Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 51: Chương 51: Chương 37




Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Chu Diệu cố khống chế bản thân không nên suy nghĩ quá nhiều, cho dù ngày 16 tháng 3 năm năm về trước thật sự là thời kỳ rụng trứng của Đa Ninh, cũng không chứng minh được gì cả. Trừ khi anh mang Alice đi làm giám định DNA. Nhưng giám định DNA trong nước yêu cầu phải có sự đồng ý của cả hai bên. Đứa trẻ chỉ gặp một lần đã đinh ninh đó là con mình, bất luận là Đa Ninh hay là dì dượng của cô đều sẽ nói đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh mà thôi.

Thật vậy, hành vi của anh hiện tại đặc biệt phù hợp với chứng bệnh ảo tưởng, tốt hơn hết là nên nghĩ đến về những chuyện thực tế khác.

Chu Diệu nhắm mắt lại, hồi tưởng đến một ít hình ảnh, đứng dậy rót một ly nước lạnh; sau đó cầm ly nước dựa vào quầy bar ngắm nhìn đèn đóm bên ngoài cửa sổ hướng bắc. Bóng đêm trầm lắng nhưng tâm trạng tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Buổi tối, Chu Diệu đi xuống lầu nơi ở của ông lão trung y để giác hơi, muốn rút bớt chút nóng nảy trong người.

Tấm lưng rắc chắc lưu lại một số vòng tròn màu đỏ sậm. *D*Đ*L*Q*Đ*

Ngày hôm sau, Chu Diệu xuất hiện ở bàn ăn sáng tại nhà họ Chu, khiến cho ba mẹ Chu và anh cả Chu đều cảm thấy kì quái. Bởi vì bọn họ không biết Chu Diệu trở về từ lúc nào, là từ tối hôm qua hay là sáng hôm nay.

Sáng nay Chu Diệu vội vã chạy về nhà họ Chu cộng thêm tối qua mất ngủ cả đêm, nên không có tâm trạng đối mặt với gia đình. Dáng vẻ có chút mệt mỏi.

“Có chuyện gì vậy?” Anh cả Chu hỏi.

“Không có gì.” Chu Diệu nhích lại gần bàn ăn ngồi xuống ghế, hỏi người nhà: “Còn điểm tâm không?”

“Còn cháo và bánh bao.” Ba Chu nói, lắc đầu không hài lòng.

Chu Diệu: “Vậy cho con ít cháo đi.”

Ba Chu không thể chịu nối, hét lên: “Con đang ở nhà hay đang ở tiệm ăn sáng vậy hả?”

Chu Diệu đau đầu, đứng lên tự mình đi lấy cháo. Anh cả Chu ngồi đối diện cười một tiếng. Lúc Chu Diệu đứng dậy thì cô giáo Đỗ chú ý tới vết tích để lại của việc giác hơi, quan tâm hỏi: “Con mới giác hơi à?”

“Dạ, có chút nóng trong người.” Khi Chu Diệu quay lại, nghĩ đến mục đích trở về hôm nay thì hỏi mẹ mình: “Mẹ, album của nhà chúng ta để đâu vậy?”

“Album hình à?” Cô giáo Đỗ đẩy gọng kính.

“Là quyển có hình con và Đa Ninh chụp chung đó.” Chu Diệu nói cụ thể một chút.

Cô giáo Đỗ suy nghĩ, lớn tuổi rồi nên trí nhớ không được tốt lắm, nhất thời nhớ không nổi để ở chỗ nào, phàn nàn hỏi Chu Diệu: “Sao tự nhiên lại muốn xem hình chụp khi còn bé vậy?”

Chu Diệu cắn một cái bánh bao, trả lời: “Nghi ngờ* —— chuyện xưa.”

Nhớ chuyện xưa? Cô giáo Đỗ và ba Chu đồng thời không lên tiếng, nhất là ba Chu, trào phúng cười lên: “Con cứ việc hoài niệm, còn Đa Ninh thì để người khác theo đuổi đi.” *D*Đ*L*Q*Đ*

(*Chu Diệu nói “怀 —— 旧.” (chữ 怀 đứng một mình nghĩa là nghi ngờ), nhưng khi vào tai của ba mẹ Chu thì thành 怀旧? (nghĩa là hoài cựu/ nhớ chuyện xưa).

Chu Diệu lười phản ứng. Hiện tại anh chưa có kết luận chắc chắn nên không muốn kích thích bọn họ. Nếu như quả thật có khả năng đó, nhất định sẽ để bọn họ biết cái gì gọi là chiến thắng tại vạch xuất phát.

