Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 623: Chương 623: Lại đi Tây Hoang (1)




Đối với Phong Hiếu Trung, Chung Nhạc có thể lý giải và kính nể, nhưng lại không ủng hộ. Một kẻ cầu đạo như Phong Hiếu Trung vậy, mặc dù nhìn qua rất tiêu sái, nhưng trong lòng lại không có khái niệm nhà, không có khái niệm chủng tộc, không có khái niệm thân hữu. Nhân Tộc nếu muốn quật khởi, nếu muốn thay đổi hiện trạng bị những chủng tộc khác lấn ép, không thể dựa vào một người như vậy. Phong Hiếu Trung có thể tiêu sái như thế, nhưng hắn lại không được.

Bên ngoài Địa cung Hoàng lăng, vô số cường giả Thần Tộc đều nhìn về phía Chung Nhạc, trong mắt tràn ngập vẻ kinh nghi bất định. Trên thế gian này lại còn có kẻ có thể trò chuyện vui vẻ với tên Ma đầu Phong Hiếu Trung này? Bất luận là Thần Tộc hay Ma Tộc, gặp phải tên Ma đầu Phong Hiếu Trung này, không phải là hô đánh hô giết thì chính là tránh xa không kịp, có thể trốn được bao xa liền trốn bao xa. Cho dù là Nhân Tộc cũng không nguyện có bất luận giao tiếp gì với Phong Hiếu Trung. Mà tên Luyện Khí Sĩ Chư Càn Thần Tộc này vậy mà lại chuyện trò vui vẻ với Phong Hiếu Trung, giống như quen biết đã lâu vậy, không thể không khiến cho bọn họ hoài nghi.

- Phong Hiếu Trung nói không sai! Thanh Thần kiếm trong Kiếm Môn Sơn kia chỉ sợ là điểm then chốt trong chuyện Ích Tà Thần Hoàng có thể phục sinh hay không!

Chung Nhạc cũng không tiến vào Địa cung Hoàng lăng, mà xuất phát quay trở về Đại Hoang. Hắn không dự định sẽ tiến vào Địa cung. Trong Địa cung nguy hiểm tầng tầng, cho dù là Thần Ma tiến vào trong đó cũng khó tránh khỏi bị đánh chết, huống chi là hắn? Hơn nữa, hắn cũng không cần thiết phải tiến vào Địa cung làm gì.

- Thanh Thần kiếm trong Kiếm Môn Sơn kia không biết có lai lịch gì. Từ lúc Kiếm Môn thành lập tại một vạn năm trước cũng đã sớm tồn tại, cắm lên trên trái tim Ích Tà Thần Hoàng. Hiện tại, Ích Tà Thần Hoàng sắp sửa phục sinh, thanh kiếm này đoán chừng cũng sẽ có động tác!

Thần kiếm vừa động, tất nhiên sẽ long trời lở đất. Ích Tà Thần Hoàng là sống hay chết, cần phải xem thanh Thần kiếm này rồi.

Chung Nhạc chân trước vừa mới đi, phía sau đã có rất nhiều cường giả Thần Tộc theo đuôi mà tới. Hắn tán gẫu với Phong Hiếu Trung một hồi, đám cường giả Thần Tộc này không dám đụng tới Phong Hiếu Trung, nhưng hắn lại chỉ là một tên Chư Càn Thần Tộc không danh không tiếng, cho nên động vào hắn vẫn là có thể.

Chung Nhạc biết rõ chuyện này, nhưng cũng không chút để ý. Hiện tại hắn đã là tồn tại Pháp Thiên Cảnh, ở trong Quy Khư đối mặt với vô số Luyện Khí Sĩ hai tộc Thần Ma Côn Lôn Cảnh và A Đà Cảnh, cũng đã giết chết không biết bao nhiêu Thần Ma thiếu niên Pháp Thiên Cảnh và Cự bá Chân Linh Cảnh, sớm đã không đặt đám cường giả Thần Tộc này vào trong mắt nữa. Nếu không phải muốn dò xét tin tức, hắn cũng sẽ không biến thành bộ dạng Chư Càn Thần Tộc.

