Nếu đã quyết định rời khỏi nơi này, vậy bản đồ chính xác là điều cần thiết.
Cho nên trước đó, mặc kệ có nguyện ý hay không thì hắn vẫn phải đi Thanh Vân phường thị một chuyến.
Sáng sớm hôm sau, thân ảnh Lục Diệp xuất hiện trong Thiên Cơ Thương Minh.
Theo lời Liễu Như Nhân nói trước khi chết, trong lúc vô tình ả nhìn thấy hắn tới Thương Minh giao dịch lần thứ hai, vừa lúc người tên Lưu Tuyền kia quen biết ả, cũng thông qua y để ả tìm ra nội dung giao dịch qua dăm ba câu nói bóng gió.
Khi đó Liễu Như Nhân liền suy đoán trong tay Lục Diệp nắm giữ một mỏ khoáng phong phú, tiền tài đè chết tâm, cuối cùng ả không thể kiềm chế tham lam trong lòng, liên lạc với nam tử trắng nõn kia, bảo gã chuẩn bị chờ thời.
Mỗi ngày sau đó Liễu Như Nhân đều chú ý.
Cho đến lần thứ ba Lục Diệp đi tới Thương Minh, lại làm một khoản mua bán lớn hơn, lúc này ả hạ quyết tâm, đưa tin cho nam tử trắng nõn đuổi giết.
Đồng thời ả sợ nam tử trắng nõn độc chiếm chỗ tốt, cho nên sau khi Lục Diệp đi không bao lâu liền xin nghỉ phép, một đường truy tung đến, ai ngờ vừa vặn nhìn thấy một màn nam tử trắng nõn bị Lục Diệp chính tay đâm, cuối cùng mình cũng mất mạng.
Trạng thái trước khi chết của ả cho thấy không có khả năng nói dối, cho nên hẳn là không ai biết được sinh tử của ả trong thời gian ngắn.
Tạm thời mà nói thì hắn sẽ an toàn, đây cũng là nguyên nhân Lục Diệp vội vàng chạy tới phường thị.
Lúc trước hắn bán đi từng chút từng chút Nguyên Từ Quáng, là do e sợ để cho người hữu tâm để ý, mỗi lần bán ra đều chỉ thỏa mãn nhu cầu tu hành trong thời gian ngắn của mình.
Hiện giờ đã quyết định rời khỏi nơi này, cho nên không cần phải băn khoăn nhiều như vậy, đầu tiên phải vào tay một cái bản đồ, xác định vị trí nơi đóng quân của Bích Huyết Tông!
Nửa canh giờ sau, ở trong một gian phòng, Lục Diệp uống trà đến nhàm chán, một nam tử trung niên khách khí giao cho hắn một cái mâm bạch ngọc to bằng bàn tay, cùng giao còn có hai bình mười tám viên Uẩn Linh Đan, ba bình mười lăm viên Liệu Thương Đan, mặt khác chính là hơn mười viên linh thạch.
Lần này Lục Diệp một lần bán mười hai khối nguyên từ khoáng! Thu được hơn sáu trăm viên linh thạch.
Ở ngoài chiến trường thì đây không thể nghi ngờ là một khoản làm ăn rất lớn, đáng giá để nam tử trung niên kia cực kỳ lễ ngộ với Lục Diệp.
Sự thật chứng minh, nếu như không phải một chút trùng hợp thì đến Thiên Cơ Thương Minh buôn bán vẫn rất an toàn, Lục Diệp tới bốn lần, mỗi lần giao dịch với hắn đều là những người khác nhau, ngoại trừ bán ra quá nhiều hàng hóa như lần này, nếu không sẽ rất khó bị theo dõi, đương nhiên, nguyên nhân bị theo dõi cũng do thực lực của Lục Diệp không cao.
Nếu hắn là tu sĩ Linh Khê tứ ngũ trọng, vậy Liễu Như Nhân ăn gam hùm cũng không dám nổi lên dị tâm.
Hai bên thỏa thuận xong tiền bạc, nam tử trung niên kia tiễn Lục Diệp ra ngoài cửa, còn dâng lên một phần danh thiếp, nói thẳng nếu lần sau có thứ gì muốn bán thì liên hệ với trước gã, gã nhất định sẽ cho hắn một cái giá tốt.
Đây là đãi ngộ mà ba lần trước Lục Diệp không có.
Nhưng đối với việc này, hắn hiển nhiên vẫn đáp ứng.
Sau khi rời khỏi Thiên Cơ Thương Minh, Lục Diệp vẫn đổi linh thạch kia thành thức ăn và một ít đồ dùng sinh hoạt như trước.
Linh thạch đối với hắn mà nói không có tác dụng lớn gì, chuyến xuất hành này có lẽ phải đi đường rất xa, không thể thiếu một ít ăn gió nằm sương, vậy nên một ít đồ dùng sinh hoạt là không thể thiếu.
Cũng may Túi Trữ Vật của hắn đủ nhiều, không cần lo lắng chất không nổi.
Trải qua lần giao dịch này, số lượng Uẩn Linh Đan trong tay Lục Diệp tăng lên một trăm một mười một viên, Liệu Thương Đan khoảng chừng hai mươi hai viên, thế nhưng Nguyên Từ Quáng cũng chỉ còn lại mười bốn khối.
Hắn vốn còn cho rằng nguyên từ khoáng trên tay mình đủ dùng thật lâu, nói không chừng có thể tu luyện tới cảnh giới Linh Khê cửu trọng, nhưng hiện tại xem ra thứ này hoàn toàn không đủ dùng, vẫn phải nhanh chóng chạy về nơi đóng quân của Bích Huyết Tông, chỉ có trở về nơi đóng quân của tông môn mới coi như an toàn.
