Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 191: Chương 191: Hai bảo bối




Có lẽ lần trấn thủ chiến trước kia Vạn Ma Lĩnh đã từng trù bị qua, nhưng bởi vì địa hình không phải Kỳ Hải, cho nên những cốt phiến kia không phát huy ra được tác dụng.

Cốt phiến không phải linh tài gì cả, dù trước kia có tu sĩ Hạo Thiên Minh thu được thì cũng sẽ không quá để ý.

Lần này trấn thủ chiến diễn ra ở Kỳ Hải, Vạn Ma Lĩnh sớm có chuẩn bị tự nhiên chiếm được lợi thế cực lớn.

Nếu thế cục cứ tiếp diễn thế này, như vậy phía Tứ sư huynh tất sẽ rất nguy hiểm, bởi vì phía Vạn Ma Lĩnh có dự mưu mà đến, hiển nhiên sẽ không chỉ thỏa mãn với chuyện giết một ít tiểu tu sĩ thất bát trọng, bọn hắn càng muốn nhắm đến những trấn thủ sứ và phó sứ ở khu vực trung tâm.

Những người kia không ai không là rường cột tương lai của các đại tông môn, nếu tất cả đều bỏ mạng ở chỗ này, cấp độ Linh Khê Cảnh tuy không dám nói sẽ bị giết cho đứt gãy, nhưng trong mấy chục năm sau nhất định ít đi rất nhiều rường cột.

Vạn Ma Lĩnh đang hạ một ván cờ cực lớn!

Dù trước mắt công dụng của cốt phiến đã bạo lộ, nhưng phía Vạn Ma Lĩnh không việc gì phải lo sợ, bởi vì ở trong Kỳ Hải, Kỳ Đảo sát nhập là điều không bị người khống chế, tất cả những ai tiến vào nơi này đều chỉ có thể bị động chờ đợi Kỳ Đảo mình đang đứng sát nhập với Kỳ Đảo khác, sau đó tham dự từng trường chém giết.

Trước khi tất cả Kỳ Đảo sát nhập thành một châu lục khổng lồ, dù là cường giả như Lý Bá Tiên, lúc gặp phải nguy cơ cũng không có khả năng bay vọt ra biển, trốn đến Kỳ Đảo khác, phi hành trên mặt biển tiêu hao linh lực quá lớn, điểm này Lục Diệp là người thấu hiểu rất rõ.

Mà phía Vạn La Lĩnh nắm trong tay cốt phiến tự nhiên là bên chiếm lấy ưu thế chủ động.

Nói ra tin tức được đến từ chỗ Lý Bá Tiên, chúng nhân đều giật mình kinh hãi, chẳng ai ngờ cốt phiến kia lại có tác dụng thần kỳ đến vậy.

- Tứ sư huynh bảo ta nhanh vứt bỏ cốt phiến, nếu không nó sẽ dẫn chúng ta đi hội hợp với những tu sĩ Vạn Ma Lĩnh nắm giữ cốt phiến khác.

Trong lúc nói chuyện, Lục Diệp lấy ra toàn bộ mấy chiếc cốt phiến, vuốt ve trong tay, tựa hồ không có ý muốn vứt bỏ.

- Sư đệ nghĩ thế nào?

Lam Vũ Điệp nhìn vào hắn.

- Chư vị cảm thấy sao?

Lục Diệp hỏi lại.

Một trong hai tu sĩ Hạo Thiên Minh đến sau lên tiếng nói:

- Lý sư huynh không rõ ràng tình hình bên phía chúng ta, có đề nghị như thế tự nhiên là vì lo lắng cho an toàn của Nhất Diệp sư đệ, điều này không gì đáng trách. Giờ chúng ta có sáu người, lại thêm thủ đoạn do Hoa Từ sư muội bố trí, dù thật gặp phải người Vạn Ma lĩnh, chỉ cần nhân số không quá mười người thì hoàn toàn đủ sức đánh một trận, nếu cốt phiến này thật có tác dụng như thế, ta cảm thấy chẳng những không nên vứt bỏ, ngược lại còn phải lợi dụng nó, để nó dẫn chúng ta đi tìm người Vạn Ma Lĩnh!

Nói xong hắn quay đầu nhìn quanh bốn phía.