Hiện tại Chung Nhạc hành tẩu trong Tây Hoang này, đã hoàn toàn có thể yên tâm. Hắn không cần bất luận kẻ nào bảo vệ nữa, hắn đã đủ để tự bảo hộ chính mình.

Tướng mạo hắn chậm rãi biến hóa, khôi phục lại diện mạo chính mình, bình thản tiến về phía Đại Hoang. Đám cường giả Thần Tộc truy tung mà tới kia thấy rõ diện mạo của hắn, đều thoáng ngẩn ra, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

- Chung Sơn thị! Nhất Kiếm Xuất Tây Hoang Chung Sơn thị!

- Các ngươi nhìn thấy không? Vừa rồi hắn biến thành bộ dáng của Chư Càn Thần Tộc. Nếu hắn vẫn tiếp tục biến thành Chư Càn Thần Tộc, còn có thể đi ra Tây Hoang. Nhưng hắn lại dám lộ ra chân diện mục! Thật không biết hắn là gan lớn hay là ngu ngốc đây!

- Không ngờ hắn lại dám xuất hiện tại Tây Hoang! Hắn không biết Trọng Lê Thần Tộc và Côn Bằng Thần Tộc đều đã phát lệnh truy nã hắn rồi sao?

- Không phải nói hai vị Cự bá Bằng Thiên Thu, Bằng Kim Dật của Côn Bằng Thần Tộc đã truy sát hắn rồi sao? Hai vị Cự bá kia đâu rồi?

- …

Đột nhiên, mấy vị Cự đầu Pháp Thiên Cảnh nhịn không được, hung hãn xuất thủ với Chung Nhạc, ý đồ muốn bắt giữ hắn. Mấy gã cường giả Pháp Thiên Cảnh thi triển ra Pháp Thiên Tượng Địa, nhục thân không ngừng bành trướng, biến thành cự nhân cao trăm trượng, có được uy năng cực kỳ đáng sợ. Mấy tôn Cự đầu Pháp Thiên Cảnh này đều là cường giả của các Thần Tộc, trên phương diện thực lực, trong những tồn tại Pháp Thiên Cảnh trên Tổ Tinh đều có thể xưng là đại cao thủ không tầm thường. Mấy gã cường giả Pháp Thiên Cảnh này tới từ các Thần Tộc bất đồng, thần thông cũng là thiên kỳ bách quái, biến thành đủ các loại dị tượng. Vô số đạo Thần quang bùng phát xung thiên, thanh thế cực kỳ to lớn.

Chung Nhạc không xoay người lại, cũng không quay đầu lại, mặc cho công kích của mấy gã cường giả Pháp Thiên Cảnh này đánh tới sau lưng chính mình. Đột nhiên, hắn nhẹ nhàng phất ống tay áo về phía sau một cái.

Ầm ầm!

Đám Thần quang ngập trời kia lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Từng gã từng gã cường giả Pháp Thiên Cảnh nhìn như vô cùng cường đại lập tức thổ huyết, dùng tốc độ càng nhanh hơn bay ngược trở về, hung hăng rơi thẳng xuống đất, ngã xuống không đứng dậy nổi nữa.

Đám cường giả Thần Tộc còn lại đều lộ ra thần sắc hoảng sợ, nhao nhao dừng bước lại, không tiếp tục truy kích nữa. Bọn họ đều vội vàng lấy ra Đồ Đằng Thần Trụ, thông tri cho cao tầng trong tộc.

- Đi ra Tây Hoang, cần gì phải rút kiếm?

Chung Nhạc lắc lắc đầu, cất bước đi xa. Trước đây, lúc thực lực của hắn còn nhỏ yếu, cần có Thủy Tử An liều mạng mới có thể đi ra Tây Hoang, cần có trường kiếm của chính mình mới có thể vượt qua Sơn mạch Liên Vân. Mà hiện tại, hắn đã trưởng thành rồi!

Hắn một đường đi về phía Đại Hoang, căn bản không cần biến hóa tướng mạo chính mình, mà vẫn như cũ dùng diện mạo vốn có xuyên qua Tây Hoang, đi qua lãnh địa của từng cái từng cái Thần Tộc.

