Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 15: Chương 15: Bách Hoa Yến (Phần 1)




Đại hoàng tử Tống Hiên năm nay đã 14 tuổi, năm sau chính thức chọn hoàng tử phi. Vì vậy theo phong tục hoàng gia, Tống Hiên tổ chức buổi Bách Hoa Yến ở Hương Các viện của mình, mời các quý nữ, công tử trẻ tuổi trong kinh thành đến để ngắm hoa, đàm thi nhằm lựa chọn đối tượng phù hợp.

Tại Nguyệt Ngân cung, Ngân Bình cầm trong tay thiếp mời ánh mắt lóe sáng, đại hoàng huynh mời mình đến góp vui đây mà!

Bách Hoa Yến....

Hoàng thành có thể nói ngựa xe như nước, phàm là các quan gia, thương nhân ở kinh thành đều xe cộ không ngừng xen kẽ, đem cửa trước Hương Các viện đẩy chật như nêm cối.

" XX phủ phu nhân, tiểu thư đến"

"XX phủ công tử đến"

" Đồ phủ công tử, tiểu thư đến"

Những người xướng danh ngoài cửa Hương Các viện hôm nay mệt muốn tắt thở, vừa xướng đến Đồ công tử, Đồ tiểu thư mọi người ai cũng tò mò, phải nói Đồ gia là dòng dõi thư hương lớn nhất kinh thành, có nhiều thế hệ làm quan văn giữ chức vụ cao trong triều đình vì thế rất có thế lực .

Bước xuống xe là Đồ Tư Lâm mình mặc cẩm y phục, khôi ngô tuấn tú, bên cạnh là Đồ Tuyết Nhi hôm nay vô cùng xinh đẹp, vốn là một giai nhân tuyệt sắc, Tuyết Nhi lại biết cách trang điểm ăn mặc, quần lụa mỏng màu vàng cùng trang sức thanh nhã khiến nàng hệt như tiên tử trên cung Hằng Nga, Tuyết Nhi vừa xuất hiện tất cả quý nữ ở đây đều mờ nhạt hẳn.

Thấy chúng quý nữ, tiểu thư ai ai cũng dùng ánh mắt ghen tị cùng đề phòng nhìn mình, Tuyết Nhi dùng tú khăn che lại khóe miệng đang nhếch lên tự đắc. Có Đồ Tuyết Nhi nàng ở đây thì ai cũng đừng mong dành với nàng vị trí hoàng tử phi, ai có thể xinh đẹp qua nàng chứ?

" Ngân Bình công chúa đến!" Bên ngoài bỗng vang giọng xướng.

Một cỗ xe ngựa vô cùng xa hoa xuất hiện, thân xe được làm gỗ lim quý giá, đỉnh bát bảo châu bốn phía, màn xe cũng là gấm tuyết thượng hạng. Xuân Mai vạch màn vải đi xuống cung kính vươn tay ra đỡ, lúc này một bàn tay ngọc nhỏ vươn ra trong ánh dương chiếu xuống trở nên trong suốt như trân châu, mọi người lập tức nhìn qua, lại thấy Ngân Bình một thân màu trắng vân đế nho sam, áo ngoài màu xanh da trời thêu ngân ảnh mây án phi bạch, nhìn đơn giản nhưng ngân tuyến được dương quang chiếu xuống lại lộ ra 1 loại quang mang lấp lánh phức tạp trở nên thật lộng lẫy, tôn lên khuôn mặt tinh xảo. Đặc biệt, làm mọi người rung động là khí chất mạnh mẽ của hoàng tộc, phong thái cao hoa, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mị hoặc chúng sinh làm cho người ta phải ngưỡng mộ, ngước nhìn.

Vẻ đẹp rực rỡ như thế có thể đốt cháy hết thảy. Tuyết Nhi đứng bên cạnh lại đơn độc bất lực, tựa như một ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm vĩnh viễn không thể sánh bằng ánh dương rực rỡ.

Mọi người đều quỳ gối hành lễ, khi được công chúa phất tay mới chậm rãi đứng dậy, mặt Tuyết Nhi tái xanh cuối đầu che giấu ánh mắt ghen ghét, trong lòng nổi lên toan tính.

