Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
“Em thông minh như thế, nhất định biết mình mấy tuổi đúng không?”
Thiểm Thiểm chầm chậm gật đầu, nhận lời khen ngợi dối trá này. Cô bé đang mặc váy mới, trên đầu cài bờm mới, mái tóc xoăn mềm lòa xòa vài sợi bên tai, tựa như một thiên sứ nhỏ ngây thơ hồn nhiên.
Giống như lần trước, bé giơ tay ra dấu OK với Chu Diệu, xòe ba ngón tay.
Chu Diệu hơi tin, xem ra thật sự là ba tuổi. Chắc chắn, Alice là cô bé ba tuổi.
“I…am five.” Đột nhiên Thiểm Thiểm mở miệng nói cười tùy tiện, còn dùng tiếng Anh.
Chu Diệu lảo đảo, đây là trêu anh à, hóa ra là không nhớ được chữ số…
Chu Diệu xòe năm ngón tay với Thiểm Thiểm, nói cho bé biết: “Đây mới là năm, nhớ kỹ chưa?”
Thiểm Thiểm cong cong miệng, lộ ra hai lúm đồng tiền, học Chu Diệu vươn năm ngón tay, nhẩm một tiếng “five”, sau đó đưa hai ngón tay nhỏ chạm vào ngón tay lớn của Chu Diệu, tự nhiên lanh lợi mở miệng: “Give me five.”
Chu Diệu: ... Bé cho rằng anh đang chơi trò chơi với bé à?
Dừng một chút, anh đành phải mở tay chạm vào lòng bàn tay của bé, đáp lại một câu: “Give me five.”
Sau đó cứ để tay nhỏ trong tay lớn, đến cầu thang, muốn bế Thiểm Thiểm lên tầng, vừa cúi đầu, một bác gái từ tầng trên đi xuống, nhìn thấy Alice lập tức thân thiết chào hỏi Chu Diệu, nhưng Chu Diệu lại không biết là ai.
Bác gái cong khom lưng, cười ha ha hỏi Chu Diệu: “Cô bé này thật đáng yêu, mấy tuổi rồi?”
Chu Diệu không biết trả lời thế nào, hỏi lại một câu: “… Cô đoán thử đi ạ?”
Thiểm Thiểm ngửa đầu, bắt chước Chu Diệu: “Cô… Đoán đi ạ?”
“...” Bác gái nhìn nhìn, đoán một số: “Bốn tuổi rồi hả ?”
Thiểm Thiểm gật đầu.
Chu Diệu:… Bây giờ anh thật không muốn nói gì cả.
Nhưng mà, Thiểm Thiểm không biết mình mấy tuổi là có nguyên nhân. Bởi vì bé mới được dạy tuổi mụ và tuổi thật là khác nhau, lại còn dùng hai ngôn ngữ để dạy, thế là bé hoàn toàn không phân biệt nổi. Chỉ biết, tính ra thì bé đi học muộn hơn so với các bạn.
Xét đến cùng, là do di truyền cái gen dốt toán học.
Cái gen dốt toán này, đương nhiên không phải từ Chu Diệu.
Đa Ninh học toán không tốt, không tốt đến mức nào, chính là thành tích kém nhất trong các môn. Dù điểm số cũng coi là tàm tạm, nhưng so với các môn khác, thì thật sự có hơi chênh lệch quá mức. Cũng vì như vậy, cô thường bị cô giáo Đỗ gọi đến văn phòng khuyên bảo và kèm cặp sát sao.
Câu mà cô giáo Đỗ nói với cô nhiều nhất là: Đừng có áp lực và kháng cự việc học toán.
Nhưng cô sao có thể không áp lực? Mỗi lần thi đều khổ sở như vượt núi. Nói thật, sau khi lấy giấy kết hôn với Chu Diệu, Đa Ninh cực kì bội phục mình, có mẹ chồng là cô giáo dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp…
Trong khi Thiểm Thiểm và Chu Diệu đi mua tôm hùm, Đa Ninh và Nhan Nghệ đã tán gẫu xong ám ảnh thời trung học ấy.
