Nhân Lộ Thành Thần

Chương 119: Chương 119: Hiểu ra




“Lâm Vũ, ngươi cứ như vậy rời đi sao”

Lâm Vũ nhìn về con đường phía trước thở dài nói.

“Nếu Thiên Thiên tin ta, thì mọi thứ sẽ kết thúc. Còn nếu Thiên Thiên đã không tin ta, thì ta ở lại cũng vô dụng”

Trong cuốn nhật ký Lâm Vũ để lại cho Thiên Thiên. Hắn đã viết toàn bộ sự thật cho Thiên Thiên biết. Dù rất tàn khốc nhưng hắn vẫn nói ra tất cả. Tinh Không Phong thực chất chỉ lợi dụng nàng. Hắn ta cưới nàng chẳng qua vì muốn trở thành Thiên Đế. Thiên Đế đã sắp chết vì thọ nguyên cạn kiệt, chỉ còn sống thêm vài chục năm nữa. Tinh Không Phong chỉ cần cưới Thiên Thiên trở thành phò mã sau đó giết chết nàng ta. Người được định sẵn trở thành Thiên Đế đời kế tiếp. Sau đó lại cưới Nguyệt Nguyệt và đợi Thiên Đế chết đi. Lúc đó, hắn chính là người nối ngôi duy nhất còn sống. Danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị chí tôn Thiên Đế, hiệu lệnh thiên hạ, hô mưa gọi gió, nắm quyền sinh sát trong tay, ai dám trái lời hắn đều phải chết. Nhưng đây chưa phải tất cả. Mọi kế hoạch của Tinh Không Phong đều bị lão quái vật Vu Minh nắm trong lòng bàn tay. Tinh Không Phong quá kiêu ngạo, hắn không biết sự đáng sợ của những lão quái vật. Trí tuệ của những lão quái vật đã không dùng lẽ thường để hình dung. Vu Minh cũng có dã tâm trở thành Thiên Đế. Cho nên khi nhìn thấu dã tâm của Tinh Không Phong, Vu Minh liền tương kế tựu kế. Chỉ cần Tinh Không Phong giết Thiên Thiên, Vu Minh sẽ lập tức giết Thiên Đế, đổ tội cho Tinh Không Phong. Kẻ vừa ra tay giết Thiên Thiên. Vạch trần tội ác của Tinh Không Phong, vì muốn trở thành Thiên Đế mà đã ra tay sát hại thê tử, hại chết Thiên Đế. Đến lúc đó, mọi người có thể thừa kế ngôi vị Thiên Đế đều đã chết hết. Vu Minh liền danh chính ngôn thuận trở thành Thiên Đế đời kế tiếp một cách hoàn hảo. Nhưng cách phá cuộc rất đơn giản. Chỉ cần Thiên Thiên không cưới Tinh Không Phong. Tinh Không Phong không thể trở thành phò mã, không thể trở thành phò mã, hắn không thể giết Thiên Thiên. Thiên Thiên không bị Tinh Không Phong giết chết. Vu Minh cũng không thể thực hiện kế hoạch của hắn. Mọi thứ đều sẽ trở về con số không. Kế hoạch của cả hai đều sẽ đổ vỡ thất bại. Mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Trong khi đang mải mê suy nghĩ, bước tiếp trên con đường phía trước. Nhưng đi không được bao lâu. Lâm Vũ liền dừng lại. Trước mắt hắn là một tuyệt sắc giai nhân, khuynh đảo thiên hạ. Nụ cười đẹp như thiên sứ, ánh mắt đẹp tựa cửu thiên có thể hòa tan trái tim của tất cả nam nhân trong thiên hạ.

Lâm Vũ đứng nhìn Nguyệt Nguyệt trước mắt. Trên vai nàng vẫn còn ướt đẫm sương đêm. Lâm Vũ thở dài, hắn biết Nguyệt Nguyệt đã đứng đây cả đêm đợi hắn. Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Lâm Vũ nở ra một nụ cười không rõ tâm trạng.

“Huynh muốn rời đi sao”

“Đúng vậy”

Nguyệt Nguyệt cúi đầu, hai tay nắm chặt. Khó khăn nói.

“Huynh vẫn không thể cho ta một cơ hội sao, ta thực sự thích huynh, huynh là người đầu tiên khiến ta dung động. Huynh là người duy nhất ta yêu, sau này và mãi mãi...”

Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời thở dài, quay đầu rời đi nói.

“Xin lỗi”

Nguyệt Ngyệt cả người run rẩy, hai tay nắm chặt, hét lớn.

“Ta có điểm gì không bằng cô ta. Ta thua cô ta ở điểm nào. Huynh nói đi...Lâm Vũ...”