Đồng môn kia của hắn tự nhiên cũng gật đầu phụ họa.

Lam Vũ Điệp và Cao Thái liếc nhau, cũng đều gật đầu.

Chúng nhân nhìn vào Lục Diệp, Lục Diệp lại cười nói:

- Nếu tất cả mọi người đã không có ý kiến, vậy mỗi người mang một tấm, không biết thứ này sau khi lấy được nhiều, hiệu quả có tăng mạnh thêm không.

Nói đến đây, hắn phân phát ba tấm cốt phiến trong tay đi ra, vừa khéo mỗi tông môn nắm giữ một chiếc.

Thần sắc hắn nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Trước mắt khẳng định đa phần người Vạn Ma Lĩnh đều đã hội hợp với nhau, phía Hạo Thiên Minh đoán chừng tổn thất không nhỏ, chỉ cần chúng ta có thể giết được càng nhiều địch nhân, vậy liền có thể giảm bớt tổn thất cho phe mình. Như thế, đợi khi tất cả Kỳ Đảo sát nhập, chúng ta mới có vốn liếng để đối kháng với Vạn Ma Lĩnh!

Lam Vũ Điệp gật đầu:

- Sư đệ nói đúng.

Cao Thái bỗng chợt sinh ra cảm giác gánh trên vai vinh dự và sứ mệnh:

- Như thế kể ra, trọng nhiệm cứu vớt Hạo Thiên Minh đang rơi trên thân mấy người chúng ta?

Lời này vừa ra, thần tình hai người còn lại cũng lộ vẻ nghiêm túc.

Lục Diệp bật cười:

- Không khoa trương vậy đâu, phía Hạo Thiên Minh chắc chắn cũng sẽ có một số người vận khí tốt tụ họp lại được với nhau. Dù sao không quản thế nào, chúng ta đều phải nỗ lực nhiều thêm mới được!

Mọi người đều gật đầu, chỉ cảm thấy trên vai nặng trĩu.

- Chư vị nghỉ ngơi, ta phụ trách cảnh giới.

Lục Diệp nói một tiếng, cứ thế lách mình đi lên điểm cao nhất trên đảo.

Lúc lâu sau, một hòn đảo nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn Lục Diệp, hắn lập tức phát ra cảnh cáo, chúng nhân chính đang khôi phục chữa thương tức tốc đứng dậy, đưa mắt nhìn về nơi xa, không thấy rõ thế cục ở đảo nhỏ bên kia, cũng không biết người tới bên kia thuộc phương trận doanh nào.

Nhưng không quản người tới đến từ phương trận doanh nào, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.

Sau một phen thương nghị, một kế hoạch dụ địch xâm nhập được phác thảo đi ra.

Do Lam Vũ Điệp cùng Cao Thái phụ trách ra mặt dẫn dụ địch nhân, trong khi bọn Lục Diệp thì lui giữ hậu phương đảo nhỏ.

Nếu người tới là tu sĩ Hạo Thiên Minh, vậy tất nhiên là nhiệt tình chiêu đãi, nếu là Vạn Ma Lĩnh, vậy liền để Lam Vũ Điệp và Cao Thái dẫn dụ bọn hắn, chỉ cần bọn hắn dám đuổi, tất sẽ phải xuyên qua khu vực trồng nấm được Hoa Từ bố trí sẵn, tới khi ấy liền là tùy cơ ứng biến.

Sở dĩ để Lam Vũ Điệp và Cao Thái phụ trách dụ địch, chủ yếu bởi vì Cao Thái là thể tu, da dày thịt béo, dù chịu mấy đạo công kích cũng không đến nỗi mất mạng, dưới tình huống có Hoa Từ tọa trấn ở hậu phương, chỉ cần không phải bị đánh chết đương trường hoặc là phải nhận thương thế quá nghiêm trọng, tiếp sau luôn sẽ có cơ hội chữa trị.

Nói tóm lại, Cao Thái phụ trách chịu đánh.

Còn Lam Vũ Điệp thì phụ trách xinh đẹp như hoa...

Một nữ tu yểu điệu phong thái thướt tha như thế trốn ở trước mặt, hơn nữa trên thân còn có vết máu, rất dễ kích phát lên dục vọng truy đuổi từ đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh.

