Lúc này mọi người điều tản ra nơi khác, không ai chú ý đến hồ sen lạnh lẽo bên này.Xuân Mai cũng được nàng điều đi nơi khác. Ngân Bình một người vừa ngắm sen vừa lặng lẽ chờ đợi.
Không bao lâu Tuyết Nhi quả nhiên xuất hiện, nàng một bộ dáng tiểu nữ nhân, đi đến trước mặt Ngân Bình dịu dàng hành lễ.
" Miễn lễ" Ngân Bình lạnh nhạt mở miệng.
Tuyết Nhi chậm rãi đứng dậy, nhu thuận nói: " Thần nữ đối với công chúa ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay trông thấy phong thái quả nhiên danh xứng như thực"
Ngân Bình tựa tiêu phi tiếu nhìn Tuyết Nhi cũng không nói gì,thấy vậy Tuyết Nhi ấp úng nói tiếp:
" Lúc nãy, thần nữ thấy công chúa di giá đến đây...thần nữ lo lăng cho sự an toàn của công chúa, nơi này thật sự rất trơn...Nếu có quấy rầy nhã hứng thưởng hoa của người, mong công chúa thứ tội" Tuyết Nhi lộ biểu tình lo lắng, ánh mắt trong suốt thành khẩn, thật làm cho người ta ảo tưởng rằng nàng thật sự vì Ngân Bình mà lo lắng.
Ngân Bình bình thản nói: " Ngươi quả thực làm ảnh hưởng đến nhã hứng của ta, nên chịu phạt!"
Tuyết Nhi vẻ mặt lo lắng cứng đờ, ả không ngờ rằng Ngân Bình sẽ nói như thế, nhất thời không biết nói gì đứng yên nhìn Ngân Bình.
Ngân Bình thấy vậy cười khẽ, tay ngọc chỉ mặt hồ phẳng lặng phía dưới, âm giọng vốn bình thản bỗng trở nên giá lạnh vô tình:" Ngươi tự nhảy, hay muốn ta đẩy ngươi xuống!"
Tuyết Nhi hoàn toàn ngây người, mọi việc vượt ngoài dự đoán của ả, từ biểu cảm trên mặt Tuyết Nhi, Ngân Bình có thể nhìn ra được chắc hẳn là đang hận nàng sao không làm theo kịch bản của ả chứ gì.
Kịch bản này không phải đã diễn một lần ở kiếp trước rồi sao?
Tuyết Nhi giả vờ quan tâm sự an toàn của nàng, làm nàng cảm kích sao đó vào lúc nàng không ngờ đến tên An Quốc kia và mọi người bỗng hiện nhìn thấy 1 màn: An Bình công chúa đẩy ngã Đồ tiểu thư xuống hồ. Ai cũng nghĩ nàng vì ganh tỵ dung mạo tuyệt sắc của Tuyết Nhi mà hạ độc thủ. Mới 11 tuổi, An Bình công chúa đã mang danh điêu hoa, ngang ngược ai ai cũng e ngại. An Quốc từ sau đó luôn nhìn nàng bằng ánh mắt nồng đậm chán ghét, cho đến khi lấy nàng hắn ta cũng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt.
Hừ, cùng 1 kịch bản muốn diễn lại hai lần chẳng phải quá chán sao?
Hôm nay, Tống Ngân Bình ta sẽ cho các ngươi nếm thử cảm giác bị hãm hại.
Ngân Bình nhếch miệng cười tà ác nhìn Tuyết Nhi lạnh giọng ra lệnh: " Nhảy mau!"
Tuyết Nhi đột nhiên bừng tỉnh, một bộ dáng đáng thương khả ái, sợ hãi, hai vai run run, nhìn về phía đằng sau Ngân Bình nói lớn:
" Công chúa...Thần nữ không cố ý...Công chúa tha cho thần nữ!"
Đúng lúc này, Ngân Bình bắt lấy tay Tuyết Nhi, giọng nói kinh hoảng:
" Ngươi mau buông tay ta ra mau, sao tự nhiên nắm chặt tay ta...Ngươi đứng yên đó, đừng lui ra sau nguy hiểm, ta sẽ không trách tội ngươi mạo phạm!"
Mọi người nghe ồn ào lập tức nhìn qua, dưới góc nhìn của họ chỉ thấy được Đồ tiểu thư đang sống chết kéo tay Ngân Bình công chúa không buông, còn công chúa lại đang nhẫn nại khuyên nhủ nàng.
Tuyết Nhi cả kinh, sửng sốt, không kịp phản ứng đã bị Ngân Bình đẩy một cái "Ùm" rơi thẳng xuống hồ.
Mọi người hốt hoảng chạy đến, An Quốc vọt đến đầu tiên, hắn bất chấp kéo tay Ngân Bình xem xét, trong mắt toàn là hoảng loạn và sợ hãi. Ngân Bình ngây người, biểu cảm này của hắn là sao? Hắn nên dùng vẻ mặt này với hoa sen trắng của hắn chứ không phải nàng! Hồi thần Ngân Bình lạnh nhạt rút tay về sau đó lưu loát cho An Quốc một cái tát, tiếng " Bốp" vô cùng vang vội khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.
Ngân Bình không để ý, bình tĩnh lạnh lùng nói: " Ngươi thật vô lễ!"
Sau đó lại ung dung nhìn một bên mặt đỏ bừng của hắn, lớn tiếng lo lắng nói:
" An Quốc tướng quân ngươi còn không mau cứu người!"
An Quốc vẫn còn ngây người sau cái tát của Ngân Bình, liền " Ùm" bị nàng vận công mạnh mẽ đẩy xuống nước, động tác dứt khoát, lưu loát.
