Hai người Bạch Thương Hải và Lão gia tử Bạch Trấn Bắc từ xa xa bay tới. Hai thầy trò một người áo bào trắng tinh, đầu bạc tóc bạc, một người là thiếu niên bệnh hoạn, sắc mặt trắng bệch, thân thể ốm yếu. Trên mặt Bạch Trấn Bắc khó có thể che giấu thần sắc buồn rầu, hiển nhiên là trong lòng có tâm sự. Bạch Thương Hải thì lại là bộ dáng ngạc nhiên, nhìn về phía Chung Nhạc, kinh ngạc nói:
- Trước đây không lâu ta mới gặp qua ngươi, ngươi và đám người Địa Tẩu rõ ràng là đi đường bộ, vòng qua Đại Hoang quay trở về Đông Hoang. Như thế nào hiện tại ngươi lại chuyển qua đi đường biển rồi? Kỳ quái! Đám người Địa Tẩu đâu?
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Thân là nam nhi, làm sao có thể chỉ dựa vào tiền bối che chở? Ta tách ra khỏi đám người Địa Tẩu, chính là muốn một mình du lịch lịch lãm các nơi!
Lão gia tử Bạch Trấn Bắc trừng mắt nhìn Bạch Thương Hải một cái, nện lên đầu hắn một quyền, cao giọng khiển trách:
- Nhìn thấy không? Vì sao Long Nhạc, Chung Nhạc lại mạnh hơn ngươi? Bọn họ đều là vì chính mình tự lập, không dựa vào trưởng bối, cho nên mới có thể tung hoành thiên hạ, trở thành nhân trung chi kiệt, long trung chi long! Tiểu tử ngươi nếu không có lão phu bên cạnh, không biết tới lúc nào đã bị người ta đánh chết lềnh bà lềnh bềnh rồi, tới lúc nào mới có thể khiến cho ta an tâm một chút đây?
Bạch Thương Hải bĩu môi, lẩm bẩm:
- Ta sẽ bị người ta đánh chết? Sợ rằng còn chưa bị người ta đánh chết, đã bị ngài đánh chết rồi!
Trong lòng Lão gia tử Bạch Trấn Bắc có chút mất hồn mất vía, vẫn đang lo lắng chuyện tình chính mình đánh lén Thiên sư Võ đạo và Cự bá của Trọng Lê Thần Tộc bị phát hiện, cũng không lại tiếp tục đánh hắn, bằng không nhất định sẽ tiếp tục hành hung một trận. Chung Nhạc liếc mắt quan sát Bạch Trấn Bắc, hỏi:
- Lão gia tử tựa hồ trong lòng có tâm sự?
Bạch Trấn Bắc thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, có chút chột dạ nói:
- Trong lòng ta luôn cảm thấy lo lắng bất an, phảng phất như có Tảo Bả Tinh phụ thể, vận rủi lâm đầu, đoán chừng là sắp sửa gặp chuyện không may… Đều là tên nghịch đồ Thương Hải này ám ta!
Bạch Thương Hải cả giận nói:
- Sư phụ, ngươi nghi thần nghi quỷ, tự than tự oán, liên quan gì tới ta?
- Thương Hải a, ngươi hơn phân nửa chính là Tảo Bả Tinh Linh Thể, ngươi không ám ta, ta có thể xui xẻo như vậy sao? Lại bị tên Chung… tên tiểu tử kia hiếp bức?
Bạch Trấn Bắc thở dài một cái, lại hạ giọng thì thầm:
- Lần này thật sự gây đại họa rồi! Trọng Lê Thần Tộc ngay cả Bát Long Trấn Thiên Phủ cũng đã xuất động. Nếu đám gia hỏa Trọng Lê Thần Tộc kia không cẩn thận nện xuống một phát, lão phu thật sự là chết lềnh bà lềnh bềnh rồi… Ta như thế nào lại xui xẻo như vậy? Dính phải cái tên đệ tử Tảo Bả Tinh Linh Thể này?
Chung Nhạc nhấp nháy mắt, nói:
- Bạch lão gia tử, ban ngày không làm chuyện bất lương, tối không sợ quỷ gõ cửa. Ngài bình thường hành sự ngay thẳng, không cần lo lắng nghi thần nghi quỷ!
Bạch Trấn Bắc lại thở dài một cái, nói:
- Nếu làm chuyện không được ngay thẳng thì phải làm sao bây giờ… Long lão đệ, ngươi dự định đi Đông Hải sao?
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Ta đang định đi Đông Hải một chuyến, thăm đám cố hữu Ngao Phượng Lâu một chút. Lần này bại trong tay Chung Sơn thị, trong lòng ta cực kỳ không phục. Bất quá, với nội tình của sư phụ ta, đoán chừng không truyền thụ được cho ta thêm công pháp cao thâm cỡ nào. Muốn có được công pháp có thể chiến thắng Chung Nhạc, chỉ có Long Tộc ta mới có!
Ánh mắt Bạch Trấn Bắc sáng ngời, gấp gáp nói:
- Chúng ta cũng dự định đi Đông Hải thăm viếng mấy vị lão hữu, không bằng mọi người cùng đi a?
