Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 609: Chương 609: Thiên la địa võng (1)




Sắc mặt đám cường giả của Côn Lôn Cảnh như Khoa Phụ Đỉnh, Xích Tình, Huyền Chân, Huyền Tần từng tên từng tên thảm đạm, trong lòng lâm vào một mảnh tuyệt vọng. So với lúc đám Sắc lệnh, Thánh lệnh bộc phát còn tuyệt vọng hơn. Ai có thể ngờ được đám Ma Thần của A Đà Cảnh vậy mà lại chặn giết nửa đường, ở chỗ này bắt giữ tất cả bọn họ?

Thần Ma bất lưỡng lập, bọn họ đều là tồn tại xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Côn Lôn Cảnh, nếu bị đám Ma Thần này bắt giữ, hậu quả có thể tưởng tượng.

Nếu bị đám Ma Thần này giết chết tại chỗ, sợ rằng vẫn là kết quả tốt nhất. Đáng sợ nhất là muốn chết cũng không chết được, vĩnh viễn bị dằn vặt, thậm chí bị xem như là gia súc, hoặc là Nguyên thần hồn phách bị luyện thành Hồn binh, hoặc là biến thành khôi lỗi bị sai khiến. Nghe nói đã từng có một tôn Thần Minh của Thần Tộc bị Ma Thần của Ma Tộc bắt được, luyện hắn thành một cái tim đèn, đốt tôn Thần Minh này lên, thiêu đốt suốt một vạn năm đằng đẳng, bị dày vò cả ngày lẫn đêm. Loại thống khổ này ai có thể thừa nhận nổi chứ? So ra, tử vong trái lại càng dễ dàng hơn một chút.

Trong lòng đám người Khoa Phụ Đỉnh, Thường Khanh cực kỳ chán nản. Từ khi bắt đầu tiến vào Quy Khư, bọn họ đã gặp phải rất nhiều tai nạn. Bị quỷ quái trong Quy Khư truy sát, bị Chung Nhạc quét ngang, suýt chút nữa chết dưới uy năng của Sắc lệnh và Thánh lệnh. Thật không dễ dàng mới bị truyền tống ra, lại sắp bị đám Ma Thần này bắt giữ. Nếu có một danh sách liệt kê những Luyện Khí Sĩ xui xẻo nhất trên thế gian này, bọn họ tuyệt đối có thể xếp hạng cao trên đó.

Mà đám người Tu Đà Di, Dư Huy thì lại đại hỉ, nhất là đám người Dư Huy, Tước Yên Nhi trước đây từng bị Chung Nhạc đè ra đánh, lại càng nhao nhao nhìn về phía Chung Nhạc, trong ánh mắt lộ ra thần sắc hưng phấn. Bọn họ hẳn là đang tính toán xem sau khi Chung Nhạc bị bắt giữ, bọn họ sẽ hành hạ hắn như thế nào.

Đại thủ Ma Thần kia sắp sửa nhất cử bắt giữ tất cả bọn họ, nhưng đúng lúc này, trong tinh không đột nhiên bay tới một đạo quang mang, giống như một đốm tinh hỏa thật nhỏ vậy. Nhưng đạo tinh hỏa này càng tiếp cận đám người lại càng lớn lên, trong khoảnh khắc đã lớn cỡ cái chén, trong nháy mắt đã lớn như cái mâm. Thời điểm bay tới gần đại thủ Ma Thần kia, đốm tinh hỏa đã biến thành hỏa cầu kích thước hơn mười dặm, ầm một tiếng đập thẳng lên trên đại thủ Ma Thần kia.

Đại thủ Ma Thần kia nhất thời bị chấn cho vỡ nát, trên Ma hạm màu đen vang lên một tiếng kêu đau đớn. Rất nhiều Ma Thần trên Ma hạm nhao nhao gầm lên. Trên Ma hạm, A Thác Thiên Chủ vô cùng già nua đột nhiên đứng dậy, tay cầm lấy Loạn Tinh Lưu Kỳ. Đột nhiên, chiếc Ma hạm màu đen chợt chấn động kịch liệt, một bàn tay trắng tinh xuất hiện, vỗ mạnh lên trên thân thuyền.

Chiếc Ma hạm khổng lồ này phát ra một tiếng ầm vang thật lớn, thân thuyền vậy mà lõm xuống một dấu ấn bàn tay thật lớn. Từng tôn từng tôn Ma Thần trên thuyền thân bất do kỷ, bị hất văng ra ngoài.

- A Đà Thiên Chủ, ngươi cũng quá không biết xấu hổ rồi, không ngờ lại suất lĩnh nhiều Ma Thần như vậy đi ám toán một đám tiểu bối!

Một đạo thanh âm nữ tử già nua chợt vang lên. Từ xa xa, một đóa tường vân rất nhanh bay tới. Thời điểm bay tới bên cạnh chiếc Ma hạm, đã biến thành một đám vân khí dài tới trăm dặm. Chỉ thấy Tây Vương Mẫu đầu đội phượng quan, suất lĩnh đám Chư Thần của Côn Lôn Cảnh đứng trên tường vân, bộ dạng đằng đằng sát khí. Tây Vương Mẫu cười nói:

- Bất quá, nếu các vị đạo hữu đã tới rồi, sao có thể không chào hỏi một tiếng?