Ngân Bình dẫn Xuân Mai vào Hương Các viện, vừa mới đi vào lập tức bị vẻ đẹp bên trong hấp dẫn.Tuy đã từng đến đây nhưng lần nào nàng cũng phải say sưa thưởng thức một hồi.

Trong hoa viên có muôn vàng loại hoa quý báu tranh nhau đua nở, vườn hoa được chia làm nhiều khu khác nhau, bên phải là một mảng lớn hoa hải đường hồng nhạt đang nở, kiều diễm dục tích, chính giữa là mẫu đơn trắng cao quý trang nhã, đoan trang đại khí, phía sau là hoàng sắc của thược dược, cây uất kim hương màu tím cùng với hoa hồng đỏ rực như lửa tất cả làm người xem phải kinh diễm thật sâu. Đặc biệt, phía cuối hoa viên còn có một hồ sen thật lớn, hoa sen trắng và hồng đan xen bừng nở.

Ngân Bình ngắm nhìn ao sen xa xa, khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười có vài phần tà ác, bỗng chốc nhìn Ngân Bình thêm vài phân yêu dị, như ma nữ rù quyến người ta sa đọa làm nhiều công tử gần đó bị nụ cười của nàng mê hoặc đỏ mặt không dám nhìn tiếp.

Lúc này không ít tiểu thư lần lượt đến hoa viên, sôi nổi lên tiếng ca ngợi, nhẹ giọng tươi cười trò chuyện vô cùng náo nhiệt.Các danh môn công tử đã tới nhìn thấy cảnh này không khỏi hai gò má ửng hồng, vui vẻ không ngừng tự chỉnh lại y phục.

"An Tướng quân đến"

Chúng quý nữ nhất tề hướng tới cửa viện, quả nhiên thấy một nam tử cẩm y phục cao lớn bước vào...

Thân như ngọc thụ, mặt như quan ngọc, cẩm y, tay áo huyền văn vân, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy, tựa như hồ sâu, tao nhã mà không mất cuồng dã, nội diễm lại tôn quý.

Một số quý nữ bất chấp rụt rè, không chuyển mắt nhìn nhất cử nhất động của "Chiến Thần" tuấn mỹ bất phàm, họ đối với "Chiến Thần" tâm sinh ngưỡng mộ đã lâu hôm nay có thể gặp được quả là không dễ dàng!

Từ khi bước vào hoa viên, An Quốc luôn tìm kiếm hình bóng ngày nhớ đêm mong, khi nhìn thấy hình bóng kiều diễm của Ngân Bình thì ánh mắt sáng lên,ẩn chứa vô vàng yêu thương, luống cuống chỉnh lại trang phục đang định tiến lên bắt chuyện với nàng thì:

"An Quốc ca ca, huynh đã đến rồi!"

Tuyết Nhi đang ngắm hoa,lúc này thấy An Quốc vào, liền cười thật tươi chạy đến, ả không tin với nhan sắc hôm nay ả tỉ mỉ trang điểm không làm cho tên An Quốc này khuynh đảo.An Quốc nhíu mày, trong mắt không che giấu chán ghét, lạnh giọng nói:

"Ta không đến đây được sao, còn nữa ta nói rồi ta với ngươi không thân quen đừng xưng hô như vậy để tránh người khác hiểu lầm!"

"Muội...muội...Sao huynh lại lạnh lùng với muội như vậy, có phải muội làm gì sai không?" Tuyết Nhi mắt ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào, trên mặt" hoa lê đái vũ" làm người ta thương tiếc vạn phần.Nhưng đối với An Quốc đã quá hiểu rõ Tuyết Nhi thì trong lòng dâng lên một trận phiền chán, còn âm thầm hối hận kiếp trước mắt hắn đúng là bị mù mới có thể đem tình cảm trao cho loại phụ nữ giả tạo này.