Bạch Thương Hải nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, chúng ta không phải dự định trở về Bắc Hoang sao? Vừa rồi ngươi nói đi phía Bắc không an toàn, chuyển sang đi phía Đông, bây giờ sao lại muốn đi Long Tộc rồi?
- Ai bảo ngươi nhiều chuyện?
Bạch Trấn Bắc lại nện lên đầu hắn một quyền, quát khẽ. Bạch Thương Hải giận dữ:
- Lão đầu chết tiệt! Ta chính là bị ngươi đánh tới ngu ngốc a! Nhớ năm đó ta thông minh lanh lợi, suy một ra ba, ngươi thả một cái rắm ta cũng có thể lĩnh ngộ ra thần thông, hiện tại ta không thể so được với Chung Sơn thị, nhất định là bị ngươi đánh ngu ngốc rồi! Ngươi cứ luôn đánh đầu ta…
Hai thầy trò này bắt đầu cãi nhau, sư phụ không giống sư phụ, đồ đệ không giống đồ đệ. Chung Nhạc nhìn tới mức không ngừng hâm mộ:
- Sư phụ của ta, Phong Vô Kỵ tính nửa cái, lại là kẻ phản bội của Nhân Tộc. Lão đầu tử tính nửa cái, hiện tại đã qua đời. Tân Hỏa tính nửa cái, lại thật sự không đáng tin. Sư Bất Dịch tính nửa cái, lại là không thể không đề phòng, thời thời khắc khắc đều lập mưu muốn chiếm Thần Nhãn của ta. Tính ra vẫn là sư phụ của Bạch Thương Hải mới là sư phụ tốt a!
Trong lòng hắn còn đang cảm khái vạn phần, đột nhiên một đạo Thần uy cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống. Trong lòng Bạch Trấn Bắc, Chung Nhạc nhất thời căng thẳng. Chỉ thấy hai phu phụ Hạ Tông chủ và Chúc Dung Nhan Khâm hàng lâm. Khí tức hai vị Tông chủ quyền thế lớn nhất, thực lực mạnh nhất Nam Hoang dung hợp thành một mảnh. Hạ Tông chủ càng là một tôn Thần Nhân Võ đạo, thực lực khủng bố tới cực điểm.
Kinh khủng nhất vẫn là một thanh đại phủ hình cái đỉnh sau lưng hai phu phụ, tám con Cự long quấn lấy thân phủ, văn lộ Thao Thiết trải rộng khắp thân phủ, chân phủ là bốn con Ly Long, đỉnh phủ là cái nắp giống như mê cung.
Thanh Bát Long Trấn Thiên Phủ này phun ra nuốt vào thiên địa huyền cơ, Thần uy mênh mông cuồn cuộn. Còn chưa có thôi động đã khiến cho Chung Nhạc, Bạch Trấn Bắc và Bạch Thương Hải không tự chủ được từ trên thiên không đáp xuống, trấn áp pháp lực trong cơ thể bọn họ, ngay cả Nguyên thần cũng bị trấn trụ, thần thông cũng không thể thôi động. Trong lòng Chung Nhạc giật mình, không rét mà run:
- Thánh khí của Trọng Lê Thần Tộc! Tuyệt đối là Thánh khí!
Cảm giác mà thanh Bát Long Trấn Thiên Phủ này mang tới cho hắn hoàn toàn không thua kém Bàn Long Kiếm và Thần Dực Đao chút nào. Lần này Trọng Lê Thần Tộc ngay cả Thánh khí tổ tông đẳng cấp này cũng đều thỉnh tới, có thể thấy được hận ý đối với hắn sâu đậm tới mức nào. Trong lòng Chung Nhạc âm thầm kêu khổ:
- Ta chỉ là một gã Luyện Khí Sĩ Đan Nguyên Cảnh, đáng giá xuất động Thánh khí đẳng cấp này, hơn nữa còn là Thần Nhân Võ đạo cùng với Cự bá Thông Thần Cảnh đích thân truy sát sao?
Bạch Trấn Bắc ngược lại trấn định hơn một chút, mỉm cười nói:
- Hai vị Tông chủ đây là ý gì? Hai phu thê cầm theo bảo vật tới đây, đừng nói là hoài nghi chúng ta là Chung Sơn thị a? Đệ tử của Hạ thị và Chúc Dung thị các ngươi đã kiểm tra chúng ta rất nhiều lần, hai phu thê ngươi vẫn chưa yên tâm sao?
- Chúng ta không chỉ muốn truy bắt Chung Sơn thị, còn muốn truy bắt đồng đảng đã giúp Chung Sơn thị thôi động Thần Dực Đao. Bất luận Luyện Khí Sĩ nào từng xuất hiện trong Hỏa Đô ta đều rất đáng hoài nghi!
Sắc mặt Hạ Tông chủ cho tới lúc này vẫn còn có chút tái nhợt, hiển nhiên là có thương tích trong người. Hắn bị một đao kia của Chung Nhạc đánh cho trọng thương, hiện tại thương thế vẫn còn chưa khỏi hẳn, lạnh nhạt nói:
- Bạch sư huynh, vì sao lại gấp gáp như vậy rời khỏi Hỏa Đô?
Bạch Trấn Bắc thản nhiên nói: