o0o
Chiếc bảo thuyền nhanh như điện chớp lao đi, dưới sự giá ngự của nàng lao thẳng về phía Đại Hoang, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân. Cho dù là Cự bá đích thân truy đuổi, cũng đừng hòng đuổi kịp bọn họ.
Màn đêm buông xuống, giao giới giữa Nam Hoang và Đại Hoang đã xuất hiện trong tầm mắt, một tòa sơn mạch thật lớn phân tách Nam Hoang và Đại Hoang. Đám người đứng ở đầu thuyền, từ xa xa đã nhìn thấy giữa quần sơn thật lớn thiêu đốt từng đống từng đống lửa trại hừng hực, nhìn từ xa giống như từng cây từng cây đuốc, thắp sáng toàn bộ quần sơn.
Trong quần sơn, một tòa thành trì biên hoang đứng sừng sững. Đó là một tòa biên quan cách đây không lâu Trọng Lê Thần Tộc đã xây dựng nên. Vốn dĩ, biên giới giữa Nam Hoang và Đại Hoang cũng không có biên quan. Bất quá, đời này Nhân Tộc cường giả xuất hiện lớp lớp, có Quân Tư Tà, Phương Kiếm Các và Khâu Cấm Nhi những Tiên Thiên Linh Thể bậc này, lại có cường giả thế hệ trước như Thủy Tử An bậc này, trong thế hệ thanh niên lại có đám nhân vật siêu quần bạt tụy như Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông, còn có Nhân Tộc Tây Hoang đầu nhập vào, thế lực dần dần cường đại lên. Bởi vậy, bên phía Nam Hoang cũng dần dần bắt đầu phòng bị đối với Nhân Tộc.
Linh của tòa thành trì trấn thủ biên hoang này cũng đã bị thôi động, lan tỏa Thần uy ngập trời, đứng sừng sững bên trong biên quan. Tôn Thần Linh kia cao tới trăm ngàn trượng, văn lộ Đồ đằng huyễn lệ bốn phía giống như từng sợi từng sợi dây xích thật dài, bay lượn chung quanh tôn Thần Linh Nam Hoang này, chiếu sáng tòa thành trì biên quan.
Trong bóng tối, dưới ánh lửa trại, đám người chỉ thấy từng tôn từng tôn Cự nhân Nam Hoang xuất động, giơ cao đại chùy, đem từng cây từng cây đồng trụ dài tới hơn trăm trượng giống như những cây đinh vậy, đóng sâu vào trong lòng đất. Dọc theo biên giới giữa Đại Hoang và Nam Hoang, không ngừng đóng đồng trụ xuống.
Thanh âm đóng trụ đinh đinh đương đương không ngừng vang lên, ánh lửa trại chiếu rọi lên người đám Cự nhân Nam Hoang, cơ nhục dưới lớp da thịt màu đồng cổ chấn động, không ngừng đập mạnh lên cây đồng trụ. Một màn này đồ sộ cuồng dã, nhìn tới mức trong lòng tất cả mọi người trên thuyền đều cực kỳ căng thẳng:
- Đám đồng trụ này là cái gì?
Thủy Tử An giãy dụa đứng dậy, từ xa xa nhìn lại, nói:
- Phong tỏa địa mạch! Tác dụng của đám đồng trụ này chính là phong ấn lại lòng đất biên hoang, tránh cho có người từ dưới lòng đất chạy thoát. Lần này Nam Hoang đã hạ tiền vốn lớn, không chỉ muốn phong ấn địa mạch Nam Hoang và Đại Hoang, sợ rằng còn muốn phong bế hết thảy biên giới Nam Hoang a…
Đám người không khỏi hoảng sợ. Đám đồng trụ hình dạng như cây đinh này cứ cách mỗi một trăm dặm lại có một cây. Biên giới Nam Hoang kéo dài liên miên tới mấy trăm vạn dặm, Trọng Lê Thần Tộc vậy mà đã đóng xuống hơn một vạn cây đồng trụ. Đồng trụ đều là từng cây từng cây Đồ Đằng Thần Trụ, văn lộ Đồ đằng ở dưới lòng đất liên miên bất tuyệt lan tràn ra, bao phủ hết thảy biên cảnh Nam Hoang. Đám văn lộ Đồ đằng bao phủ dưới lòng đất hơn một vạn trượng, luyện cho dưới lòng đất trở thành tường đồng vách sắt, đoạn tuyệt mọi thần thông độn địa.