Đúng vậy, đêm qua anh có một giấc mộng du xuân cùng Đa Ninh và Alice, anh lại có thêm một chút ý chí kiên định.

“Anh biết quyển album đó ở đâu.” Anh cả Chu đứng lên, nói với anh: “Anh đi lấy cho em.”

“Cám ơn anh.” Chu Diệu kéo môi dưới rồi hỏi: “Trong nhà có cà phê không? Loại hòa tan cũng được.”

“Ở ngăn kéo thứ hai bên trái em đấy.” Anh cả Chu trả lời, lên lầu kiếm quyển album.

Hai anh em nhà họ Chu có tính cách hoàn toàn khác biệt. Một người luôn ở nhà, người kia thì không bao giờ ở đó.

Mà nhà họ Chu có cô giáo Đỗ ngoài là giáo viên chủ nhiệm thâm niêm ra, còn là một cô giáo có thành tích ưu tú nữa. Chu Diệu rót một ly cà phê, nghĩ đến vấn đề tối hôm qua, hỏi mẹ: “Mẹ à, có một câu hỏi toán học muốn hỏi mẹ.”

Câu hỏi toán học? Cô giáo Đỗ có chút kinh ngạc: “Con hỏi đi.”

“Một phụ nữ hai mươi bảy tuổi, nếu cô ta hành kinh sáu ngày, trong một vòng tuần hoàn 28 ngày, có thể chuẩn xác tính ra thời kỳ rụng trứng vào lúc cô ta 30 tuổi không.”

Đây là loại câu hỏi gì vậy… Cô giáo Đỗ trả lời con trai: “Trên lý thuyết thì có thể, tổ hợp có thể tính ra nhưng thực tế thì không được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì lúc phụ nữ 27 tuổi là độ tuổi có điều kiện tốt nhất để sinh dục, sau khi sinh ra một đứa bé thì thời gian hành kinh sẽ bị thay đổi.”

Vậy mà tối qua anh lại quên mất chuyện này? Miệng Chu Diệu như bị bánh bao chặn họng, sau đó tiếp tục ham học hỏi: “Sao lại như vậy?”

Cô giáo Đỗ: “…”

Ba Chu chẳng buồn nói gì chỉ trực tiếp mắng một câu: “Bỉ ổi.” Là người làm cha, đương nhiên ông biết con trai đang tính toán thời kỳ rụng trứng của người nào đó.

Chu Diệu: “…”

Cô giáo Đỗ cũng không trả lời, ngừng lại một chút mới mở miệng hỏi: “… Lẽ nào Triệu Quang Vinh không dạy con?” Triệu Quang Vinh là giáo viên dạy môn sinh lý ở trường trung học thành phố A. *D*Đ*L*Q*Đ*

Chu Diệu đã thôi không còn hứng thú bàn về vấn đề này nữa, nhấn mạnh nói: “Học sinh trung học nam nữ học tách ra mà.” Mà đời này phụ nữ anh tiếp xúc nhiều nhất ngoài mẹ anh ra cũng chỉ có Đa Ninh mà thôi.

Cô giáo Đỗ đẩy gọng kính, ánh mắt nhìn con trai như một đứa ngốc, than thở lẫn nhắc nhở con mình: “Kế hoạch cũng sẽ có biến đổi, con phải lấy được sự chú ý mới được.” Thật là, tính toán cái gì mà thời kỳ rụng trứng khi Đa Ninh ba mươi tuổi chứ.

“Cảm ơn mẹ.” Chu Diệu gật đầu, anh cũng ăn no rồi.

Cùng lúc, anh cả Chu từ gian phòng của mình tìm ra quyển album rồi đi xuống lầu. Chu Diệu nhận lấy album muốn đem nó đi.

Anh cả Chu cẩn thận dặn: “Chỉ có một quyển duy nhất, đừng làm mất.”

Đương nhiên là không rồi. Quyển album này anh tìm đã lâu, thì ra là bị anh cả cất giấu. Nhưng mà lần này anh đem đi cũng sẽ không mang về. Trong xe, Chu Diệu lật ra trang thứ nhất của cuốn hình cũ.