Nhan Nghệ không nhịn được cảm khái: “Đa Ninh, cậu thật là một trang hảo hán!”
Thật ra rất tốt… Dù sao cô giáo Đỗ vẫn rất thương cô. Đa Ninh cắn môi dưới, so với áp lực thi toán thời trung học, bây giờ cô áp lực vì bí mật này, không biết sau này phải đối mặt với cô giáo Đỗ và ba Chu như thế nào.
Dường như Nhan Nghệ biết cô đang nghĩ gì, an ủi: “Đa Ninh, cậu không sai… Có khi nhà họ Chu còn muốn cảm kích cậu ấy.”
Đa Ninh lắc đầu nở nụ cười, cảm kích cái gì. Cô sinh Thiểm Thiểm không phải vì muốn họ cảm kích, mà là vì chính cô.
Lựa chọn giấu giếm, nhưng mà không có cách nào. Thiểm Thiểm đáng yêu như thế, lúc ở Toronto nhìn bé con lớn lên mỗi ngày, mọi người đều hi vọng thời gian có thể chậm một chút.
Thiểm Thiểm và Chu Diệu trở lại, Chu Diệu mua hai loại tôm hùm cay và không cay. Đa Ninh lột vỏ đút cho Thiểm Thiểm, dỗ dành buổi tối chỉ có thể ăn năm con, Thiểm Thiểm vươn hai bàn tay bày tỏ: Không được, bé muốn mười con, thiếu một con cũng không được. Bởi vì Thiểm Thiểm không nhớ được con số, thực tế Đa Ninh chỉ cho bé ăn sáu con.
Nhưng mà, sáu con cũng là rất nhiều. Nếu dì ở đây, căn bản sẽ không cho Thiểm Thiểm ăn mấy thứ này.
Đối mặt với một đống vỏ tôm, Chu Diệu hỏi: “Alice, vừa xong em ăn mấy con?”
Thiểm Thiểm vươn tay, xòe mười ngón: “Ten.”
Chu Diệu mỉm cười, thật sự là một lời khó nói hết.
Buổi tối, Chu Diệu muốn đợi Thiểm Thiểm ngủ mới rời đi, tranh thủ nói với Đa Ninh mấy câu. Nhưng bé con một mực, chắc là do trong nhà còn khách, lại là một anh đẹp trai, mãi mà bé không ngủ.
Đa Ninh chỉ có thể yêu cầu Chu Diệu về trước, Chu Diệu không có cách nào: “Vậy anh ra ngoài trước.”
Chu Diệu đứng chờ ngoài hiên, dựa vào cửa chống cháy. Đại não hơi rối, có chút mơ hồ, nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nếu anh nhớ không nhầm, Đa Ninh từng nói bé con tên là Thiểm Thiểm, có nghĩa là những điều lấp lánh.
Anh nhớ đến hồi cấp hai, Đa Ninh thường vẽ những con vật theo phong cách hoạt hình, anh thường đi theo hỏi chúng tên là gì. Sau đó, cô nói với anh: “Về sau lấy tên này đặt cho con cái cũng tốt mà.”
“À… Thế gọi là gì?”
Đa Ninh nói cho anh, đó là một cái tên tiếng Anh. Chu Diệu không nhớ kĩ, lúc đó chỉ cảm thấy Đa Ninh thật nhàm chán, đã mười hai tuổi mà còn ngây thơ như vậy. Hoặc nói cô quá thừa tình thương của mẹ, cười nhạo cô có phải muốn lấy chồng rồi không.
Đa Ninh đỏ mặt phản bác không phải, cô chỉ nghĩ tên gọi trước mà thôi. Cô còn giúp anh đặt tên con sau này, còn anh cứ cười nhạo cô…
Cười nhạo cười nhạo, Chu Diệu lại đặc biệt nhớ kĩ hai chữ Thiểm Thiểm. Thiểm Diệu Thiểm Diệu (thiểm diệu có nghĩa là lóng lánh), rất dễ nhớ mà. Lúc đại học, có lần anh nhắc tới muốn đặt tên con trai là Thiểm Thiểm, Đa Ninh bên cạnh gật đầu: “Ừ, Thiểm Diệu mà!”
