tinh thần lực tạo ra một đôi cánh khác, tiếp tục chống đỡ thế rơi xuống, nhưng Ngu Phi Yến lại như bị ngốc vậy, không hề động đậy gì.
- Nàng ta bị sự sợ hãi khống chế thức hải, sinh tâm ma, khiến nàng ta rơi vào tình trạng khủng hoảng.
Chung Nhạc từng trải qua sự sợ hãi giữa ranh giới sinh tử. Vừa nhìn là biết vấn đề của thiếu nữ này. Thức hải của nàng ta xuất hiện tâm ma khiến nàng không thể phản ứng lại được.
Chung Nhạc gầm lớn, chỉ thấy con giao long quấn quanh người hắn vù một tiếng lao về hướng Ngu Phi Yến. Tân Hỏa giật mình, kêu lên thất thanh:
- Ngươi điên à! Muốn chết sao?
Rẹt!
Quanh người Chung Nhạc xuất hiện lôi quang, sấm sét, lại một con giao long nữa xuất hiện.
Hắn quan tưởng cùng lúc Toại Hoàng và hai con giao long, một con đi cứu Ngu Phi Yến, một con tự cứu mình!
Đây là lần đầu tiên hắn thi triển thủ đoạn như vậy. Tân Hỏa cũng chưa từng dạy hắn, chỉ là trong lúc nguy cấp hắn tự nhiên dùng tới. Bất luận là cứu người hai tự cứu mình thì cũng như hành vân lưu thủy vậy!
Chung Nhạc điều khiển giao long đáp xuống, dù sao cũng là mới dùng tinh thần lực ngưng tụ thành giao long, chậm mất nửa nhịp, hắn đã rơi xuống khu rừng, chuẩn bị chạm đất.
Nếu cứ với tốc độ này rơi xuống đất thì cho dù có liều mạng bạo phát thì cũng khó tránh được cái chết!
- Long hành vạn lý!
Chung Nhạc chưa bao giờ bình tĩnh như thế này, ngự giao long bay ra, lôi đình giao long biến hóa, cố gắng lao vào cây mượn sức cây giảm lực rơi.
Uỳnh uỳnh!
Các ngọn cây chọc trời nổ tung, vô cùng khủng bố. Cuối cùng Chung Nhạc và lôi đình giao long rơi xuống đất, trượt đi trên đất vài chục trượng mới dừng lại được.
Chung Nhạc loạng choạng, cảm thấy chưa bao giờ mệt rã rời như vậy, vội lấy sáu viên Vũ Linh Đan nhét vào mồm. Quay lại nhìn thì thấy mình đã để lại một vệt dài trong rừng, nhưng không phải đường thẳng mà lại uốn lượn như giao long phi hành vậy.
Đây chính là thân pháp hắn mới lĩnh ngộ được, dấu vết do long hành vạn lý để lại.
- Hắn lại làm được rồi…
Tân Hỏa cũng kinh hồn bạt vía, thấy thế thở phào, nghĩ bụng:
- Không chừng tiểu tử này lại có thể sánh được với Tân Hỏa truyền thừa giả…