Đối với những lời giáo hoàng nói Franz cũng hiểu được phần nào. Như ở Địa Cầu theo truyền thuyết của Trung Hoa “zĩ đại” cho rằng từ khi Bàn
Cổ khai thiên lập địa, Hồng Quân lão tổ trở thành Thánh nhân đầu tiên,
tiếp đó là ba vị đồ đệ Thái Thượng lão quân, Nguyên Thủy thiên tôn và
Thông Thiên giáo chủ. Tây phương phật giáo có hai vị thánh nhân là Chuẩn Đề và Tiếp dẫn. Còn theo các loại tôn giáo khác nhau thì có đủ loại
thần thánh khác nhau, nhưng tất cả đều có chung một điểm là ở Địa Cầu
không ai có thể vượt qua được mấy Boss này. Kiểu như anh là trùm anh đặt ra luật cấm đứa nào vượt anh ấy. Tử Lam tinh cầu cũng như vậy, người ở
vị diện này không thể vượt qua được những Thiên thần vốn là người đã
định ra quy tắc. Giáo hoàng cho rằng Franz có thể vượt qua quy tắc bởi
vì hắn là người Thần chọn mà không hề biết rằng Franz vốn không phải
người của vị diện này nên không bị quy tắc của nó ràng buộc.
“Thưa giáo hoàng, liệu Sáng Chế thần còn tồn tại sao?”
Nghe được Franz nói giáo hoàng trầm ngâm một chút trả lời.
“Điều này ta cũng không xác định được. Thế nhưng ta tin tưởng Thần vẫn còn tồn tại ở thế giới này”.
Theo như những gì Franz chứng kiến trong giấc mộng của Phara thì Thần vốn đã vẫn lạc. Thế nhưng theo lý thuyết thì vị diện còn tồn tại thì Thần vĩnh sinh. Ở Địa Cầu biết bao nhiêu tông giáo nhưng có ai đã thực sự thấy
Thần, Thánh gì chưa? Chưa hề. Thần vô hình nhưng hữu hình, Thần có còn
tồn tại hay không điều đó không ai chứng minh được. Nhưng ít nhất Franz
biết thế giới này là có Thần.
“Mọi chuyện ta đã nói với ngươi. Với thế cục trước mắt ngươi có ý tưởng gì không?”
Giáo hoàng bỗng nhiên hỏi làm Franz giật mình. Một giáo hoàng đứng đầu hàng
tỷ tín đồ lại đi hỏi một người như hắn sao. Thế nhưng chỉ nghĩ một chốc
Franz nói.
“Ta đã từng đi gặp Thú đế và tộc trưởng các tộc. Nếu như ta có thể thống nhất đại lục các tộc có thể liên kết lại
chống đỡ hạo kiếp.”
Trầm ngâm một chút Franz quyết định nói.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều, chỉ còn hơn hai năm mà thôi”.
Giáo hoàng nhướng mày nghi vấn.
“Tại sao ngươi biết?”
Franz không trả lời mà hướng ngón tay chỉ chỉ lên trời. Giáo hoàng hơi kinh hãi hít một hơi sâu nói.
“Nếu cần thiết gì cứ nói. Giáo đình sẽ toàn lực giúp đỡ ngươi thống nhất đại lục”.
------------------------------Phân cách------------------------------
Ở lại Thần Thánh chi đô một ngày cuối cùng Franz cũng rời đi rồi. Điểm
đến tiếp theo của hắn là U Linh đầm lầy, thế nhưng trước đó hắn phải trở về Bridge. Trước khi đi Franz cùng với giáo hoàng đã mất đến một đêm để bàn bạc về chiến lược sau này. Bước đầu tiên là dưới cờ hiệu của giáo
đình Ala đế quốc sẽ giúp các đế quốc giành lại chính quyền đưa tân vương lên ngôi, đồng thời tuyên truyền ra toàn đại lục nguy cơ của hạo kiếp
và Chiến Thần điện để lôi kéo sự ủng hộ của toàn đại lục. Sau đó các đại quốc sẽ ngồi lại ký kết hiệp định kết minh với các tộc và xây dựng
phòng tuyến chống lại Evil đại lục.