Cho nên, cô cũng còn nhớ, đúng không? Về phần vì sao lại là con trai, hai chữ Thiểm Diệu là tên dành cho đàn ông còn gì?
Trong phòng ngủ, Đa Ninh tắm rửa cho Thiểm Thiểm, lau người rồi dỗ bé ngủ, kể cho bé nghe hai câu chuyện cổ tích mới dỗ được Thiểm Thiểm nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi. Đa Ninh sờ mái tóc hơi xoăn của bé, di động bên cạnh sáng lên.
Có một tin nhắn: “Anh đang ở bên ngoài.”
Đa Ninh vuốt trán, suýt chút nữa là quên Chu Diệu vẫn còn ngoài hiên…
Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, phòng khách vẫn sáng, Nhan Nghệ mặc áo ngủ đi ngang qua, dùng khẩu hình hỏi: “Thiểm Thiểm ngủ rồi à?”
Đa Ninh gật đầu, chỉ chỉ bên ngoài, đi tới.
Nhan Nghệ không rõ, chờ xem Đa Ninh mở cửa, nhìn thấy Chu Diệu đứng bên ngoài, không nhịn được há hốc. Còn chưa đi sao?
Ánh đèn phòng khách chiếu ra cửa, kéo dài cái bóng Chu Diệu. Đa Ninh áy náy: “Thật xin lỗi…” Nếu Chu Diệu không nhắn tin, có khi cô thật sự đã quên anh còn ở đây rồi.
Lập tức, lại có chút buồn cười.
Bên trong, Nhan Nghệ tiếp tục đi ngang qua phòng khách, trong tay cầm một cốc nước.
Sau đó, đột nhiên hành lang tối sầm, một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên. Là Chu Diệu, anh vòng tay qua cô, trực tiếp khép cửa.D. đ. L. Q. Đôn
Hai người, cùng đứng bên ngoài.
“Đa Ninh, anh có chuyện muốn hỏi em.” Chu Diệu nói.
“Chu…” Đa Ninh cũng mở miệng, nhưng lời vừa thốt ra lại cố nén lại.
Đèn hành lang là đèn cảm ứng, không hiểu sao tự dưng lại không nhạy, không sáng đèn. Mắt Đa Ninh cần thích ứng với bóng tối, sau nhìn mặt Chu Diệu, rồi chạm vào ánh mắt anh.
Tròng mắt đem trầm xuống.
“Alice tên là Thiểm Thiểm, không phải San San, đúng không?” Chu Diệu hỏi, giọng điệu chắc chắn.
Đa Ninh hơi ngẩng đầu, gật gật: Vâng ạ.
“Thiểm Thiểm là…” Chu diệu còn nói.
Tim Đa Ninh nhảy tới cổ họng.
“Là tên con trai anh.” Chu Diệu cắn chặt răng, nhắc nhở Đa Ninh có còn nhớ việc này.
Vậy là, Chu Diệu chờ cô ngoài này, là muốn hỏi tội cô dùng tên con trai anh à? Đa Ninh khó tin, mím môi hỏi: “Thiểm Thiểm là tên anh đăng kí à?”
Chu Diệu:…
Đa Ninh bỏ thêm một câu: “Anh đã không đăng kí thì sao Alice không thể lấy tên đó chứ.”
Lại còn mở miệng bảo con trai.
Chu Diệu: “Anh chỉ… tùy tiện hỏi thôi.”
Đa Ninh cúi đầu: “Còn việc gì không, em vào đây.”
Mọi ý nghĩ của anh đều rất kì lạ, Chu Diệu cẩn thận, lại cũng không thể nói rõ được, chỉ đành thăm dò: “Nhưng hôm qua lúc ăn cơm dì nói Alice tên là San San…”
Nói xong, Chu Diệu thở ra một hơi. Lòng bàn tay ẩm ướt vì mồ hôi. Dù chỉ có một phần trăm khả năng, anh cũng cực kì căng thẳng.