Nửa ngày sau Lục Diệp trở lại nơi trú ẩn trong sơn động, lấy ra cái mâm tròn bạch ngọc kia.
Đây chính là Thập Phân Đồ của chiến trường Linh Khê! Bao gồm phân bố nơi đóng quân các thế lực lớn toàn bộ chiến trường, thậm chí địa hình địa mạo, còn có một ít nơi hung hiểm bên trong đó.
Nhưng vừa nghĩ tới thứ này giá trị sáu trăm viên linh thạch, Lục Diệp liền đau lòng tới nhỏ máu, hắn từ tu hành đến nay cũng không tiêu tới sáu trăm viên linh thạch.
Hơn hết chỉ vì trở về chỗ đóng quân tông môn, đây nhất định phải trả giá lớn.
Điều duy nhất làm cho hắn cảm thấy an ủi chính là, thứ này có thể tới phân minh của Thiên Cơ Thương Minh cập nhật tư liệu mọi lúc, cho nên cũng sẽ không bao giờ lỗi thời.
Lục Diệp đưa hai tay cầm mâm tròn bạch ngọc, thúc dục linh lực rót vào trong đó, mâm tròn lập tức chảy ra quang mang nhu hòa, ở mặt ngoài hình thành nhất trọng vầng sáng.
Vầng sáng vặn vẹo biến ảo, trong chớp mắt liền hóa thành một bộ bản đồ.
Điều khiến Lục Diệp cảm thấy ngoài ý muốn chính là đây không phải một tấm bản đồ phẳng, mà là một bộ bản đồ lập thể, hắn nhìn thấy trên bản đồ có rất nhiều dãy núi phập phồng liên miên, độ cao của mỗi một dãy núi đều lại khác biệt.
Một nơi nào đó trên bản đồ có một điểm sáng không ngừng nhấp nháy, Lục Diệp đưa mắt đến vị trí đó, điểm sáng kia không có biến hóa, nhưng khi hắn khống chế linh lực tập trung vào điểm sáng, chỗ khu vực kia lập tức bị biến lớn, theo linh lực tràn vào, bản đồ không ngừng bị phóng đại, nhưng mâm tròn chỉ lớn như vậy, cho nên theo bản đồ phóng đại, khu vực có thể bao quát dần dần trở nên nhỏ hơn.
Cuối cùng bản đồ được đã phóng đại đến cực hạn, Lục Diệp nhìn thấy điểm sáng kia nằm trong một dãy núi nhấp nhô liên miên, mà dãy núi đó được đánh dấu là Thanh Vân Sơn.
Nhìn lại phụ cận, có một chỗ đánh dấu chữ Thanh Vân phường thị ba.
Lục Diệp lập tức hiểu được, điểm sáng kia chính là vị trí của mình!
Mà Thanh Vân phường thị ba chính là phường thị mình thường xuyên lui tới, ngoại trừ phường thị này ra, phụ cận Thanh Vân Sơn còn có đánh dấu Thanh Vân phường thị một, hai cho đến sáu.
Nói cách khác, bên ngoài Thanh Vân Sơn có tổng cộng sáu phường thị.
Thưởng thức một lúc, Lục Diệp dần dần hiểu được cách dùng Thập Phân Đồ này, hắn bắt đầu tìm kiếm vị trí của Bích Huyết Tông, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện, mình tuyệt đối không nên cách nơi đóng quân của tông môn quá xa mới tốt, nếu như quá xa thì hắn không biết phải bôn ba bao lâu mới có thể trở về nơi đó.
Bích Huyết Tông là tông môn cửu phẩm, nên nơi đóng quân đương nhiên ở vòng bên ngoài, điều này giảm bớt độ khó tìm kiếm, hắn điều tra từng chút một, ánh mắt xẹt qua cái tên này đến tên khác, trong tích tắc nào đó hắn gần như cho rằng mình tìm được ba chữ Bích Huyết Tông, nhưng khi nhìn kỹ lại, lại là Bích Tâm tông, khiến hắn tức giận đến gần chết.
Qua nửa vòng nhưng Lục Diệp vẫn không tìm được tông môn, chỉ là tâm tình khẩn trương đến cực hạn lại chợt buông xuống, bởi vì điều này có nghĩa là tình huống đã chênh lệch nhau không quá nhiều.
Lại thêm một lúc, vẫn không tìm được như trước, nhưng tâm tình Lục Diệp ngược lại trở nên sung sướng, bởi vì như vậy đã chứng tỏ khoảng cách giữa hắn với Bích Huyết Tông không quá xa.
Cuối cùng ánh mắt Lục Diệp dừng ở một vị trí nào đó trên bản đồ, nơi đó có ba chữ lớn, chính là Bích Huyết Tông mà hắn nghìn tìm vạn kiếm.
Tìm thấy rồi! Lục Diệp thoáng lấy lại bình tĩnh, thu nhỏ bản đồ lại, so sánh phương vị giữa mình và Bích Huyết Tông.
Vị trí của hắn ở một điểm chếch hướng tây chính nam của bản đồ, mà vị trí của tông môn thì ở một điểm vị trí hướng bắc chính tây bản đồ.
Nói cách khác nếu hắn muốn đi tới nơi đóng quân của Bích Huyết Tông, phải đi về phía tây, ngang qua một phần tư vòng cung vùng biên giới chiến trường.
Tình hình không tốt cũng không xấu, mà trong phạm vi chấp nhận được.