Trang đầu chính là anh và Đa Ninh chụp lúc đầy tháng. Hiện giờ Đa Ninh nhỏ nhắn tinh tế nhưng khi con bé thì tựa như một viên bột trắng trẻo. Khuôn mặt cánh tay khắp nơi đều là thịt, mắt vừa lớn vừa sáng ngời, giống như quả nho màu đen vừa được ngâm trong nước.

Thật sự Alice rất giống Đa Ninh khi còn bé.

Chu Diệu nhìn trang thứ hai, bên trong có hình ảnh anh và Đa Ninh lúc bốn tuổi. Không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không, thật sự càng xem càng thấy giống… Cũng không biết khi đem hai tấm hình để cùng một chỗ thì sẽ như thế nào đây. *D*Đ*L*Q*Đ*

——

Ngày thứ hai, Đa Ninh để dì dượng đến nhà hàng trong khách sạn ăn buffet sáng, còn mình thì giúp Thiểm Thiểm ăn. Tối qua cô đã thức khuya vẽ được ba con gấu kaola, để hôm nay có thời gian chơi với Thiểm Thiểm.

Hôm nay dì dượng phải đi thăm đồng hương, tổng cộng đi bốn ngày, xử lý chuyện nhà thờ tổ tiên; còn cô sẽ chăm sóc Thiểm Thiểm ở thành phố A. Dì dượng chăm sóc Thiểm Thiểm đã thành thói quen, xa cách bốn ngày có chút không nỡ nên trước khi đi dặn dò cô đủ thứ chuyện.

Không được cho Thiểm Thiểm ăn nhiều kem, không được ngủ trễ hơn 11 giờ đêm, không được...

Đa Ninh và Thiểm Thiểm cùng nhau gật đầu ưng thuận.

Cuối cùng, cô đã có thể mang Thiểm Thiểm về hoa viên Lam Thiên, buối tối được ôm Thiểm Thiểm vào giấc ngủ. Điều duy nhất làm cô cảm thấy tiếc nuối là dượng thật sự bị phá sản cho nên mới có thời gian về nước thăm người thân. Nhưng tâm tình của dượng ung dung như vậy làm Đa Ninh nhớ Chu Diệu đã từng nói vói cô, có đôi khi phá sản cũng xem như được giải thoát.

Xuống xe taxi, Đa Ninh sờ đầu Thiểm Thiểm. Hôm nay Thiểm Thiểm không cột tóc, mái tóc vừa chấm vai. Được tự do rời khỏi dì, dường như dáng vẻ Thiểm Thiểm như đang bay bồng bềnh vậy.

Lúc tiến vào tiểu khu, một bên lôi kéo tay cô, một bên nhìn ngó dáo dác. Một tay Đa Ninh nắm tay Thiểm Thiểm, một tay kéo theo vali của bé. Thiểm Thiểm vẫn thích đeo ba lô một mình, cái miệng nhỏ liếng thoắng nói chuyện.

Nhưng không phải nói với cô mà là tự mình nói chuyện, một hồi tiếng phổ thông, một hồi tiếng Anh. Mong muốn biểu đạt của Thiểm Thiểm hết sức mạnh mẽ, thế nhưng do bị song ngữ chi phối dẫn đến khả năng ngôn ngữ kém hơn bạn bè đồng trang lứa một chút, thường hay nói vài câu không rõ nghĩa.

May là về cơ bản Đa Ninh vẫn có thể hiểu được.

Sáng sớm ở sân tập thể có rất nhiều trẻ em, bọn họ hết sức tò mò nhìn Thiểm Thiểm, Thiểm Thiểm cũng tò mò nhìn lại.

Có lẽ cho tới hiện tại cũng chưa thấy qua nhiều bạn đồng trang lứa cùng màu da như thế, mà họ vẫn đang nhìn bé, Thiểm Thiểm khẩn trương nắm lấy tay cô, trốn ra phía sau.

Đa Ninh ngồi xổm người xuống, dùng tiếng phổ thông nói với Thiểm Thiểm: “Thiểm Thiểm đừng sợ, các bạn rất thích con, muốn làm quen với con đó. Nhưng các bạn cũng rất ngại ngùng, con có thể chủ động chào hỏi các bạn không nào?” *D*Đ*L*Q*Đ*

Rõ là chính mình không giỏi về dạy dỗ em bé, Đa Ninh cũng không phải là người hay chủ động, lại muốn Thiểm Thiểm phải chủ động niềm nở. Thế nhưng Thiểm Thiểm hoạt bát hơn cô, nghe lời cô, bỏ qua rụt rè xấu hổ chào hỏi các bạn trong tiểu khu.