Bất quá, mặc dù hắn đã có sức tự vệ, nhưng thời điểm đi ngang qua Thần Miếu của các Thần Tộc, hắn vẫn biểu hiện ra sự tôn trọng nên có, không trực tiếp lướt qua trên không các tòa Thần Miếu này. Điểm tôn trọng này nhất định là phải có, bằng không sẽ dẫn tới những phiền toái không cần thiết.

o0o

- Ha ha ha ha… Chung Sơn thị của Nhân Tộc, ngươi nghênh nghênh ngang ngang đi tới Tây Hoang ta, đã bái Sơn Thần hay chưa?

Thời điểm Chung Nhạc tiến vào địa bàn của Sơn Thần Tộc, đi ngang qua tầng tầng núi non, đột nhiên một ngọn núi lớn ầm ầm run rẩy, vô số đá núi lay động. Chỉ thấy ngọn đại sơn này vậy mà chậm rãi đứng lên, biến thành một tôn Cự Nhân Sơn Thần bốn cánh tay. Toàn thân hắn là do nham thạch tạo thành, trải rộng văn lộ Đồ đằng Sơn Thần Tộc, chiều cao lên tới ngàn trượng.

Tôn Cự Nhân Sơn Thần này rõ ràng là một vị Cự bá đã tu thành Chân Linh. Hắn cứ như vậy đứng đó, tầng mây phiêu phù ở trước ngực, văn lộ Đồ đằng toàn thân lóe sáng, bộ dáng hùng tráng uy phong, ánh mắt nhìn xuống Chung Nhạc phía dưới, cười ha hả nói:

- Đã chưa bái Sơn Thần, ngươi còn muốn rời khỏi Tây Hoang sao? Hiện tại, mau tới tế bái một chút Sơn Thần trước mặt ngươi a!

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, bật cười ha hả, nói:

- Sư huynh, để ta bái Sơn Thần thì có thể! Mà ngươi bất quá chỉ là một tôn Ngụy Thần, ta sợ ngươi không chịu nổi một bái của ta a!

Tôn Cự Nhân Sơn Thần kia mở ra bốn cánh tay, trong bàn tay hiện ra từng khỏa từng khỏa thạch nhãn thật lớn, cười ha hả nói:

- Ngươi chưa bái ta, làm sao biết ta không đảm đương nổi một bái của ngươi?

- Được!

Chung Nhạc khom người bái một cái, sau lưng hiện ra Thần Ma Thái Cực Đồ. Vạn thần quay xung quanh Thái Cực Đồ tế tự. Chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, khí huyết hắn nhất thời dâng lên ngập trời, so với tôn Cự bá Chân Linh Cảnh Sơn Thần Tộc này còn cường đại hơn, còn khủng bố hơn rất nhiều lần.

Sắc mặt tôn Cự Nhân Sơn Thần kia nhất thời kịch biến, vội vàng giơ bốn bàn tay về phía trước cố gắng chống đỡ. Vô số đạo văn lộ Đồ đằng nhao nhao bay lượn, biến thành hàng rào đá núi vô cùng kiên cố, mạnh mẽ chống đỡ. Ngay sau đó, tầng hàng rào đá núi này dưới sự trùng kích chấn động của Vạn Thần Triều Bái của Chung Nhạc ầm ầm vỡ nát, toàn bộ biến thành bột mịn.

Một bái này của Chung Nhạc vừa ra, vô số đá núi trên toàn thân tôn Cự Nhân Sơn Thần kia nhao nhao tróc ra. Toàn thân Cự Nhân Sơn Thần ầm ầm đổ nát. Trong khoảnh khắc, thân thể tôn Cự Nhân Sơn Thần này rút lại hơn phân nửa, từ chiều cao ngàn trượng thu lại chỉ còn hơn trăm trượng. Hắn vội vàng co chân bỏ chạy, chấn cho đại địa ầm ầm vang dội. Tốc độ chạy trốn của hắn cực nhanh, miệng thì vội vàng la lớn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.