Lâm Vũ không quay đầu lại. Nhìn lên bầu trời nói.

“Thích một người đâu cần phải có lý do. Chỉ cần biết, bản thân mình. Thích người đó. Vậy là được rồi”

Nguyệt Nguyệt ngã quỵ xuống đất, nước mắt như mưa rơi xuống nhìn theo bóng lưng Lâm Vũ rời đi. Tại sao, cả thiên hạ đều muốn có nàng, chỉ có người nàng thích lại không cần nàng. Tại sao...

“Lâm Vũ chỉ cần Thiên Thiên không cưới Tinh Không Phong thì mọi chuyện sẽ kết thúc phải không”

“Đúng vậy”

Nhìn theo bóng hình Lâm Vũ đang ngày càng mờ đi rồi biến mất trong những giọt nước mắt. Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, cả người run rẩy. Nguyệt Nguyệt lau đi những giọt nước mắt, hai tay nắm chặt đến chảy máu, cắn nát bờ môi đứng dậy. Nhìn bầu trời xanh mà linh lực bùng nổ. Cả người bao chùm trong lĩnh vực đỏ tươi như máu. Cả người vờn quanh đại đạo. Cả bầu trời nhuộm trong biển máu. Khắp nơi trên mặt đất đều nổ tung, nát vụn, sụp đổ. Không gian liên tục vỡ nát vặn xoán lại với nhau tan thành từng mảnh.

“Ha ha ha ha ha ha ha........”

Nguyệt Nguyệt nở một cười điên dại phá nát không gian xung quanh, Nguyệt Nguyệt ánh mắt đỏ bừng, đầy điên cuồng, khát máu tàn độc. Nàng thề sẽ nhấn chìm cả thiên giới trong biển máu.

Tiểu Tuyệt đứng trước mặt Tinh Không Phong đầy cung kính, trung thành nói.

“Chủ nhân, theo ta điều tra. Hôm nay Vu Minh sẽ ra tay giết Thiên Đế cướp ngôi đoạt vị”

Tinh Không Phong nghe vậy hai mắt tỏa sáng, đây chẳng phải cơ hội trời cho sao. Hắn chỉ cần ra tay giết Thiên Thiên, đổ tội cho Vu Minh kẻ vừa ra tay giết Thiên Đế. Sau đó hiệu lệnh thiên hạ, hiệu lệnh thế lực của hắn giết chết Vu Minh. Danh chính ngôn thuận cưới Nguyệt Nguyệt bước lên ngôi vị Thiên Đế. Tuyệt diệu, tuyệt diệu.

Một lúc sau, Tiểu Tuyệt đứng trước mặt Vu Minh đầy cung kính, trung thành nói.

“Chủ nhân, theo ta điều tra. Hôm nay Tinh Không Phong sẽ ra tay giết Thiên Thiên báo thù rửa hận”

Vu Minh nghe vậy mỉn cười, tên Tinh Không Phong đó vẫn là quá non trẻ, không chịu nổi đả kích. Ha ha...Nhưng như vậy càng tốt. Hắn chỉ cần ra tay giết Thiên Đế đổ tội cho Vu Minh. Vậy là hắn có thể danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị Thiên Đế. Ha ha...

Tiểu Tuyệt lui ra ngoài. Nàng chỉ trung thành với một chủ nhân duy nhất mà thôi. Tiểu Tuyệt mỉn cười trong lòng thầm mắng lũ ngu ngốc. Đệ nhất thiên tài gì chứ, kẻ thông minh nhất thiên hạ thì sao. Cuối cùng vẫn chỉ là một con cờ để chủ nhân nàng lợi dụng, vứt bỏ mà thôi. Ha ha...Trong thiên hạ này, ai có thể xứng với chủ nhân của nàng chứ. Tiểu Tuyệt cảm thấy khó hiểu, vì sao chủ nhân nàng rất quan tâm tới Lâm Vũ. Tên phế vật, ngu ngốc đó thì có gì hay. Chẳng phải cũng chỉ là một tên ngu ngốc thôi sao.

Thiên Thiên đứng trên ngọn đồi lớn. Tiểu Tuyệt hẹn nàng ra đây để nói cho nàng biết tung tích của Lâm Vũ. Dù hơi khó hiểu, nhưng nàng vẫn lựa chọn một mình đến đây. Bỗng trước mắt nàng xuất hiện một vị nam tử đẹp như tranh vẽ, nụ vười ấm áp như gió xuân.

“Tinh Không Phong, sao lại là huynh. Tiểu Tuyệt đâu”

Tinh Không Phong nở một nụ cười ấm áp.

“Rầm...”