Chiếc Ma hạm phát ra thanh âm răng rắc vang dội, rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh. A Đà Thiên Chủ đứng ở đầu thuyền, cười ha hả:

- Tây Vương Mẫu, ngươi cũng đã già rồi a, vừa già vừa nát, không ngờ lại xem trọng Bàn Đào Thần Quả như vậy, không tiếc đích thân tới đây trông giữ Bàn Đào Thần Quả mà đám tiểu bối đoạt được. Xem ra, ngươi cũng giống như ta vậy, đã không còn bao nhiêu thời gian sống sót nữa! Ngươi làm sao biết được, chúng ta sẽ tới chỗ này chặn đường?

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời nghiêm nghị. Đám Ma Thần A Đà Thiên Chủ mưu đồ bí mật cướp đoạt Bàn Đào Thần Quả trên người bọn họ, hành tích cực kỳ bí ẩn. Mà các Thần Minh Côn Lôn Cảnh bọn Tây Vương Mẫu vậy mà sớm đã có dự mưu, thật sớm đi tới chỗ này.

- Đám Thần Ma này đều là một đám tinh ranh như quỷ, khó trêu khó chọc!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.

Thần uy Ma uy ở trong tinh không ầm ầm xao động, ép cho đám Luyện Khí Sĩ hai tộc Thần Ma bọn họ cơ hồ muốn thổ huyết, khổ sở vạn phần. Ở trước mặt Thần Ma, một chút pháp lực khiến cho bọn họ kiêu ngạo, tu vi khiến cho bọn họ kiêu ngạo, Hồn binh khiến cho bọn họ kiêu ngạo, hết thảy đều không có tác dụng, hết thảy đều bị trấn áp.

Đám người Chung Nhạc, thiếu niên Thiên Ngô cố gắng chống đỡ Thần uy Ma uy, gian nan ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Chỉ thấy trong mắt bọn họ, thân thể đám Thần Ma này nhất thời trở nên vô cùng cao lớn, vô cùng vĩ ngạn, đỉnh thiên lập địa, nhổ núi nấu biển, giống như hình dung trong truyền thuyết thần thoại vậy, trang nghiêm, thần thánh, tà ác, bá đạo, vô địch!

Mà những Luyện Khí Sĩ Thần Ma thiếu niên bọn họ ở trước mặt đám Thần Ma chân chính này, quả thật chỉ giống như một đám kiến hôi nhỏ bé, nhỏ tới mức thậm chí còn không cao bằng đầu ngón chân của đám Thần Ma này.

Đột nhiên, Chung Nhạc cố gắng gian nan di động bước chân, chân đạp tinh không, từng bước một di chuyển ra xa, muốn rời khỏi phạm vi Thần uy Ma uy bao phủ. Đám Luyện Khí Sĩ hai tộc Thần Ma khác thấy thế, cũng nhao nhao dịch chuyển thân hình, cật lực muốn tránh né đám Thần Ma này.

Tây Vương Mẫu khẽ mỉm cười, mặc dù bộ dạng nàng thoạt nhìn trẻ tuổi tương tự như Xích Tuyết vậy, phảng phất là một nàng thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, nhưng thanh âm lại hiện rõ vẻ già nua, mỉm cười nói:

- Trong A Đà Cảnh các ngươi có người của Côn Lôn Cảnh ta, biết được hành tích của các ngươi tính là cái gì?

Khóe mắt A Đà Thiên Chủ khẽ giật, ánh mắt đảo quét bốn phía, rơi xuống trên người đám Ma Thần lần này theo hắn tới đây, nhất nhất dò xét. Trong lòng đám Ma Thần nhất thời nghiêm nghị, nơm nớp lo sợ, căng căng thẳng thẳng, không dám nói lời nào, lo lắng bị hắn hoài nghi tới trên đầu chính mình.

Tây Vương Mẫu bật cười, nhàn nhạt nói:

- A Đà Thiên Chủ cần gì khẩn trương như vậy? A Đà Cảnh các ngươi không phải cũng đã cài không ít nằm vùng trong Côn Lôn Cảnh ta sao? Đáng tiếc! Nhãn tuyến của các ngươi đều đã bị ta giết chết cả rồi!

A Đà Thiên Chủ lộ ra thần sắc kinh ngạc, cười ha hả nói:

- Tây Vương Mẫu hẳn là đã giết lầm rồi a? A Đà Cảnh ta chưa bao giờ cài nhãn tuyến vào trong Côn Lôn Cảnh ngươi. Thật đáng thương rồi! Không biết là Thần Ma lộ nào, vô duyên vô cớ trúng độc thủ của đạo hữu. Tây Vương Mẫu ngươi lạm sát kẻ vô tội như vậy, lẽ nào không sợ các huynh đệ tỷ muội Côn Lôn Cảnh ly tâm đối với ngươi sao?

Sắc mặt Tây Vương Mẫu khẽ biến, phất tay áo một cái, mỉm cười nói:

- Ngươi muốn làm loạn nội bộ quân ta sao? Các vị đồng đạo, cùng với bổn cung tiễn đám tà ma ngoại đạo này lên đường thôi!

Trên đám tường vân, từng tôn từng tôn Thần Minh nhao nhao giết ra, mà trên Ma hạm đối diện, đám Ma Thần cũng phóng người nhảy lên, há miệng rống giận, bạo phát từng đạo từng đạo thần thông.

Mà lúc này, đám người Chung Nhạc còn đang ở ngoại vi, trên trán nhao nhao toát mồ hôi lạnh, vội vàng tăng nhanh cước bộ, liều mạng bỏ chạy càng xa càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.