“Từ đầu đúng là Alice tên là San San, nhưng mà ở nước ngoài tên Susan quá nhiều, nêm đổi thành Thiểm Thiểm…” Đa Ninh giải thích. Nhưng ở trên hộ chiếu, đúng là tên phiên âm ShanShan. Mà San San chính xác là tên dì dượng đặt cho Thiểm Thiểm.
Là cô yêu cầu đổi thành Thiểm Thiểm.
Thật ra, dì mẫn cảm và cường thế không quá hài lòng khi cô đổi tên tiếng Trung cho bé là Thiểm Thiểm, cho rằng cô không quên được Chu Diệu.
Chu diệu gật đầu: “… Hóa ra là như vậy.”
Di động vang lên, Đa Ninh lấy ra, là dì gọi tới. Cô nói với Chu diệu: “Dì gọi cho em… Anh còn việc gì không?”
Chu Diệu lắc đầu, anh đã tỉnh táo lại, cảm thấy phán đoán của mình thật ngớ ngẩn. Sao có thể thấy Alice đáng yêu lập tức cho rằng là con anh đây. Nếu thật sự là đứa trẻ Đa Ninh sinh năm năm trước, tại sao anh không biết chút gì. Trong năm năm đó không phải cô không về nước, cũng không phải anh chưa từng đến Toronto. Quan trọng hơn, Đa Ninh không có vẻ gì là đã từng sinh con…
Trong mắt Chu Diệu, Đa Ninh vẫn là cô gái nhỏ trong hồi ức…
Đa Ninh nhận điện thoại của dì trước, tự nhiên dì sẽ hỏi tình hình Thiểm Thiểm, đã ngủ chưa, tối ăn gì. Cô nói ăn sáu con tôm hùm nhỏ, dì liền dạy bảo cô.
“Đa Ninh, chẳng lẽ con không biết những con tôm đó đều được rán qua dầu bẩn sao? Dầu bẩn là gì, có cần ta nhắc lại không?”
Dì có hiểu biết đối với tình hình thực phẩm trong nước, đối mặt với trách cứ của dì, Đa Ninh nói xin lỗi. Thật ra đôi khi cô cảm thấy dì cứ lo lắng thái quá, nhưng cô cũng giống Thiểm Thiểm, không dám khiêu chiến quyền uy của dì.
Đương nhiên, Chu Diệu cũng nghe được âm thanh không hờn không giận lạnh lùng của dì. Đa Ninh thừa dịp Chu Diệu mở miệng, cúp điện thoại.
“Chẳng lẽ mấy năm nay, em ở Toronto là làm giúp việc cho họ?” Chu Diệu hỏi lúc cô đang cất máy.
“Chu Diệu… Anh nói gì vậy?”
“Em trông con giúp họ, không cần khúm núm như vậy.” Chu Diệu nói tiếp, giọng rất khó chịu. Bởi vì thấy Đa Ninh bị sai sử giáo huấn như vậy.
Đa Ninh hít sâu, không nói gì.
Chu Diệu cũng không muốn nhiều lời, Đa Ninh cùng dì, anh chỉ là người ngoài. Thật sự khó có thể tưởng tượng, tính cách dì Đa Ninh như vậy lại có thể sinh được Alice đáng yêu như này.
Không hề nghi ngờ, mấy năm nay Đa Ninh giúp họ trông con.
Chu Diệu đi, Đa Ninh gõ gõ cửa, Nhan Nghệ mở cho cô. Nhan Nghệ ở góc tường nghe lén không ít, kéo tay cô: “Vào đây, chúng mình tâm sự.”
Đa Ninh kể cho Nhan Nghệ khoảng thời gian cô đến Toronto phát hiện mang thai rồi sinh Thiểm Thiểm.
Lúc đó cô đã nhiều lần liên lạc với Chu Diệu, nhưng qua điện thoại thì cô lại không nói được. Cô sợ ảnh hưởng tới Chu Diệu, càng sợ Chu Diệu sẽ nói với cô: ”Đa Ninh, có thể bỏ đứa bé không?”