Kế hoạch này do Lục Diệp chế định ra, được đến tán đồng từ tất cả mọi người, chỉ duy Lam Vũ Điệp là nhìn Lục Diệp với ánh mắt có phần bất thiện.

Kế hoạch chế định hoàn tất, chúng nhân lập tức bắt đầu thực thi.

Bốn người bọn Lục Diệp và Hoa Từ lui về hậu phương đảo nhỏ, còn Lam Vũ Điệp và Cao Thái thì tiếp tục đứng quan sát ở điểm cao.

Đang trong lúc chờ đợi, nương theo một tiếng rền vang, đất rung núi chuyển, hai hòn đảo nhỏ đụng vào nhau.

Lục Diệp ngưng thần cảm giác, rất nhanh, phía bên kia truyền đến linh lực ba động, còn có tiếng rít thuật pháp bay lên không.

Thoáng chốc, Lục Diệp tra xem chiến trường ấn ký, được đến tin tức truyền từ phía Lam Vũ Điệp:

- Năm người, Vạn Ma Lĩnh!

Năm người, chí ít cũng là ba nhà tông môn, khả năng có một người đã tử trận, dù phía Vạn Ma Lĩnh sớm có dự mưu, nhưng một khi phát sinh chiến đấu, không phải cứ bên nhiều người là nhất định có thể toàn thân trở ra, lúc tự biết tất chết không nghi ngờ, vô luận là người Vạn Ma Lĩnh hay Hạo Thiên Minh, thường thường đều sẽ bạo phát ra khí thế và quyết tâm đồng quy vu tận với kẻ địch.

Đương nhiên, khí thế và quyết tâm đó sau khi bị nấm của Hoa Từ làm cho suy bại liền không có uy hiếp quá lớn.

Tiếng vang ầm ầm từ tiền phương không ngừng truyền đến, rất nhanh Lục Diệp đã thấy được thân ảnh Lam Vũ Điệp và Cao Thái nhếch nhác trốn tới bên này, hai người không đi chung mà chia ra hai đường.

Đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh truy kích theo cũng rất cẩn thận, trên đường không ngừng quan sát thế cục bốn phía, sợ bị trúng mai phục.

Nhưng chỉ cần bọn hắn dám leo lên Kỳ Đảo này, có cẩn thận tỉ mỉ đến mấy cũng đều vô dụng.

Bố trí của Hoa Từ không dám nói trải rộng khắp toàn bộ đảo nhỏ, nhưng ở tất cả những nơi then chốt đều có nấm do nàng trồng, trừ phi đám tu sĩ kia có thể một mực bảo trì trạng thái phi hành, bằng không khó miễn sẽ hút vào một ít bào tử nấm.

Sau khi thấy được đám người Lục Diệp, tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đang truy kích lộ ra thần tình quả nhiên như thế, chỉ là sau khi dò la được Lục Diệp và Hoa Từ chỉ có tu vi lục trọng, tâm tình khẩn trương lập tức buông lỏng không ít.

Sáu đối năm, trường diện khó mà nói rõ ai càng chiếm ưu thế, nhưng phía Lục Diệp trừ bản thân hắn và Hoa Từ có vẻ nguyên lành ra, bốn người còn lại đều vết máu đầy người, rõ ràng đều có thương tích.

Ngay khi năm người kia đang do dự có nên phát động công kích hay không, đám người Lục Diệp đã hãn nhiên xông giết tới, năm người kia bị bức phải nghênh chiến.

Từng đạo linh khí bay ra, va chạm giữa trời, phát ra từng hồi tiếng vang đinh đinh đương đương, linh lực bắn tung, quang mang tứ xạ.

Bởi vì phía Lục Diệp phải lưu một người bảo hộ bên cạnh Hoa Từ, lại thêm bản thân hắn chỉ là lục trọng, còn không cách nào ngự khí, cho nên phen giao thủ này, phía Vạn Ma Lĩnh chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Ngay khi trong lòng năm người Vạn Ma Lĩnh đại định, thế cục đột ngột có chuyển biến, linh lực trong cơ thể bỗng chợt mờ rít, khiến bọn hắn khó mà khống chế được linh khí, uy thế giảm mạnh, nháy mắt liền bị đám người Lam Vũ Điệp đánh rớt ba đạo linh quang, đợi lúc Lục Diệp xông giết đến trước mặt một tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, người này kinh hoảng giật lui, lại không ngăn được đao quang đánh tới từ phía chính diện.

