Yên Tử vừa đi theo vừa nhìn tôi một cái đầy hàm ý. Đi qua ba tầng bảy lớp người, mới đưa con bé về tới phòng.
Từ của sổ phòng nhìn ra được bên ngoài bữa tiệc.
Đây đúng là một nơi ẩn nấp ấn tượng.
Giang Nhiệt Lệ vừa sặc sụa vừa kêu cứu, kẻ quen biết nó thì chạy qua chạy lại hò hét gọi tên nó, kẻ thì hớt ha hớt hải kêu người nhảy xuống cứu con bé.
Nhưng vì người nhảy xuống hồ quá nhiều, rối tung rối mù, cuộc tìm kiếm này vì thế mà trở nên thật vất vả.
Tôi dặn dò Yên Tử giây phút này không nên ra ngoài tranh trường hợp đụng mặt Cẩm Mộng, con bé còn ám ảnh cái ngày nó bị ả ta bắt nạt quát tháo nên cũng rùng mình một cái ngoan ngoãn khóa chặt cửa khi tôi rời đi.
Ra tới ngoài tôi đưa mắt đảo một vòng tìm kiếm, dừng tầm nhìn lại thì thấy cô gái rơi xuống nước mà đám anh hùng tìm kiếm nãy giờ đã nằm trong vòng tay của đại gia Đông Cao Quang, đang được chật vật đưa lên bờ.
Mấy cô gái cố tình xô Giang Nhiệt Lệ xuống nước vờ hét lên một tiếng “Có người rơi xuống hồ bơi” đã thức tỉnh Đông Cao Quang đang say sưa nói chuyện với Đông Đông liền vội vàng nhảy xuống nước cứu con nhỏ. Tống Nguyên tuy không biết bơi nhưng, bị ảnh hưởng tâm lý sĩ diện, cũng cắn răng nhảy xuống. Còn có một số thành phần lý trí, tuy không mù quáng a dua theo đám đông, nhưng nghĩ rằng người khác nhảy xuống mà mình không nhảy thì biết ăn nói ra sao, bèn nhảy theo.
Mấy người biết bơi nhảy xuống trước vốn họ chỉ muốn cứu một mình Giang Nhiệt Lệ, nhưng lại thấy con lợn Tống Nguyên đang ngáp ngáp, không cứu cũng không được, vì thế đã mệt lại càng thêm mệt.
Chẳng được tích sự gì còn báo.
Lúc này, Đông Cao Quang đã đưa được Giang Nhiệt Lệ lên bờ. Nhốn nháo như thế, nên chẳng ai biết trong lúc mọi người chạy tán loạn tìm cách cứu Giang Nhiệt Lệ thì Cẩm Mộng cũng không may bị một người chạy ngang qua đụng phải khiến ả rơi xuống nước ướt sũng. Không ai thèm đoái hoài ả, vừa nãy tôi nhìn thấy, cô tự mình bơi vào bờ, vừa khóc vừa lủi thủi đi mất.
Tống Nguyên chỉ chăm chăm lo cho bản thân mình, đương nhiên cũng màng đến cô ta rơi xuống nước lúc nào. Bản thân hắn ta còn không lo nổi mình, làm gì có sức mà quan tâm tới em họ hay chị gái gì nữa chứ.
Giang Nhiệt Lệ bị ngâm nước tới mức nửa sống nửa chết.
Vì Đông Cao Quang nhảy xuống nước tự tay cứu Giang Nhiệt Lệ lên, mọi hoài nghi trong đầu của cô đương nhiên có thay đổi.... Đã thế sau khi cứu được cô lên, ông ấy hô hấp nhân tạo rồi ôm chặt cô vào lòng sưởi ấm, khuôn mặt hiện rõ nét lo lắng, hoảng sợ: ‘’Nhiệt Lệ – cô tỉnh đi – cô tỉnh đi – cô không thể có chuyện gì, tôi không cho phép cô gặp vấn đề gì.’’
Đêm tiệc ngày thứ hai cuối cùng xôi hỏng bỏng không. Lau hết mồ hôi, uống một ngụm nước, việc chơi xỏ Tống Nguyên lần này rốt cuộc tôi đã không thể thực hiện, đứa bạn thân lại gặp xui xẻo rơi xuống nước giờ không biết tình trạng thế nào rồi, chỉ có thể âm thầm nhắn tin cho Đông Đông nhờ anh ta ở đó cùng Đông Cao Quang xem có chuyện gì nhắn tin báo tôi ngay.
Không tiện lộ mặt, không thể đường đường chính chính tới thăm chăm sóc nó tôi cũng thấy có lỗi.
Tuy rằng không thể thực hiện, nhưng tốt xấu gì cũng giúp Tử Yên không gặp thêm vấn đề và tận mắt chứng kiến cảnh Cẩm Mộng nhục nhã không được ai giúp đỡ, có phần an ủi.
Mở điện thoại xem lịch, Yên Tử cũng làm sắp đủ tháng, thôi thì coi như nghiệp hai người kia gây ra cũng phần nào bị báo ứng rồi, con bé cũng an toàn suốt cả tháng qua rồi, ở đây chẳng còn gì thú vị. Tôi định ngày con bé rời đi tôi cũng âm thầm đi theo nó, tại ngày tôi vào đây cũng đã làm giấy tờ giả, tới lúc hủy bỏ thân phận này rồi.
Nhưng bây giờ Giang Nhiệt Lệ vẫn còn ở lại biệt thự này, được bác sĩ riêng của Đông Cao Quang tới chăm sóc, không thấy Đông Đông nhắn lại nửa tin, đã vậy phòng mà nó đang ở lúc nào cũng đông người từ chủ nhà tới người làm, mang thân phận quản gia hay thân phận Bạch Dương lên trên đó thăm nó đều không được.
Lần này trong cơn nguy hiểm Đông Cao Quang bất chấp nhảy xuống để cứu Lệ Lệ, ước nguyện của nó hình như đã được thực hiện rồi. Tôi ngẫm nghĩ một lát, sau khi mọi người về phòng nghỉ ngơi sẽ lên thăm Giang Nhiệt Lệ, nếu nó tỉnh sẽ đưa nó về nhà tôi để tiện chăm sóc nó, không thể để lão Giang thấy nó thế này, lão sẽ vì xót con gái cưng mà lên cơn xuyễn mất.
Tôi về phòng dặn dò Tử Yên canh giờ gọi tôi dậy, sau đó đánh một giấc.
Khi đôi tay mềm mại của Tử Yên lay tôi tỉnh dậy thì trời cũng đã về đêm.
Thong thả tắm rửa thay đồ, kêu Yên Tử đi ngủ rồi âm thầm đi tới phòng của Giang Nhiệt Lệ.
Dù là ban đêm hay ban ngày tôi đều có thể phân biệt đông tây nam bắc ở biệt thự không quá lớn này, về đêm, xung quanh đèn đuốc sáng trưng vàng vàng tối tối, tôi đến đây chưa được một tháng, nhưng khu nào, phòng nào, đều rõ mồn một.