Từ nhỏ đến lớn, cô vào Chu Diệu cùng chơi cùng học, có chuyện đều là anh quyết định cô làm theo. Duy có chuyện sinh Thiểm Thiểm, cô một mình một người quyết định. Quyết định của cô, đương nhiên là dì phản đối, nhưng bởi cô quá kiên trì, bất đắc dĩ dì đành phải đồng ý, điều kiện phải đưa Thiểm Thiểm cho dì dượng nuôi. Đó là vì cô, cũng là vì Thiểm Thiểm.
Mấy năm nay, dì chăm sóc Thiểm Thiểm vô cùng chu đáo cẩn thận, cẩn thận đến độ cô không cần nhúng tay vào…
Sớm hôm sau, Đa Ninh và Nhan Nghệ ăn nốt bánh bao hôm qua, mà Thiểm Thiểm thì ăn bữa sáng dinh dưỡng cho trẻ em. Bữa sáng dinh dưỡng là dì mang từ Toronto qua, đưa cho cô khẩu phần bốn ngày.
Đa Ninh cũng cho Thiểm Thiểm một cái bánh bao, Thiểm Thiểm cắn một miếng: “Đa Ninh vẫn đưa cho Thiểm Thiểm một cái bánh bao, Thiểm Thiểm cắn một miếng: “Yummy!”
Ăn xong vẫn còn rất nhiều bánh bao, làm sao bây giờ? Hôm qua Đa Ninh muốn đưa Chu Diệu mang đi một ít, nhưng hai người tan rã không vui, cô còn nhớ gì đến bánh bao nữa…
Nhan Nghệ gửi tin nhắn cho Cố Gia Thụy: “Này, Cố Gia Thụy…”
“Tôi làm bánh bao, anh muốn ăn không?”
“Là bánh bao chay.”
“Nếu anh muốn, tôi cho anh một ít.”
Một câu, Nhan Nghệ chia làm vài câu. Cố Gia Thụy trả lời: “Cảm ơn Trịnh thí chủ phóng khoáng, nhưng mà không cần, bánh bao tự miếu có rất nhiếu.”
Nhan Nghệ: “…À.”
Nhan Nghệ muốn đăng lên mạng, cô bày biện số banh bao còn lại, chụp ảnh, kèm theo lời dẫn :”Còn mười cái bánh bao, là do tôi và tiên nữ cùng phòng tự gói lấy, tặng miễn phí, để kết thiện duyên. Có ai muốn không… Chẳng lẽ lại để ế à!”
Ngoài ảnh bánh bao, còn có một tấm Đa Ninh cúi đầu gói bánh. Tối qua Nhan Nghệ cố tình tìm góc chụp, Quả thực Đa Ninh trong ảnh là nàng Tây Thi bánh bao.
Lập tức, một đám người tranh cướp, đến cả chồng trước của cô Vương Diệp cũng khen ngợi. Sao Vương Diệp vẫn còn trong danh sách bạn bè? Nhan Nghệ tiện tay kéo vào danh sách đen.
Trong số người cướp đoạt có Lưu Hi: “Thật là Đa Ninh gói ạ?”
Nhan Nghệ: “Lừa cậu làm gì.”
Lưu Hi: “Em đến đây, lập tức.”
Nhan Nghệ: “Không phải cậu đang quay phim ở Hoành Điếm à?”
Lưu Hi gửi một mặt khóc, giải thích: “Tạm thời bị đổi.”
Nhan Nghệ: “… Đứa bé xui xẻo.”
Lưu Hi: “Vai nam thứ của em bên đó vẫn còn chứ? Chưa bị đổi đâu đúng không?”
Nhan Nghệ: “Đương nhiên vẫn còn, biểu hiện của cậu tốt vậy cơ mà.” Gần đây gây dựng sự nghiệp tài chính eo hẹp, cô nào có tiền bạc đi đổi nam thứ cái gì.
Rất nhanh Lưu Hi đã chạy tới, lại còn mang theo một bó hoa. Đa Ninh mở cửa, hai tay Lưu Hi dâng lên bó hoa đọng sương: “Đa Ninh, tặng chị này.”
“Oa oa!” Bên dưới truyền tới một tiếng reo thán phục đáng yêu.
Lưu Hi cúi đầu mới nhìn thấy cô bé con đứng cạnh Đa Ninh. Bởi vì bé con quá đáng yêu, cậu có hơi ấp úng: “… Hi.”