Dưới lòng đất chính là áp lực cực lớn, xuống càng sâu áp lực lại càng lớn, cộng thêm đám đồng trụ này đã luyện dưới lòng đất trở thành bền chắc như thép, sợ rằng cho dù là Cự đầu xuyên qua dưới lòng đất cũng sẽ hành động gian nan. Hơn nữa, chỉ cần xuyên qua dưới lòng đất, sẽ lập tức xúc động tới văn lộ Đồ đằng trên đồng trụ, bị cường giả của Trọng Lê Thần Tộc cảm nhận được. Kể từ đó, con đường rời khỏi Nam Hoang từ dưới lòng đất cũng sẽ bị chặt đứt.
Quân Tư Tà lẩm bẩm:
- Đây cũng không phải là muốn ngăn cản chúng ta, cũng ngăn không được chúng ta, mà là muốn phong tỏa Chung sư đệ lại trong Nam Hoang, không cho hắn có cơ hội đào tẩu! Trọng Lê Thần Tộc vì để bắt hắn, quả thật đã hạ tiền vốn thật lớn…
Nàng quay đầu lại nhìn về phía Nam Hoang, nhất thời không khỏi ngẩn ngơ, sắc mặt kịch biến. Đám người cũng nhao nhao quay đầu nhìn lại, từng tên từng tên đều ngây người.
Chỉ thấy trong lãnh địa Nam Hoang bị hắc ám bao phủ, từng cái từng cái thành quách lớn lớn nhỏ nhỏ cũng đều có Linh bị kích hoạt. Màn đêm bao phủ khắp nơi, cặp mắt của đám Linh kia thắp sáng cả bầu trời đêm. Từng đạo từng đạo quang trụ thật lớn từ trong cặp mắt của đám Linh kia bắn thẳng ra, đảo quét về phía màn đêm thâm trầm. Từ trên cao nhìn xuống, sẽ có thể nhìn thấy các nơi trong Nam Hoang, từng đạo từng đạo quang trụ huy hoàng xé mở hắc ám, đảo quét bốn phía. Một màn này cực kỳ đồ sộ mà quỷ dị.
Đại bộ phận đám Linh này đều là Linh của Cự bá, nhưng thực lực cũng đều không tầm thường, càng có tôn Linh là Thần Linh trong chủ thành. Thần Linh được kích hoạt, Thần quang trong mắt vô cùng thần thánh, rọi sáng cả một mảnh hắc ám. Vì để sưu tầm hạ lạc của Chung Nhạc, Trọng Lê Thần Tộc đã vận dụng tới Linh của toàn bộ thành trì, toàn bộ Bộ lạc trong Nam Hoang.
- Sư ca hắn, thật sự có thể chạy thoát sao?
Khâu Cấm Nhi lẩm bẩm, lộ ra thần sắc lo lắng.
Đột nhiên, Quân Tư Tà chợt thôi động bảo thuyền, oanh động phá không, từ trên không thành trì biên hoang bay qua. Đồng thời nàng cũng triệu hồi ra Thanh Long Kỳ, phất mạnh một cái, nghiền ép thẳng xuống dưới.
Thời điểm bảo thuyền bay qua, tôn Thần Linh trấn quan phía dưới đột nhiên phóng thẳng lên cao, công kích về phía chiếc bảo thuyền, lại bị Thanh Long Kỳ mạnh mẽ đè một cái xuống dưới, ép cho phải quay trở lại trong quan.
Trong tòa biên quan này chợt truyền ra từng tiếng từng tiếng gầm lớn, vô số Luyện Khí Sĩ Trọng Lê Thần Tộc nhao nhao bay lên, dõi mắt nhìn lại. Sau khi thấy chiếc bảo thuyền kia đã bay vào trong phạm vi của Đại Hoang liền lập tức dừng lại, cũng không dám tiến về Kiếm Môn.