Trong kế hoạch này Franz đóng vai trò rất lớn, hắn phải trở nên cường đại mới có khả năng
trấn nhiếp được các đại quốc trở thành người đứng đầu liên minh. Bởi vì
các tộc sẽ không đáp ứng kết minh nếu người đứng đầu không phải là
Franz. Vai trò của giáo đình thì càng không phải nói. Một tổ chức đã
tích lũy từ thời thượng cổ sức mạnh không phải là đế quốc bình thường có thể so sánh. Xem ra mặt trận ở Java đế quốc sẽ ngày càng khốc liệt hơn
khi Thần Thánh giáo đình biết thời gian của họ không còn nhiều và sẽ
tăng cường sức mạnh tại đó.
Franz theo truyền tống
trận lặng lẽ xuất hiện tại Bridge. Hơn hai năm phát triển Bridge trở
thành một siêu đô thị thậm chí sánh ngang tầm với đế đô. Trên bầu trời
các “máy bay dân dụng” vội vả đưa từng lượt hành khách bay đi khắp đế
quốc, hãng hàng không Bridge nay đã trải rộng đến toàn quốc, thậm chí
còn có vài tòa thành ngoại quốc cũng đã có sự xuất hiện của hãng hàng
không quốc tế Bridge. Trong nội thành thì càng không phải nói, dịch vụ
công cộng ngày càng phát triển mang đến cho Bridge những món lợi nhuận
kết xù. Dân số trong pháo đài đã tăng đến sáu mươi vạn người làm cho
pháo đài phải mở rộng thêm gấp ba lần.
Tia Chớp quân
đoàn bây giờ đã đạt quân số cao nhất là mười vạn người thế nhưng tại
Bridge chỉ có hai vạn binh sĩ tinh nhuệ thường trú, trị an vẫn là dựa
vào năm vạn cảnh sát phân bố đến toàn thành. Tuy lực lượng trị an khá ít nhưng không ai dám gây loạn ở đây. Không nói đến thực lực của cảnh sát
và Tia Chớp quân đoàn binh sĩ rất mạnh thì ai cũng biết nơi đây có một
thành chủ trâu bò. Ai dám gây loạn sao, một tát đảm bảo đập chết ngươi.
Đi trên con đường đông đúc, nhộn nhịp của Bridge trong lòng Franz tràn
ngập một niềm tự hào. Đây chính là tòa thành của hắn, là hoài bão của
hắn và Emon đã xây dựng nên. Thế nhưng trong lòng Franz còn có một cảm
xúc lớn hơn. Hướng về phủ thành chủ, nơi đó có gia đình bé nhỏ của hắn.
Franz không công khai vào phủ thành chủ mà lặng lẽ đột nhập vào. Với thực lực của hắn thì việc lẻn vào trong phủ thành chủ là không hề khó khăn. Tuy
pháo đài đã được mở rộng nhưng phủ thành chủ không hề thay đổi nhiều, có khác có chăng chỉ là trong phủ có thêm một cái khuôn viên rộng hơn ngàn mét vuông bên trong là một vườn thượng uyển vô cùng đẹp đẽ và sinh động có đủ loại hoa lá, chim chóc.
Franz chợt đứng lại,
giữa khu vườn đầy hoa đó có một bóng dáng thướt tha đang ngồi đó, mái
tóc lam xõa dài buông trước gò bồng cao ngạo nghễ, gương mặt xinh đẹp
như tiên nữ hạ phàm nhưng mang một nét đượm buồn làm cho người ta thương tiếc, đôi mắt xanh sâu thẳm hướng về phía xa như chờ đợi một thứ gì đó
trở về.
