Tôi tỏ tường đường đi lối lại, nhè nhẹ đi để tránh gây động tĩnh.
Đi tới vườn hoa sân trước, chẳng ngờ bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện tóm được. Thanh niên cúi mình, chào “Chào chị”. Tay anh ta buông ra, im lặng gật đầu xin lỗi rồi ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: ‘’Có phải chị là quản gia ở đây không ạ?’’
Đến lại gần nhìn, dáng vẻ của tên này dường như hơi bối rối, ngại ngùng, đây chẳng phải thanh niên đã từng nhảy xuống cứu Yên Tử sao, bộ dạng bây giờ của thanh niên này, chẳng lẽ muốn hỏi dò về con bé kia.
Cậu ta giới thiệu mình là Tống Trinh, là anh họ của Tống Nguyên, vừa hay bé hơn tôi một tuổi nên xưng chị cũng đúng, cậu ta xin lỗi vì nãy đột ngột đụng chạm tôi, sau đó dẫn tôi đến bàn đá gần đó rồi ngồi xuống, tôi cũng lẳng lặng ngồi xuống theo. Gió đêm thổi tới hơi lành lạnh.
Im lặng hồi lâu, mãi sau cậu ấy mới rón rén lấy từ sau lưng ra một vật gì đó, đưa lên trước mặt tôi: “Chị ơi, chị nhìn xem, nó có đáng yêu hay không?”.
Tôi đủng đỉnh liếc nhìn cậu ta một cái, rồi thầm than một tiếng trong lòng, ơi trời ơi là trời, cũng có còn trẻ đâu mà sao hành động như đứa trẻ lên bốn vậy trời, chỉ vì muốn cho tôi xem cái thứ trong tay cậu ta đang cầm mà làm tôi xém đứng tim, còn lo lắng không nãy giờ không biết là có chuyện gì.
Tống Trinh nhíu mày căng thẳng nói: “Lúc sáng em đi công việc thấy người ta bán bên vệ đường, nó nhỏ như thế này, nhưng đôi cánh dang ra vẫy rất khỏe, mới vừa qua em đã cụp cánh nằm gọn trong lòng rồi nhắm mắt ngủ ngoan như đứa trẻ lên ba, yêu lắm.’’
Đó là một con chim sáo, nó đang im thin thít rúc trong lòng bàn tay Tống Trinh – trên đầu còn có màu vàng lấp lánh. Nó nhắm nghiền mắt, mặc cho tôi đưa tay chêu ghẹo.
TốngTrinh chăm chú nhìn chiếc đầu vàng của nó, rồi nói với tôi: “Cái này là em định mua tặng cho cô bé Yên Tử, hôm trước em vô tình cứu được cô ấy dưới hồ bơi, sau đó mấy ngày chỉ nói chuyện với cô ấy được mấy câu, cũng may xin được số điện thoại, nghe cô ấy nói sắp phải trở về nhà với bố mẹ, vừa hay cô ấy cũng thích nuôi chim nên em sẽ tặng nó cho cô ấy, để khi ở nhà cô ấy thấy nó sẽ nhớ đến em.’’
Tôi gật đầu “à” rồi lại “ừ”, thành thật khuyên cậu ấy: “Cậu nên suy nghĩ cho kỹ, Tiểu Yên nó là con gái mới lớn, thành thực cậu cũng lớn tuổi hơn nó rất nhiều, cậu nên hỏi ý kiến nó về cậu trước rồi muốn tặng gì thì tặng. Nó còn bố mẹ, vừa rời khỏi nhà chưa đầy một tháng mà đã có quan hệ nam nữ bên ngoài như thế chắc hẳn bố mẹ nó cũng không thấy thoải mái, lúc đó con bé lại khó xử.”
Tống Trinh chau mày, nói: “Cho nên Tống Trinh mới đến hỏi ý kiến của chị, em có nên tặng nó cho Tử Yên không? Lúc nào nhắn tin cũng thấy cô ấy nhắc về chị, cô ấy nói cô ấy thương chị lắm, lúc mới đến cô ấy thấy tuyệt vọng những ngày phải đến đó làm việc, từ lúc có chị cô ấy vui hơn hẳn, còn muốn được ở lại để gặp chị, ăn với chị, nói chuyện với chị mỗi ngày.’’
Tống Trinh giơ con chim sáo cao ngang mặt tôi, nói: “Chị à, không biết lúc em tặng nó cho Tử Yên nuôi cô ấy sẽ có phản ứng thế nào chị nhờ.”
Con chim sáo này coi cũng rất ngoan, nằm gọn trong lòng bàn tay Tống Trinh rúc đầu ngủ.
Tôi thở dài một tiếng, đưa tay ra vỗ lên đầu con chim, sau đó thu tay lại nói: “Thôi thì em cứ thử đi.”
Tống Trinh mừng rỡ cất con chim vào chiếc lồng ở dưới chân cậu ấy, mà nãy giờ tôi không để ý, sau đó đứng thẳng người nắm chặt tay tôi nói: “Chị, chị nghĩ em có thể có được sự mến mộ của Tử Yên không? Mặc dù em lớn tuổi nhưng em chưa từng yêu ai cũng chưa từng tán tỉnh con gái, từ lúc gặp cô ấy em si mê, chỉ muốn thổ lộ với cô ấy, nhưng....”
Cậu ta còn chuẩn bị nói tiếp thì sau lưng vang tới một giọng nói: “Hai người đang làm cái gì ở đây vậy?”.
Giọng nói này nghe rất quen.
Tôi giật mình ngiêng đầu nhìn ra phía sau lưng Tống Trinh.
Đông Đông cả buổi tiệc nay không gặp đang nhìn chúng tôi với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt toé lửa. Nhìn cái gương mặt đó tôi không khỏi có chút kích động.
Mà khoan đã... rõ ràng anh ta rời đi không nói rõ là đi đâu, cả buổi tiệc cũng không thèm nhắn cho tôi một tin, càng không thèm đi tìm tôi, đã vậy nhắn tin hỏi thăm tình hình của Giang Nhiệt Lệ cũng không thèm trả lời lại, giờ còn bày đặt vác cái mặt lạnh lùng đến đây, đã vậy còn chẳng buồn chào hỏi tôi một tiếng hẳn hoi, tôi không khó chịu là may rồi.
“Sao giờ này anh lại tới đây?”
Đông Đông lườm Tống Trinh một cái, rồi bước gần tới.
Cánh tay Tống Trinh run rẩy, chân nhũn ra, thật chẳng ra sao cả.
Tôi định đưa tay xoa đầu cậu ta một chút để vỗ về.
.