Máu tươi vẩy ra, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.

Hai mươi nhịp thở sau, chiến đấu kết thúc, Lục Diệp lắc lắc máu tươi trên trường đao, tra đao vào vỏ, kêu hô một tiếng:

- Cao sư huynh, theo giúp ta tới trên đảo đối diện xem xem.

- Được!

Cao Thái vội ứng tiếng, hai người nối áo nhau đi tra xem.

Mặc dù cảm thấy đối phương không khả năng lưu lại người ở bên kia, nhưng cẩn thận một chút luôn không sai, vạn nhất có sơ hở dẫn đến phe mình thương vong, thế mới là tai hại.

Bọn Lam Vũ Điệp lưu lại quét dọn chiến trường, tất cả chiến lợi phẩm đoạt được vẫn như cũ giao cho Hoa Từ, khiến nàng không khỏi dở khóc dở cười, nàng đã không biết chuyến đi Linh Khê trấn thủ chiến lần này mình đã tích trữ được bao nhiêu túi trữ vật.

Nàng có tâm chia lãi một ít đi ra, nhưng đành chịu là không ai chịu nhận, bởi vì mọi người đều biết, chiến đấu có thể nhẹ nhàng được như vậy toàn là nhờ công Hoa Từ, không có thủ đoạn của Hoa Từ, dù bọn hắn lấy sáu đánh năm thì cũng khả năng xuất hiện thương vong.

Ngược lại là bây giờ, không người bị thương, thậm chí không tiêu hao bao nhiêu linh lực, chiến đấu như vậy, ai mà không thích? Điều này cũng càng khiến bọn họ kiên định quyết tâm bảo hộ Hoa Từ cho thật tốt.

Đầu bên kia, Lục Diệp và Cao Thái cẩn thận tra xem một lượt, xác định không có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh nào tiềm ẩn mới về lại bản đảo.

Tiếp sau sẽ do Lam Vũ Điệp cùng đi với Hoa Từ, tới đảo nhỏ đối diện làm ra bố trí tương ứng.

Tùy theo hòn đảo mở rộng, nơi Hoa Từ cần bố trí cũng biến nhiều, cho nên không cách nào rải nấm khắp toàn đảo được, chỉ có thể lựa chọn một ít vị trí thích hợp, hơn nữa loại chuyện này cũng cần tiêu hao linh lực, may mà Tụ Linh linh văn Lục Diệp cấu kiến trước đó phát huy tác dụng, mỗi lần bố trí xong, nàng chỉ cần tới bên kia đả tọa khôi phục, rất nhanh liền về lại trạng thái đỉnh phong.

Đặc biệt là tùy theo hòn đảo khuếch trương, thiên địa linh khí cũng trở nên càng lúc càng nồng nặc, trước mắt linh khí trên đảo cơ hồ đã gấp đôi trụ sở Bích Huyết Tông.

Nhân khi Hoa Từ bận rộn, Lục Diệp bắt tay cấu kiến thêm một đạo Tụ Linh linh văn có phạm vi càng lớn ở chỗ chúng nhân nghỉ ngơi, đạo linh văn này tiêu tốn của hắn sáu thành linh lực.

Mắt thấy thủ đoạn đó của Lục Diệp, đám người Cao Thái đều kinh hãi như gặp thiên nhân.

Thẳng đến lúc này bọn hắn mới phát hiện, hai người Bích Huyết Tông này đều là bảo bối.

Hoa Từ có thể cứu người chữa thương, có thể trồng nấm suy yếu kẻ địch, thế thì cũng thôi, Lục Diệp lại còn có thể nhẹ nhàng cấu kiến ra Tụ Linh linh văn, như thế không nghi ngờ khiến cho chúng nhân khôi phục càng thêm đơn giản nhẹ nhàng, chiến đấu tiếp sau cũng không cần cố kỵ linh lực tiêu hao.

Nhất thời không khỏi cảm khái, Bích Huyết Tông đến cùng là tông môn thần tiên gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.