“Elena!”
Franz không tự chủ được hô khẽ lên một tiếng. Elena bỗng nhiên giật mình nhìn xung quanh không thấy ai rồi chợt tự giễu khẽ nói.
“Ta lại ảo giác rồi. Anh ấy vẫn chưa trở lại”.
Lúc này Franz mới chợt nhớ mình chưa giải trừ ẩn thân thuật hắn nhẹ nhàng tiến đến quàng tay qua cổ Elena khẽ nói vào tai cô.
“Em không nhầm đâu, anh đã trở về”.
Elena căng cứng người lên muốn phản kháng nhưng chợt nhận ra vòng tay quen
thuộc, mùi hương cơ thể ấm áp này không phải là của người cô hằng đêm
mong nhớ sao? Chồng cô đã trở về rồi. Đôi mắt Elena hiện lên sự vui vẻ
ngày càng long lanh bởi vì nó đã tràn nước mắt. Cô xoay người lại khẽ
nói.
“Franz…ưm…”
Elena chưa kịp nói
hết câu thì Franz đã đè lên bờ môi đỏ mọng đó, lưỡi hắn đi sâu vào trong cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của Elena, khẽ cạ vào từng chiếc răng xinh đẹp của cô làm Elena trở nên mềm nhũn không tự chủ dựa hẳn vào người
hắn. Con người này, cô đã chờ đợi rất lâu rồi, dù là hắn đã hôn cô ở
giữa thiên địa Elena cũng không hề thấy xấu hổ, trong lòng cô hiện giờ
ngập tràn cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.
Mặt khác
trong phòng làm việc của Ám bộ Karla đang xem xét các tin tức tình báo
từ các nơi gửi về, khối lượng công việc vô cùng lớn nhưng một mình cô
vẫn đảm đương được tất cả. Ở đâu đó Franz vẫn nhìn được bóng dáng của
Emon từ Karla, chỉ là Karla tàn nhẫn và thiết huyết hơn Emon một chút.
“Báo cáo đội trưởng, Thành chủ bỗng nhiên xuất hiện bên phu nhân mà không ai phát hiện, chỉ có Salah đại nhân hình như có chuyện gì đó đang chạy lại chỗ của phu nhân.”
Nghe Ám bộ nhân viên báo cáo Karla hơi ngẩn người một chút bỗng nhiên hô lên.
“Tên ngu ngốc này”.
Nói rồi trong chớp mắt đã biến mất khỏi căn phòng. Trên hành lang phủ thành chủ Salah đang vội vã chạy đến vị trí của phu nhân. Hắn đột nhiên cảm
nhận được một khí tức rất mạnh mẽ nhưng có chút quen thuộc, không nghĩ
nhiều Salah liền chạy lại, dù sao an toàn của phu nhân vẫn là trên hết.
Sắp tới nơi bỗng nhiên Salah thấy một thân ảnh xuất hiện rồi ngay lập
tức là một cú đấm như trời giáng đánh thẳng vào mặt hắn đánh hắn văng xa cả mười mét mãi đến khi đâm vào một cây trụ đá lớn mới dừng lại được.
“Karla mau đến bảo vệ phu nhân. Nơi đó xuất hiện thích khách”.
Người xuất hiện không ai khác chính là Karla trong bộ trang phục Ám bộ màu
đen bó sát với những đường cong gợi cảm của một thiếu nữ đến tuổi trăng
tròn. Nghe Salah nói Karla càng bực bội lao đến quyền đấm cước đá một
trận bực tức nói.
“Đồ con heo nhà ngươi, thiếu gia đã trở lại bên cạnh phu nhân rồi”.
Nghe Karla nói Salah ngẩn người một chút bỗng nhiên vui mừng hô lên.
“Thiếu gia… Ta phải đi gặp thiếu gia”.
“Tên này hết thuốc chữa rồi”.