Cách Thiểm Thiểm chào hỏi hay biubiubiu*…

(*bản raw để như vậy, mị đã nhờ google ca ca tìm giúp nhưng chả biết nó nghĩa là gì luôn. Pó tay toàn tập!)

Các bậc phụ huynh dẫn theo các bé đi dạo, thấy Thiểm Thiểm nhiệt tình như vậy, bọn họ tự nhiên cũng sẽ bắt chuyện. Thiểm Thiểm lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhào vào trong ngực Đa Ninh. Cô bé cúi thấp đầu… hình như cũng đang đỏ mặt.

Đa Ninh đã gởi email bản vẽ ba con gấu koala bằng cho ông chủ Hoàng, ông sảng khoái trực tiếp đến gặp và giúp cô có được đơn đặt hàng thứ hai. Về phần tháng tám này Nhất Thành đại sư có buổi ký tên tọa đàm, cần chuẩn bị một ít vật tặng phẩm, ví như phiên bản tiểu hòa thượng Q cũng rất được.

Ông chủ Hoàng và cô dốc lòng suy nghĩ, Đa Ninh cảm thấy phiên bản tiểu hòa thượng rất đáng yêu. Nhưng ông chủ Hoàng nhanh chóng đưa ra một đề khó: “Nhất Thành đại sư không đồng ý dùng ngoại hình thầy ấy để tạo hình tượng.”

Đa Ninh: …

Trùng hợp trong máy vi tính có hình tiểu hòa thượng mô phỏng theo Chu Diệu, Đa Ninh đưa ông chủ Hoàng xem: “Cái này thế nào?”

Ông chủ Hoàng: “… Đây là tổng giám đốc Chu à?”

Không ngờ ánh mắt của ông chủ Hoàng lại sắc bén như vậy, Đa Ninh trả lời: “Đúng vậy.”

Ông chủ Hoàng: “Tiền bản quyền của tổng giám đốc Chu chắc sẽ mắc hơn đấy.”

Đa Ninh: …

Tiền bản quyền của hình tượng tiểu hòa thượng là bao nhiêu, Đa Ninh còn phải gọi điện thoại hỏi Chu Diệu mới biết. Kết quả đường dây lại bận. *D*Đ*L*Q*Đ*

Gọi thêm lần nữa cũng vẫn đang bận. Nửa giây sau, Chu Diệu gởi cho cô một tin nhắn ngắn: “Em đừng gọi nữa, anh sẽ gọi em.”

Thì ra vừa rồi cô và Chu Diệu cùng lúc gọi điện thoại cho đối phương.

“Có chuyện gì vậy?” Điện thoại di động vừa kết nối, hai người lại đồng thanh đặt câu hỏi.

Trước tiên Đa Ninh nói muốn bán hình mẫu tiểu hòa thượng của anh cho ông chủ Hoàng, thu tiền sữa bột cho Thiểm Thiểm. Dĩ nhiên Đa Ninh chỉ nói vế trước.

“Đa Ninh, người hâm mộ Cố Gia Thụy đều là các dì các thím đấy.” Chu Diệu nhắc nhở cô: “Không lẽ em muốn tặng anh cho các bà ấy?”

Vấn đề này Đa Ninh không hề nghĩ tới, nói một câu: “Xin lỗi.” Cô chỉ muốn kiếm tiền sữa bột thôi.

“Không sao, chỉ cần em không ngại là được.” Chu Diệu nói, sau đó nói chuyện của anh, “Dì dượng của em…”

“Họ về quê rồi.”

“Alice…”

Đa Ninh: “Đang ở chỗ em.” Bé đang đứng kế Nhan Nghệ, mặc thử váy mới mà Nhan Nghệ mua cho bé. Một người vừa hào phóng vừa có tiền như Nhan Nghệ đã nhanh chóng mua mười chiếc váy làm lễ gặp mặt Thiểm Thiểm.

“Buổi tối anh sẽ đến gặp các em.” Chu Diệu nói.

Đa Ninh: “Dạ…”

Bên kia, Chu Diệu đứng dậy từ ghế làm việc, lúc anh gọi điện thoại cho Đa Ninh, đã dùng máy vi tính tổ hợp lại hình ảnh anh và Đa Ninh khi còn bé, thiết lập được gương mặt của một cô bé.

Cô bé trong ảnh tổng hợp có mắt một mí, mũi to, miệng rộng cười toe toét.