Mà trong phạm vi của Kiếm Môn, Phương Kiếm Các dẫn người bay tới tiếp đón. Quân Tư Tà lập tức nói:
- Phân phát lệnh bài! Chia ra mời người! Chuẩn bị chiến tranh!
Rất nhiều Trưởng lão, Đường chủ Kiếm Môn tuân lệnh, mỗi người nhận lấy một tấm lệnh bài, đích thân động thân, chạy về phía các Hoang đi mời cường giả.
Sắc mặt Quân Tư Tà ngưng trọng, nhìn về phía tòa biên quan Nam Hoang sau lưng kia, thấp giọng nói:
- Chung sư đệ, ngươi có thể tránh được một kiếp này không…
o0o
Một ngày này, cơ hồ toàn bộ cường giả Pháp Thiên Cảnh của Trọng Lê Thần Tộc đều nhận được mệnh lệnh đuổi bắt Chung Nhạc, thậm chí ngay cả Cự bá, Thiên sư Võ đạo cũng nhao nhao xuất động, bày bố thiên la địa võng, bốn phía sưu tầm hạ lạc của Chung Sơn thị Chung Nhạc. Lại có tướng sĩ của các tòa biên thành dọc theo chân núi tuần tra, trên không trung cũng có Luyện Khí Sĩ phù không, sưu tầm hạ lạc của Chung Nhạc.
Lần này Trọng Lê Thần Tộc có thể nói là đã hạ vốn gốc, thề nhất định phải bắt giữ Chung Nhạc, thậm chí không ngừng bố trí một cái lại một cái trạm kiểm soát, trăm dặm một trạm, ngàn dặm một đồn, an bài vô số Luyện Khí Sĩ tăng mạnh bài tra. Hạ Tông chủ, Chúc Dung Nhan Khâm đích thân mang theo Bát Long Trấn Thiên Phủ chạy đi sưu tầm Chung Nhạc. Tinh thần lực không ngừng càn quét, thậm chí thâm nhập đại địa hơn ngàn trượng.
Lần này Trọng Lê Thần Tộc ăn phải thua thiệt thật sự quá lớn, Thần tượng Hạ Hầu chính là biểu tượng của Trọng Lê Thần Tộc cũng bị Chung Nhạc tế khởi Thần Dực Đao chém đứt làm đôi, Hỏa Thánh Cung bị mạnh mẽ chém vỡ, Luyện Khí Sĩ trong thành tử thương không biết bao nhiêu. Cao thủ Trọng Lê Thần Tộc vì vậy mà bị trọng thương cũng là vô số kể, thậm chí ngay cả Hạ Tông chủ của Hạ thị, Tông chủ Chúc Dung thị Chúc Dung Nhan Khâm cũng bị trọng thương. Ngoại trừ bọn họ, còn có mấy vị Thiên sư Võ đạo, Cự bá… cũng đều bị thương, ngay cả ba kiện Thần binh cũng bị Chung Nhạc không biết dùng thủ đoạn gì cướp đi mất. Đây là vô cùng nhục nhã, có thể nói là huyết hải thâm cừu!
Bất quá, mặc cho tốc độ phản ứng của Trọng Lê Thần Tộc có nhanh tới đâu, cũng đều không thể tìm được tung tích của Chung Nhạc. Trọng Lê Thần Tộc tầng tầng kiểm tra cũng đều không thể sưu tầm được hành tung của hắn. Chung Nhạc phảng phất như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy, biến mất không thấy đâu nữa.
o0o
Chung Nhạc thông qua mấy lần kiểm tra, đi tới phía Đông Nam Hoang, cách Đông Hải còn có mấy vạn dặm, đột nhiên vang lên một đạo thanh âm quen thuộc, nghi hoặc nói:
- Long Nhạc huynh, sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi không phải là ở cùng một chỗ với đám người Địa Tẩu sao?
Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, không khỏi nở nụ cười.