Karla âm thầm lắc đầu liền lôi Salah đến một góc khuất, tiếp đó liên tiếp có
tiếng kêu thảm vang lên như bị người ta hiếp qua ngàn lần, vạn lần còn
hơn cả quỷ khóc thần sầu, thiên địa hôn ám.
Quay lại
cảnh đẹp vườn hoa toàn bộ nhân viên Ám bộ đều rời đi chỉ để lại hai vợ
chồng thành chủ mặn nồng, hòa hợp với thiên nhiên. Hơn hai năm xa cách
đối với một đôi vợ chồng trẻ là một việc vô cùng khó khăn, bởi vậy khi
gặp nhau Franz chỉ muốn hôn vợ mình thật lâu, ôm thật chặt để thỏa nỗi
nhớ mong bấy lâu nay. Trong người hắn chợt bùng lên một cỗ dục hỏa mạnh
mẽ. Đôi tay bắt đầu không thành thật du ngoạn trên cơ thể quyến rũ của
vợ trẻ. Elena chỉ “ưm” lên một tiếng, hai tay khép trước ngực hắn nhưng
cũng không phản kháng.
“Ngươi là ai dám phi lễ mẹ ta”.
Bỗng nhiên một âm thanh non nớt vang lên làm Franz chợt bừng tỉnh. Hắn chỉ
thấy phía sau là một cỗ khí lạnh phóng đến sau gáy, theo phản xạ Franz
ôm lấy Elena ngã xuống lăn vài vòng trên đất, ngay lập tức một tia sáng
vụt qua bắn vào một thân cây. Kết quả cái cây đó liền đóng thành một
khối băng. Franz âm thầm ứa mồ hôi lạnh. Nếu vừa rồi không kịp né tránh
chắc số phận hắn cũng như cái cây này.
Franz nhìn về
phía hung thủ đã gây ra cái chết cho cái cây kia thì ra chỉ là một bé
con cao chỉ hơn nửa mét, một đầu tóc lam cắt ngắn đến vai búi trên đầu
là một tiểu bánh bao dễ thương, gương mặt bé con phừng phừng tức giận
nhưng như thế chỉ làm tăng thêm vẻ đáng yêu của bé con đó. Thế nhưng
điều Franz kinh ngạc đó là đôi mắt kia. Rõ ràng là Tả luân nhãn hai câu
ngọc. Bé nhóc này không ai khác chính là con gái hắn Athena.
Vài Lời Tác Giả
2
Thực ra ta cũng
không muốn nói ra, định im lặng để cho qua. Thế nhưng để lại thì ấm ức
trong lòng lắm nên quyết định làm một đoạn để trải lòng với mọi người.
Đầu tiên ta xin thành thật cúi đầu xin lỗi mọi người bởi vì tốc độ ra
chương ngày càng chậm. Ở đây dù ta đưa ra lý do nào cũng chỉ là ngụy
biện cho hành vi lười nhác của ta, nên điều đó ta xin lỗi và cảm ơn tất
cả những độc giả đã cố gắng “dài cả cổ” chờ đợi và ủng hộ ta trong gần
một năm rưỡi vừa qua.
Thứ hai ta muốn nói là mong độc giả hãy thông cảm cho ta, Bởi vì ta là một cây bút nghiệp
dư (ta là dân kỹ thuật) viết cũng chỉ vì sở thích. Thời gian một ngày
của ta cũng như mọi người là 24h, một lần ta hoàn thành xong một chap
truyện 2300 chữ thường mất khoảng 3 tiếng (nếu có cảm xúc) hoặc mất đến 2 ngày (nếu tụt cảm xúc). Bởi vì vậy không phải lúc nào ta cũng ra chương đều đặn cho mọi người. Ta cũng không có nhiều thời gian rảnh để viết
lách, và tất cả thời gian rảnh đương nhiên cũng không thể dùng để viết.
