Đao không phải là đao phay chính thống, còn dài hơn kiếm bình thường, nhưng thân đao lại rất hẹp, giống như Tú Xuân Đao trong truyền thuyết.
Lục Diệp vung lên vài cái, lại phát hiện dùng rất thuận tay.
Kết quả không sai, thanh kiếm kia đã không thể dùng được, chuyển tay lại có được một thanh vũ khí mới, đỡ phải tốn thời gian đi mua.
Hắn thử rót vào linh lực vào trong đao, trên trường đao lập tức hiện lên vầng sáng nhàn nhạt, vầng sáng kia không lộ ra sắc bén, trái lại làm cho người ta có một loại cảm giác nặng nề.
Càng khiến Lục Diệp cảm thấy ngạc nhiên là, hắn lại cảm nhận được dường như trong thân đao có ẩn giấu thứ gì đó.
Hắn nhắm mắt lại, thông qua linh lực bản thân chảy xuôi cảm nhận, dần dần thăm dò tình huống trong thân đao.
Bên trong thanh đao này lại có một đạo linh văn!
Đây là... Linh khí?
Lục Diệp lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
Hắn đã ra vào mấy lần trong phường thị, cho nên kiến thức hiện giờ đương nhiên đã hơn xa lúc mới tiến vào chiến trường Linh Khê, cho nên hắn đã nghe nói đến thứ gọi là linh khí, đó là vũ khí chuyên dụng của các tu sĩ, một thanh linh khí thượng hạng thường thường có thể mang đến trợ giúp thật lớn cho chủ nhân.
Kiếm trước đó của Lục Diệp là một thanh phàm khí, ngoại trừ được chế tạo sắc bén một chút thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng linh khí lại khác, tùy loại linh văn khắc ở trong đó, sẽ khiến mỗi một thanh linh khí đều có chỗ độc đáo của riêng mình.
Trong thanh đao này có linh văn, Lục Diệp thúc dục linh lực rót vào trong đó sẽ có thể kích phát lực lượng linh văn rất dễ dàng, từ đó để cho thanh đao này được ban cho đặc tính linh văn kia.
Hắn thử một lát, xác định linh văn kia là dùng để gia cố thân đao, như vậy ở thời điểm tranh đấu với địch sẽ để cho thanh linh khí này khó bị tổn hại hơn.
Lục Diệp bừng tỉnh đại ngộ, trách không được lúc trước hắn dùng Phong Duệ linh văn gia trì trường kiếm của mình, lại không thể chém đứt thanh đao này của đối phương...
Đây là niềm vui ngoài ý muốn, mặc dù gia cố thân đao nghe có vẻ vô dụng, nhưng trên thực tế lại là một đạo linh văn cực kỳ thực dụng, huống chi bản thân Lục Diệp đã nắm giữ Phong Duệ linh văn, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng Phong Duệ gia trì thanh linh khí này, làm cho độ sắc bén tăng lên trên phạm vi lớn.
Có một thanh linh khí như vậy trong tay, thực lực của Lục Diệp tối thiểu có thể tăng lên một hai thành, nếu lại gặp phải địch nhân liền có thể ra sức chém, không cần lo lắng vũ khí tổn hại.
Thế nhưng linh khí chỉ có một đạo linh văn, hẳn là linh khí cấp thấp nhất.
- Vào đi!
Lục Diệp tra trường đao vào vỏ, khoanh chân ngồi xuống lần nữa.
Một thân ảnh nho nhỏ chậm rãi từ cửa động bay vào, chờ đến trước người Lục Diệp, lại lộ ra nụ cười lấy lòng hắn, nhu thuận nói:
- Thi thể của một người khác cũng đã được xử lý xong.
Lục Diệp tiện tay ném ra một cái Túi Trữ Vật, chính là đồ của Liễu Như Nhân.
Y Y nhận lấy, sau khi kiểm tra một phen, kinh ngạc nói:
- Nhiều như vậy? Bên trong chỉ là linh đan đã có hơn một bình, còn có mấy viên linh thạch.
- Đồ vật chia đồng ăn đủ, hôm nay phải đa tạ các ngươi.
Lục Diệp khẽ gật đầu với nàng, tuy nói hắn có đủ linh phù, có nắm chắc bằng vào bản thân giết nam tử trắng nõn kia, nhưng nếu thật sự làm như vậy thì chắc chắn không có biện pháp mở Túi Trữ Vật của người khác ra.
Và phải chấp nhận một số rủi ro.
Lúc ấy hắn đi tìm đại hổ và Y Y chính là trong lòng nghĩ mượn thế, cũng may đầu óc Y Y rất linh hoạt, hắn chỉ nói một câu, nàng đã biết nên làm như thế nào.
Lần phối hợp này cũng nhẹ nhõm vui sướng.
Trong Túi Trữ Vật của nam tử trắng nõn không có quá nhiều thứ tốt, thứ duy nhất đáng giá chính là vũ khí của gã, còn Liễu Như Nhân trái lại có chút giàu có, nhưng không đến mức nứt đố đổ vách.
Hơn nữa tấm linh phù trong tay ả vào thời khắc cuối cùng còn bị kích phát, nếu không phải đại hổ thay hắn đỡ thương, Lục Diệp chắc chắn phải đối mặt với uy năng của nó, cũng tăng thêm rất nhiều hung hiểm.
Đồ đạc chia đôi, nhưng linh khí Lục Diệp tự cầm, cho nên có thể coi là hắn được lợi.
Y Y không ngờ Lục Diệp sẽ hào phóng như vậy, thần sắc có chút phức tạp nhìn hắn, cuối cùng cảm tạ một tiếng.