Nhá nhem tối, Chu Diệu tới gặp Đa Ninh, trên người cô vẫn đang mặc tạp dề đi ra mở cửa cho anh. Alice đang cầm một quả đào lớn ngồi trên sô pha. Chân nhỏ đong đưa trên sàn, vừa ăn đào vừa xem ti vi.

Đa Ninh và Nhan Nghệ cùng nhau làm bánh bao.

Chu Diệu đi tới gần đóa hoa hướng dương nhỏ nhắn Alice, Thiểm Thiểm quay đầu lại nhìn anh, ngửa mặt cười. Chu Diệu ngồi xuống, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn, Chu Diệu lại nhắc nhở bản thân không nên hoang tưởng nữa, Alice không thể nào là con anh được.

Anh thong thả mở miệng hỏi Alice: “Em ăn gì đó?”

“Trung Quốc… quả đào.” Thiểm Thiểm dùng tiếng phổ thông trả lời Chu Diệu. Vì trái đào ở đây không giống ở Canada nên nói thêm hai chữ Trung Quốc phía trước.

Quả đào Trung Quốc… Chu Diệu ngồi xuống, nhéo môi, nói với Thiểm Thiểm: “Anh cũng muốn ăn, cho anh một trái nhé?” Con của người khác thì sai bảo chút chắc không sao chứ.

Không thành vấn đề! Thiểm Thiểm gật đầu, tuột xuống sô pha. Trái đào đều ở chỗ Đa Ninh, Thiểm Thiểm liền đi tìm cô. Đa Ninh nhìn đại gia Chu Diệu đang ngồi ở phòng khách… Thiệt tình, lại sai Thiểm Thiểm đi lấy trái đào.

Thật lòng Đa Ninh muốn cầm trái đào trực tiếp chọi ngay đầu của Chu Diệu, nhưng vì Thiểm Thiểm đang ở đây, cô cần phải biểu hiện những cử chỉ lễ độ khiêm nhường. Đa Ninh rửa quả đào rồi đưa Thiểm Thiểm đem đến tận tay đại gia Chu.

Chu Diệu nhận lấy trái đào, mở miệng cắn một miếng thật to.

Mắt Thiểm Thiểm sáng lên: “… Wow!”

Thiểm Thiểm bò lên sô pha, ngồi ăn đào với Chu Diệu, bắt chước Chu Diệu cắn một ngụm thật lớn nhưng lại cắn không nổi. Chu Diệu sờ đầu Alice, còn Alice thì cầm quả đào đưa cho anh.

… Chu Diệu hiểu rõ ý của Alice, nhưng trên vỏ quả đào đều là nước bọt của con bé … Đời này thứ anh không ghét bỏ nhất chỉ có của Đa Ninh thôi. Tối hôm qua đến giờ, cuối cùng Chu Diệu đã tỉnh táo lại, cảm tình với Alice cũng trở lại bình thường rồi. Dù sao cô bé cũng là con người khác; cho dù đáng yêu thế nào cũng là của người khác mà thôi.

“… Anh đi rửa lại.” Chu Diệu lấy trái đào của Alice, mở miệng nói.

Thiểm Thiểm không biết mình bị chê, vẫn vui vẻ lắc chân nhỏ nói: “Cua cua*”.

(*đồng âm với từ cám ơn của tiếng Trung)

Đa Ninh và Nhan Nghệ làm bánh bao không mấy thành công. Thì ra làm vỏ bánh lại khó như vậy. Đa Ninh đã nướng bánh đủ thời gian thế nhưng bánh ra lò lại có chút thê thảm.

Chu Diệu mở miệng nói: “Anh nhìn thấy đối diện tiểu khu có một tiệm hải sản mới khai trương, anh đi mua thêm một ít thức ăn nhé?”

“Được đó!” Nhan Nghệ hoàn toàn đồng ý, giơ tay: “Em muốn ăn tôm hùm.”

Thiểm Thiểm cũng nâng cánh tay bé nhỏ, sau đó phát âm chậm rãi hỏi Chu Diệu: “… T..ô..m h..ù..m là cái gì?”

Chu Diệu thuận miệng hỏi: “Muốn đi với anh không?”

Thiểm Thiểm gật đầu, tuột xuống ghế.

Đa Ninh: …

Phía sau, Nhan Nghệ kéo tạp đề của cô, dùng ánh mắt nói với cô: Để Chu Diệu và Thiểm Thiểm có thời gian riêng tư bên nhau đi.