Tất nhiên lỗi một phần chủ quan cũng là do ta nên ta không chối bỏ trách nhiệm về mình. Nhưng mong mọi người có thể thông cảm cho ta vì lý do
trên.
Thứ ba là về nội dung truyện. Như
ta đã nói ta là một cây bút nghiệp dư, và ta cũng không phải fan cuồng
của Naruto và anime, cũng vì đọc nhiều truyện cover nên khi viết truyện
trong nội truyện sẽ có nhiều nội dung sai với nguyên tác. Vì vậy ta luôn mong muốn và đón nhận những ý kiến đúng đắng cho ta có thể hoàn thành
bộ truyện được tốt hơn. Chân thành cảm ơn mọi người.
Thứ tư là ta muốn thông báo một điều. Ở quê ta không có wifi. Ta không muốn mọi người phải ngày nào cũng phải vào xem truyện đã ra chap chưa nên ta quyết định một cái lịch trình cụ thể kể từ sau ngày 18/7 (khi đó ta đã
vào lại trong đất liền). Kể từ thời gian đó tốt nhất mọi người nên 3
ngày hãy xem truyện đã ra chương chưa. Bởi vì đó là thời gian chậm nhất
để ta ra một chap (biết đâu nổi hứng lại là 2-3 chap).
Thứ năm là sức khỏe của ta thực sự không được tốt lắm, vào viện thường
xuyên là chuyện bình thường. Nên thời gian gần đây cũng không ổn định.
THông báo tin buồn luôn là 14/7 ta nhập viện rồi.
Truyện đã sắp hoàn và ta đã lên kế hoạch cho truyện mới bởi vậy tốc độ diễn
biến truyện sẽ bắt đầu chạy nhanh hơn. Mặc dù không muốn đứa con đầu
tiên của ta phải chạy nhanh như vậy nhưng phải thừa nhận rằng ta đã cạn ý tưởng, viết càng dài thì sẽ càng lang man gây nhàm chán. Nên sẽ kết
thúc nó sớm.
Lời của ta đã hết. Lần nữa xin lỗi và cảm ơn những độc giả đã theo dõi và ủng hộ ta trong thời gian vừa qua. *Cúi đầu*
Ký tên. Đóng dấu cái cộp.
Ôi trời, chưa đủ 700 chữ chưa cho đăng. Để viết bậy kéo dài vậy,
Thực ra về kết truyện ta 2 cái kết và vẫn phân vân chưa lựa chọn được cái
nào. Một cái là kết đóng một cái là kết mở. Mọi người sẽ lựa chọn cái
nào. Hỏi vậy thôi chứ tào lao lắm, ta đã lựa chọn kết đóng rồi. Nhưng
khổ nỗi đã đóng lại phân ra thêm 2 cái kết quả nữa. Nên ta muốn hỏi rằng mọi người muốn thằng Franz đó chết hay sống đây. Ta khổ quá mà.
Còn một chuyện nữa đó là trong tất cả truyện mà ta viết tất nhiên là sẽ YY
Việt Nam và dìm hàng Tung Hoa zĩ đại nên cũng đừng ai thắc mắc rằng
trong tương lai không xa thấy một bộ truyện của ta mà binh lính xuất
thân từ Việt Nam thật là...hổ báo. Thế nhưng nếu quá YY thì ta cũng
chẳng khác nào mấy tác giả của tàu khựa, nên ta chỉ YY dựa trên những cơ sở tiền định đã có từ trong lịch sử.
Ta
nhận thấy một điểm yếu trong truyện của ta đó là câu chữ lang man không
nói, nhưng yếu tố tình cảm trong truyện lại chưa diễn tả được sâu sắc.
Mọi người có nghĩ rằng ta nên thêm vào yếu tố tình yêu trong truyện
không?
Đây là nhưng điều ta muốn mọi người góp ý cho ta. Ta sẽ đọc và tiếp thu. Cảm ơn mọi người