- Chờ một chút.
Lục Diệp gọi nàng quay lại.
Y Y quay đầu nhìn hắn.
- Ngươi hẳn là nghe được những lời nữ tử kia nói trước khi chết?
- Ừm.
- Tuy nói việc này do ả tự tiện lén lút hành động, chết không có gì đáng tiếc, nhưng dù sao ả cũng là người của Thiên Cơ Thương Minh, ta không biết sau khi ả chết thì Thương Minh bên kia sẽ có phản ứng gì, nhưng các ngươi tốt nhất nên đổi địa bàn, dù sao nơi này cách Thanh Vân phường thị quá gần, vạn nhất Thương Minh bên kia muốn điều tra nguyên nhân cái chết của ả, cũng sẽ rất dễ dàng tra tới trên đầu các ngươi.
- Còn ngươi thì sao?
Y Y hỏi.
- Ta sẽ sớm rời khỏi nơi này.
Chuyện lần này tăng thêm một giáo huấn cho Lục Diệp, hiện giờ toàn bộ linh đan dùng cho tu hành phải dựa vào bán việc nguyên từ khoáng mới có được, mà con đường mua bán cũng chỉ có một nhà Thiên Cơ Thương Minh, trước giờ mới tới ba lần đã bị Liễu Như Nhân theo dõi.
Ai biết bên trong còn có người thứ hai như ả hay không.
Vì vậy, hắn chắc chắn không thể ở lại chỗ này nữa.
Nếu như nói tu tới cảnh giới Linh Khê nhất trọng làm cho hắn có tư cách sinh tồn ở chiến trường Linh Khê, vậy trước mắt cảnh nhị trọng đã có vốn liếng hành tẩu.
Hắn sẽ không quan tâm Y Y và đại hổ sẽ quyết định như thế nào, chiến trường Linh Khê quá lớn, cho nên sau này chưa chắc còn có cơ hội gặp lại, nhưng xuất phát từ đạo nghĩa nên hắn vẫn hảo tâm nhắc nhở một câu.
Sau khi Y Y đi, Lục Diệp kiểm kê vật tư trong tay mình.
Chín mươi ba viên Uẩn Linh Đan, trong đó tám mươi mốt viên mua từ Thiên Cơ Thương Minh, mười hai viên thu được sau khi chia tang vật với Y Y.
Bốn viên linh thạch, đồng dạng cũng là từ tang vật phân chia, còn linh thạch của hắn đều đã dùng để thua thức ăn.
Bảy viên Liệu Thương Đan, hắn vốn còn lại bốn viên, cộng thêm ba viên lục soát ra từ trong Túi Trữ Vật của nam tử trắng nõn kia, trái lại Túi Trữ Vật của của Liễu Như Nhân không có thứ Liệu Thương Đan này, đoán chừng ả cũng không nghĩ tới sẽ có thời điểm mình cần phải dùng đến loại đan dược này.
Các loại linh phù dưới ba mươi tấm.
Hai mươi sáu khối nguyên từ khoáng lớn nhỏ.
Một thanh trường đao linh khí cấp thấp nhất.
Một bộ Kim Thiền Tiêu Dao Quyết.
Hiện tại linh đan đã đủ để hắn tu hành đến cảnh giới Linh Khê tam trọng, một khi đến cảnh giới này, thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng trưởng, không dám nói hoành hành vòng ngoài chiến trường, nhưng ít nhất năng lực tự bảo vệ mình có thể tăng thêm một phần.
Hắn thoáng cảm thấy mình đã quên chuyện gì, sau khi cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhớ tới.
Hắn lập tức thúc dục linh khí rót vào mu bàn tay phải, giữa sóng linh lực dập dờn, hóa thành một cái linh văn màu lam, linh văn này nhúc nhích biến hóa, mấy hàng chữ lớn xuất hiện trong tầm mắt Lục Diệp.
Tên: Lục Diệp.
Thân phận: Đệ tử Bích Huyết Tông.
Tu vi: Hai mươi mốt khiếu.
Vị trí: Chiến trường Linh Khê.
Công huân: Tám.
So sánh với khi hắn nhìn ấn ký chiến trường lần đầu tiên, thân phận, vị trí và tên tuổi không có thay đổi, nhưng tu vi lại từ mở ba khiếu biến thành hai mươi mốt khiếu, đây là kết quả hơn hai tháng nỗ lực của Lục Diệp, cho nên cũng không quá ngoài ý muốn.
Điều khiến hắn quan tâm chính là công huân kia! Lần đầu tiên nhìn thấy cái này khiến hắn liền rất kỳ quái, rốt cuộc công huân này là cái gì, làm sao đạt được.
Cho đến giờ phút này hắn mới thoáng có chút hiểu ra.
Chỉ sợ phải giết người mới có thể đạt được công huân này.
Hắn nhớ rõ lúc nam tử trắng nõn kia chết, có một chút hào quang màu đỏ bay ra từ mu bàn tay gã, bay vào trong mu bàn tay của mình.
Mà lúc Liễu Như Nhân chết, thứ bay ra lại là hào quang màu vàng.
Hào quang màu sắc khác nhau đại diện cho phe phái khác nhau? Nói như vậy, tu sĩ trắng nõn bị hắn giết chết kia chắc là thuộc về Vạn Ma Lĩnh, mà Thiên Cơ Thương Minh có thể coi là phe cánh trung lập? Vì vậy bọn họ làm ăn với cả hai bên.
Nhưng công huân này cuối cùng có ích lợi gì thì Lục Diệp tạm thời không rõ ràng lắm, chỉ có thể chờ sau này chậm rãi thăm dò.