Chu Diệu hoàn toàn không nghĩ tới Alice dễ dụ như vậy, chỉ có thể mang theo Thiểm Thiểm đi mua tôm hùm; lúc trở lại một tay cầm tôm hùm, một tay nắm tay Thiểm Thiểm, chậm rãi đi dưới ngọn đèn đường dọc theo tiểu khu.

Ánh sáng đèn đường nhu hòa, tay nhỏ dán vào bàn tay to. Vì đi khá chậm nên Chu Diệu mở miệng nói với Thiểm Thiểm: “Không biết ba mẹ em dạy như thế nào, là con nít không được tùy tiện đi theo người lạ biết chưa?”

Thiểm Thiểm lắc đầu, chứng tỏ không hiểu.

“Em như vậy rất dễ vị bắt cóc.” Chu Diệu lại nói thêm một câu.

Đại não của Thiểm Thiểm nhất thời không thông, sau một lát ngẩng đầu nói: “Cái gì là bắt cóc…

Chu Diệu: …

Đi một hồi lâu anh bắt đắc dĩ mở miệng: “Em đi chậm quá, anh ẵm em chịu không?”

Thiểm Thiểm lắc đầu từ chối, có lẽ hiểu được bị chê nên chân nhỏ bước nhanh hơn một chút.

Chu Diệu có chút buồn cười, còn bé đã cố gắng như vậy thật sự rất hiếm có.

“San San…” Chu Diệu kêu tên tiếng Trung của Alice.

Thiểm Thiểm gật đầu, trả lời anh.

“Thiểm Thiểm.” Chu Diệu thay đổi cách phát âm.

Thiểm Thiểm vẫn gật đầu trả lời anh.

Quả nhiên đứa bé sống ở nước ngoài không phân biệt được Thiểm Thiểm hay San San. Chu Diệu hỏi mấy lần đều có kết quả giống nhau. Đúng lúc này, Alice quay qua anh chỉ ngôi sao trên bầu trời, mở miệng nói: “… Thiểm Thiểm.”

Phát âm rất chuẩn, là Thiểm Thiểm.

Chu Diệu cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không kịp phản ứng. Alice lại nói thêm một lần nữa Thiểm Thiểm, đầu vẫn ngước nhìn trời.

… Chẳng lẽ là Thiểm Thiểm lấp lánh lung linh. Chu Diệu phản ứng lại, ngồi xổm xuống, nắm cánh tay của Aicle hỏi: “Em là Thiểm Thiểm, là ngôi sao lấp lánh* Thiểm Thiểm có đúng không?”

Đúng rồi! Thiểm Thiểm vui vẻ gật đầu vì Chu Diệu giải thích tên bé rất chính xác.

Sau đó, Thiểm Thiểm còn nhìn Chu Diệu chớp mắt liên tục, hết sức cố gắng nháy mắt, trông thật đáng yêu.

Chu Diệu hít một hơi, càng hiểu rõ ngôn ngữ của Thiểm Thiểm hơn, cũng nháy mắt một cái hỏi: “Là đôi mắt to chớp chớp* có đúng không?”

(* Thiểm Thiểm có nghĩa là lóng lánh, lấp lánh, lập lòe, cũng có nghĩa là chớp mắt).

Đúng nữa rồi! Thiểm Thiểm lại gật đầu lần nữa.

Chu Diệu chỉ cảm thấy cả quả tim đều muốn nhảy ra ngoài, anh chỉ ngọn đèn đường trên cao, hỏi Thiểm Thiểm: “Cũng là ngọn đèn lập lòe phải không?”

Tuy nhiên từ này khá phức tạp, Thiểm Thiểm không hiểu rõ lắm nên lắc đầu.

Mặc kệ là thế nào, dáng vẻ và giọng nói của Chu Diệu càng trở nên nghiêm túc, kể cả hô hấp cũng trở nên nặng nề. Nhìn vào đôi mắt hồn nhiên to tròn của Thiểm Thiểm, anh mở miệng nói: “Thiểm Thiểm, em biết làm trẻ con quan trọng nhất là gì không?”

Thiểm Thiểm nghiêm túc lắc đầu, bé không biết.

“Là thành thật.” Chu Diệu nói.

Thiểm Thiểm gật đầu, à… thì ra là thành thật.

“Đúng vậy.” Chu Diệu đặt câu hỏi, “Vậy bây giờ em nói cho anh biết, rốt cuộc em mấy tuổi rồi?”

Thiểm Thiểm: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.