Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 41: Chương 41: Mất tích bí ẩn




Nhiều năm trước tôi giả danh thành học sinh nam vào trường học lại được thầy ưu ái hơn các học sinh khác, đã vậy sau đám cháy tôi mất trí nhớ, tình cờ gặp được Đông Đông, cả hai bén duyên đi đăng ký kết hôn, tôi đã sinh cho anh ta một tiểu công chúa, sau đó vì một tai nạn mà lấy lại được ký ức của mình.

Nhưng quả thật không muốn sống với danh phận cũ nữa, dù cho đã gặp lại con gái với người chồng cũ của mình nhưng tôi vẫn cố vờ như bản thân đã mất trí nhớ, cũng có người nghĩ tôi và mẹ An Nhi người giống người. Cô gái kia là một cô gái nghèo ngốc nghếch, còn tôi là một đương kim tiểu thư, người thừa kế của Bạch Thị thì không thể nào chịu uất ức sống thua một con hầu ở Đông Gia được.

Nhiều lần Đông Đông đã cố dò hỏi từ anh trai đến bản thân Giang Nhiệt Lệ về quá khứ của tôi, rốt cuộc đều nhận được một kết quả không như hắn mong đợi, hắn vẫn quyết tâm tìm đến bố mẹ tôi hỏi cho bằng được nhưng đương nhiên kết quả là không hề thay đổi.

Bây giờ lại dở chứng đổi sang tìm hiểu về danh tính của Chiêu Lang. Đông Đông rốt cuộc trong đầu anh ta đang giấu thứ gì? Đâu mới là con người thật của anh ta đây?

Tôi im lặng một lát mới trả lời chú Giang: “Không sao đâu, chú đừng lo, con sẽ không để lộ sơ hở gì đâu.”

“Vậy được rồi”, thở dài một tiếng rồi nói: “Chú rất nhớ Lệ Lệ, lúc nào con gặp nó hay nó có liên lạc với con thì giúp chú nhắn tới nó tranh thủ hôm nào mấy anh em về ăn cơm với bố nha. Nhà còn có mấy bố con, chú cũng không còn trẻ mà sao muốn quây quần bên mấy đứa con thấy khó quá.”

Tôi đang định đáp lời, ông ấy lại nói: “Con cũng sớm cho chú uống rượu mừng đi” rồi vội vàng cúp máy cái rụp.

Muốn tìm một mỹ nhân quyến rũ Tống Nguyên trong bữa tiệc của hắn, khiến hắn sập bẫy rồi bẽ mặt trước mọi người sao mà khó khăn quá vậy kìa.

Lúc suy nghĩ thấy dễ lắm mà sao lúc tìm thì khó dữ vậy ta, những cô gái làng chơi tôi tìm về toàn người đã từng qua đêm với hắn ta, thực tình đưa vào vai diễn sợ không đạt lại còn mất cả trì lẫn chày.

Nếu thực sự không tìm được người nào, thì chẳng lẽ tự bản thân tôi phải ra tay sao. Bữa tiệc đó có mặt Đông Đông, hễ ai hơi chạm vào người tôi là anh ta đã nổi đóa lên rồi, giờ mà để tên Tống Nguyên đó đụng chạm dê xồm chắc ngày này năm sau hắn xanh cỏ.

Hôm nay là buổi tối thứ hai trong số ba đêm tiệc.

Bữa nay khách còn đông hơn tối hôm qua. Nhà này lần nào có tiệc cũng tổ chức ở phía vườn sau nơi có hồ bơi rộng lớn.. Từ khi tôi đến đây làm, vì cố tình lánh mặt nên Tống Nguyên chưa từng đụng mặt được tôi.

Hai bên bờ hồ, khách chen chúc đông nghẹt. Mặc dù vườn nhà này không hề nhỏ, nhưng khách và người phục vụ đông quá nên có nhiều người phải xuống hồ bơi vừa nhảy nhót vừa uống rượu.

Đa phần mọi người đều chơi bên phía thấp, khu vực bên trái sâu hơn 1m8 nên gần như không có ai ra đó bơi. Chỉ có người ở trên bờ khu vực đó.

Tôi sống đã nhiều năm thế này, cũng chưa bao giờ thấy cái tiệc nào mà kỳ lạ như cái tiệc ở nhà cái tên sở khanh Tống Nguyên này, lần trước thì Tử Yên bị xô ngã, lần này thì Giang Nhiệt Lệ bị hất tỏm xuống dưới.

Nó cũng là người bơi không thua gì tôi, nhưng hôm nay mặc chiếc đầm body ôm sát người từ cổ xuống chân, nó không muốn xuống hồ nên hôm nay mặc đồ kín hơn hôm qua, ai mà dè vì bộ đồ đó mà nó không thể bơi được.

Thấy nó rơi xuống nước thế trong lòng tôi nóng bừng bừng muốn nhảy xuống cứu nó lên, nhưng ở đây nhiều người chắc chắn sẽ có người xuống cứu, chưa kể lúc này để nó xem xét về sự quan tâm của Đông Cao Quang dành cho nó nữa, nên phải núp một bên nhẫn nhịn cách khố sở.

Đông Cao Quang lúc đó vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện của Đông Đông. Dưới hồ vang lên một tiếng “ùm”, có mấy cô gái ganh tị vì Giang Nhiệt Lệ đi chung với Đông Cao Quang nên lén xô nó xuống nước.

Những người ở đó chứng kiến kêu lên thất thanh: “Có, có người rơi xuống hồ rồi..’’ rồi tiếp theo lại một tiếng “ùm” nữa vang lên. Tiếp theo rất nhiều tiếng “ùm” khác vang lên.

Tôi ngây người ra.

Ôi trời. Sao nhiều anh hùng muốn cứu mỹ nhân vậy.

Yên Tử hớt hơ hớt hải chạy đến gần bờ hồ hóng hớt, nó hẳn đã bị tiếng thét lúc nãy của mọi người làm cho hoang mang, vội vàng kích động la lớn mong mọi người vớt được người bị rơi, dù không biết đó là ai, đúng là cô gái lương thiện dễ mến.

Cho dù vậy cũng không nên để nó rơi vào tầm nhìn của Cẩm Mộng, mất công kế hoạch của tôi chưa được xử lý thì lại phải ra mặt giải quyết cho con bé. Trong lúc nhốn nháo tôi vẫn phải giữ bình tĩnh, trong chớp mắt đã đưa ra quyết định sáng suốt này, nên sống chết lôi chặt tay Yên Tử đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.