"Tránh ra..." An quốc không chút" thương hoa tiếc ngọc" đẩy Tuyết Nhi ra, đi thẳng về phía Ngân Bình, ánh mắt nhìn về phía nàng lại toát lên sự dịu dàng như nước. Tuyết Nhi nhìn theo ánh mắt và phương hướng của An Quốc thì thấy được công chúa Ngân Bình diễm lệ vô song đang căn dặn gì đó với nô tì bên cạnh. Trong lòng bỗng chốc trào lên lửa giận, lại là Ngân Bình công chúa, đã cướp đi hết sự nổi bậc của nàng, giờ còn đoạt luôn sự chú ý của An Quốc, thật đáng hận mà!

Tuyết Nhi tức giận đến đỏ mặt còn Đồ Tư Lâm nãy giờ đứng bên cạnh nàng, cũng không hề vì đại tỷ mình bị coi nhẹ mà bất bình, xông lên đòi lại công đạo như ngày thường. Vì hắn đang bận ngắm nhìn bóng dáng của An Quốc đến ngẩn người, không biết suy nghĩ gì mà hai má ửng đỏ khuôn mặt càng thêm anh tuấn khiến cho không ít tiểu thư ở gần đó liếc nhìn.

An quốc đang hồi hộp đi đến bên cạnh Ngân Bình, trong lòng đang tự hỏi: Không biết hắn như vậy đi đến bắt chuyện có đường đột lắm không? Nàng có vì thế mà cho rằng mình không nghiêm túc không? Thì bên tai vang lên tiếng xướng:

" Đại hoàng tử đến"

" Nhị hoàng tử đến"

" Lăng công tử đến"

Hoa viên vốn ầm ĩ lập tức an tĩnh, mọi người đều cùng nhau hướng lối vào nhìn lại thì thấy ba nam tử tư sắc khác nhau, đều là mỹ nam lững thững đi tới:

Dẫn đầu là Đại hoàng tử Tống Hiên, một thân bạch y như trích tiên không nhiễm bụi trần, khí chất thoát tục, phiêu phiêu bất phàm, trên mình còn ẩn ẩn sự uy nghiêm của hoàng gia.

Hoàng tử Tống Minh đi bên trái, hôm nay một thân hắc y, hăn vốn tướng mạo nho nhã, khôn mặt anh tuấn, hôm nay mặc một thân này lại hơn một phần khí phách, ánh mắt uy nghiêm trời sinh của hoàng tộc càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Lăng Hạo hôm nay một thân lam sắc gấm sam, đỉnh đầu đầu cài bạch ngọc, khuôn mặt tuấn dật vô song có vẻ càng thêm thanh nhuận, con ngươi màu lam lưu ly xinh đẹp mê người, ánh mắt nhìn về phía Ngân Bình càng thêm sáng ngờ, khí phách sa với hai vị hoàng tử cũng không thua nửa phần. Hôm nay, hắn đang luyện võ thì bị nhị hoàng tử đến kéo đi Bách Hoa Yến góp vui,nghe Ngân Bình cũng tham dự nên Lăng Hạo cũng không cực tuyệt.

Mọi người trừ Ngân Bình ra đều sôi nổi quỳ xuống đất thỉnh lễ với hai vị hoàng tử.

Tống Hiên khoát tay chặn lại, ôn thanh nói:" Miễn lễ, hôm nay náo nhiệt tụ tập không cần giữ lễ tiết, tùy ý là được rồi" Ngừng một chút Tống Hiên miễn cười như gió xuân nói tiếp:"Mọi người cứ tiếp tục ngắm hoa thưởng trà khoảng 2 khắc nữa tập trung ở Bạch Ngọc Các cùng bình thơ, trổ tài thi nghệ nếu ai dành chiến thắng cuối cùng bản hoàng tử sẽ có trọng thưởng!"

Mọi người nghe vậy cũng nhất mực đáp ứng, các quý nữ thì tranh thủ chuẩn bị biểu diễn, chúng nam tử thì tụ hợp nói chuyện tranh thủ kết giao bạn hữu.

An Quốc đang tính cùng Ngân Bình bắt chuyện quay lại đã không thấy bóng dáng nàng đâu trong lòng âm thầm ảo não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.