Mọi người chỉ thấy An Quốc như một mũi tên lao thẳng xuống hồ! Trong lòng cảm thán quả nhiên là "Chiến Thần" phong cách cứu người cũng thấp phần mạnh mẽ!
Chúng quý nữ xung quanh lộ biểu tình "vui sướng khi người gặp họa" sôi nổi nghị luận :secret: :
" Không ngờ Đồ Tuyết Nhi thế nhưng bỉ ổi như vậy, dám nhảy xuống hồ để hãm hại công chúa Ngân Bình!"
" Đồ Tuyết Nhi nhìn là biết không phải thứ gì tốt, ỷ vào chút nhan sắc và gia thế tưởng muốn làm gì thì làm sao? Thật buồn cười!"
"Trước mặt bao người mà dám dùng kế hãm hãi công chúa! Thật ngu xuẩn!"
Ngân Bình ở một bên còn đang đắc ý thì cảm thấy sau lưng hơi lạnh lạnh, xoay người thấy Lăng Hạo mặt đen thui, mím chặt môi nhìn nàng, phía sau còn có hai vị hoàng huynh cũng một bộ dáng lo lắng. Ngân Bình chột dạ, chạy qua cười tươi lấy lòng:
" Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh, A Hạo ~"
Lăng Hạo lạnh mặt kéo tay Ngân Bình, như cố ý như vô tình phủi phủi chỗ lúc nãy An Quốc đụng.Còn Tống Hiên vẻ mặt bất đắt dĩ cười nhìn nàng giọng điệu dung túng:
"Nghịch ngợm!"
Tống Minh cũng đứng bên cạnh lắc đầu cười, dĩ nhiên là bọn họ thấy hết một màn vùa rồi Ngân Bình vận công đẩy An Quốc.
Thấy đằng kia Tuyết Nhi cũng được cứu lên bờ, Tông Hiên nghiêm mặt nhìn mọi người nói:
" Mọi chuyện ở đây đã có thái y lo, mọi người đừng để bị ảnh hưởng..Cùng di giá đến Bạch Ngọc Các để tiếp tục tận hưởng Bách Hoa Yến hôm nay"
--- ------ ---------
Bạch Ngọc Các...
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi thì mĩ thực và rượu thượng hạng cũng được dọn lên. Mọi người cũng vui vẻ cùng nhau thưởng tiệc. Tống Hiên đứng dậy giọng nói trầm thấp tuyên bố:
" Hảo, Thi đấu bắt đầu!"
Nhiều tiểu thư, quý nữ sôi nổi hiến nghệ, ai cũng biểu hiện thập phần xuất sắc, biểu hiện rất hăng hái, mà lúc này các môn cầm, kỳ, thi, họa đều được sôi nổi biểu diễn một phen.
"Phó Hiểu xuân, nữ nhi Phó đại học sĩ, xin dâng lên một điệu nhảy"
Tiếng đàn sáo duyên dáng vang lên, một vị nữ tử nhỏ xinh mặc quần áo màu sắc rực rỡ chậm rãi đi đến chính giữa điện, theo tiếng nhạc vang lên người cũng bắt đầu vũ động.
Ngân Bình hưng trí xem nhảy múa. Phó Hiểu Xuân này nhu hóa, thân thể cũng vô cùng mềm mại, nhảy một thủ khúc uyển chuyển lại càng làm cho các nam tử si mê không thôi, nhưng ánh mắt của nàng ta cứ dính lên người đại hoàng huynh, Ngân Bình liếc nhìn đại hoàng huynh Tống Hiên vẻ mặt bình tĩnh vừa xem diễn vừa uống rượu nhưng ánh mắt lộ vẻ si mê bán đứng cảm xúc của hắn. Ngân Bình cười khẽ, xem ra đại tẩu của mình chắc không thay đổi! Hiểu Xuân là nữ tử ngay thẳng lại thiện lương, nàng thích!
Lúc này, An Quốc cũng lặng lẽ đi vào thiền điện, lẳng lặng ngồi xuống một góc, ánh mắt nóng nảy quan sát nhất cử nhất dộng của Ngân Bình.
Ngân Bình luôn có ấn tượng không tốt với hắn, hôm nay khó khăn lắm mới được gặp nàng vậy mà lại làm nàng tức giận, hắn phải làm gì để nàng mở lòng với hắn đây? Trái tim An Quốc như đổ xuống một trân mưa axit đậm đặc, chua xót khôn cùng, tia u ám càng lúc càng lan rộng nơi đáy mắt sâu thẳm cùa hắn.
Ngân Bình nhất thời cảm thấy có mấy ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt đau xót của An Quốc, không muốn để ý hắn liền quay mặt qua hướng khác, chỉ thấy A Hạo cũng đang lạnh mặt nhìn nàng, Ngân Bình ngượng ngùng cười nịnh nọt thấy mặt hắn dịu hơn một chút mới thở phào nhẹ nhõm, A Hạo mà tức giận cũng thật kinh khủng nha!
An Quốc nhìn thấy một màn này, mặt xanh méc, tim như bị chém một nhát kiếm máu chảy đầm đìa nàng thích người khác rồi sao? Trong lòng ghen tỵ tuôn trào,ánh mắt như dao găm bắn về phía Lăng Hạo.Lăng Hạo cũng không khách khí đáp trả bằng một ánh mắt lạnh lùng.
"Người cuối cùng rồi" Bỗng có người hô
Tống Hiên vừa định công bố người chiến thắng, thì ngoài cửa vang lên một giọng nói uyển chuyển:
" Tiểu nữ còn chưa biểu diễn đâu!"