“Hi.” Bé con đáp lại.
Lưu Hi: “Chào bé, anh là Lưu Tiểu Hi.”
“...Chào anh, em là Thiểm Thiểm.” Thiểm Thiểm đứng cạnh Đa Ninh, tay ôm một chân Đa Ninh.
Thật hiếm có khi Thiểm Thiểm lại nói được một câu tiếng Trung dài như vậy.
Càng ngạc nhiên là, Lưu Hi lại có thể chơi cùng Thiểm Thiểm cả một ngày, sáng đến, chiều vẫn còn đây. Giữa trưa Nhan Nghệ ra ngoài gặp khách hàng, kết quả lúc trở về, Lưu Hi còn chưa đi.
Giữa trưa, Đa Ninh làm cơm dứa cho Thiểm Thiểm, mời Lưu Hi ở lại ăn cùng.
Buổi chiều, Lưu Hi đã chủ động nói với cô: “Đa Ninh, cơm tối em cũng ăn ở đây nhé.”
Đa Ninh gật đầu… Được.
Đoàn phim đều bao cơm hộp, theo lí cô cũng nên mời Lưu Hi ăn cơm.Nhưng hôm nay Nhan nghệ lại muốn mời khách ăn tối. Nguyên nhân là vị khách giữa trưa, người đó liên lạc qua trang web, tuy chưa nói chuyện cụ thể thành công, nhưng cực kì thích phong cách của “thành phố thú cưng Alice”.
Chuyện tốt như vậy, đương nhiên muốn ra ngoài ăn cơm chúc mừng. Nhan Nghệ đặt một bàn ăn trên du thuyền, sau đó trở lại phòng ngủ thay quần áo, còn thay váy mới cho Thiểm Thiểm.
Nhan Nghệ mua cho Thiểm Thiểm mười bộ váy mới, mỗi ngày một bộ, có thể mặc mười ngày.
Nhan Nghệ tô chút son môi, Thiểm Thiểm ngửa đầu nhìn, ánh mắt chăm chú. Nhan Nghệ ngồi xổm xuống, cũng tô một chút cho bé con.
Lưu Hi đứng phía sau, nhìn giày cao gót mười phân trên chân Nhan Nghệ: “Chị… Chị có nhất định phải ăn mặc thế không?”
“Chẳng lẽ cậu không biết là tôi li hôn rồi hả? Phải ăn mặc như vậy mới có thể câu mấy tên ngốc chứ… Đúng không, Thiểm Thiểm?” Nhan Nghệ hỏi Thiểm Thiểm, lại lấy son chấm một chấm mỹ nhân lên trán bé.
Thiểm Thiểm gật gù: “…Đúng.”
“Đêm nay giúp chị Nhan đây câu kẻ ngốc được không?” Nhan Nghệ còn nói.
Thiểm Thiểm gật gù, vẻ mặt vui vẻ.
Đa Ninh vừa thay quần áo xong:…
Hai người phụ nữ, hai đứa trẻ con cùng ra ngoài. Lưu Hi dắt Thiểm Thiểm, vì giày Nhan Nghệ quá cao nên khi xuống cầu thang Đa Ninh phải đỡ cô ấy.
Không nghĩ tới, vừa xuống tầng, lại nhìn thấy Chu Diệu, lúc này đang đóng cửa xe.
Tầm mắt Chu Diệu trực tiếp bỏ qua Nhan Nghệ, nhìn về phía Đa Ninh và Thiểm Thiểm, lại nhìn thấy Thiểm Thiểm nắm tay Lưu Hi, ánh mắt lại trở về chỗ Đa Ninh. Cô ấy cũng đi giày cao gót, nhíu nhíu mày hỏi: “Mọi người đi… đâu vậy?”
“... Câu kẻ ngốc.”
Đáp lời là Thiểm Thiểm, hất đầu, giòn giã nói cho Chu Diệu. Ba chữ, phát âm chuẩn đến bất ngờ.
Chu Diệu: ...
Nhan Nghệ: ...
Đa Ninh càng: … Quả nhiên ngữ cảnh rất quan trọng.