Sau lưng Thiên Thiên cả thiên cung nổ tung thành từng mảnh, khói đen che kín bầu trời. Xác chết chất cao như núi, nằm la liệt khắp nơi. Thiên Thiên quay đầu không tin vào mắt mình.

“Phụt...”

Một thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim Thiên Thiên. Thiên Thiên không dám tin vào tất cả. Tinh Không Phong nở một nụ cười điên cuồng.

“Ha ha...Đến trời cũng giúp ta...Ha ha ngoài ta ra, ai có thể xứng đáng trở thành Thiên Đế. Ha ha...Ta là thiên mệnh chi tử, là vô địch, là bất bại, cả thiên hạ đều là của ta...”

Trong Thiên Cung, trước cảnh tưởng đổ nát, gió tanh mưa máu trước mắt. Thiên Đế vẫn tay cầm đùi gà, tay cầm chân vịt thoải mái ăn uống.

Vu Minh cả người đầy máu, vội vàng chạy vào trong hô lớn.

“Thiên Đế, Tinh Không Phong tạo phản rồi. Người mau rời khỏi nơi đây. Thần Vu Minh nguyện dùng tính mạng mình ở lại để hộ giá”

Vu Minh đầy lo lắng, chạy tới chỗ Thiên Đế. Muốn Thiên Đế nhanh chóng rời đi. Bỗng nhiên bàn tay như đao nhọn đâm thủng trái tim Thiên Đế, ánh mắt trở nên lạnh lùng khát máu tàn độc.

“Bốp”

Thiên Đế bình tĩnh đưa ra chiếc đùi gà chặn đòn tấn công của Vu Minh.

“Tuy ta đã già, thọ nguyên sắp hết. Sức lực suy kiệt nhưng muốn giết ta không dễ vậy đâu Vu Minh”

Vu Minh nở một nụ cười điên cuồng.

“Ha ha...Xem ra ngươi không ngu ngốc như ta nghĩ”

“Vu Minh ngươi quên hết chuyện năm xưa rồi sao.”

“Ha ha...Ta không quên, ta không bao giờ quên”

Năm đó Vu Minh chỉ là một tên nông dân nghèo, nhưng dựa vào trí tuệ của bản thân mà ngạo thị thiên hạ. Hắn đi khắp thế gian, gặp qua vô số người. Nhưng tất cả đều bị trí tuệ của hắn đánh bại. Mãi cho tới khi hắn gặp một vị nam tử cả người bình dị nhưng khí chất bất phàm, Dù không ngọc thụ lâm phong đẹp như tranh vẽ nhưng lại khiến người nhìn không thể rời mắt, cảm thấy thân thiết vô cùng, nụ cười hiền hòa ấm áp, đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu lòng người. Hắn đã so tài với vị nam tử đó một vạn lần. Nhưng đều thất bại thảm hại. Từ đó, hắn nguyện trung thành với vị nam tử này, dốc sức vì người đó xây dựng giang sơn. Vị nam tử bất phàm đó, không ai khác ngoài Thiên Đế mập ú, đang mải mê gặm đùi gà dưới đây.

“Ngươi không sợ thua thêm một vạn linh một lần sao”

“Ha Ha...từ sau khi thê tử của ngươi chết đi. Ngươi đã trở lên yếu đuối, vô dụng, ngu ngốc. Vì một ả đàn bà mà người duy nhất trong thiên hạ khiến ta nể phục trở thành một kẻ như bây giờ ha ha...Ngươi không còn xứng đáng để ta trung thành nữa, ngươi bây giờ chính là một tên phế vật”

Vu Minh không do dự, dốc toàn bộ lực lượng bản thân ra tay giết Thiên Đế.

“Cộp, cộp, cộp...”

Một bộ váy đen tuyền, bước đi đầy uyển chuyển mê hoặc đi qua từng đám xác chết, bước qua hành lang đầy máu tanh, bước vào trong Thiên Cung chỉ còn là mớ hỗn độn.

Thiên Đế trọng thương ngồi trên ngai vị, nhìn Vu Minh. Vu Minh cả người tàn tạ quỳ trên mặt đất. Hắn đã không thể sống lâu được nữa. Cuối cùng Vu Minh vẫn đánh giá thấp thực lực của Thiên Đế.

“Cộp Cộp Cộp...”

Tiếng bước chân tiến vào Thiên Cung ngày một đến gần. Vu Minh quay đầu. Sau lưng hắn là một tên sát nhân đeo mặt nạ đen. Vu Minh chợt hiểu ra tất cả. Đến lúc chết hắn mới hiểu ra tất cả...

“Ha ha...Đến cuối cùng ta chỉ là con cờ...”

“Vụt...”

Một bàn tay mảnh mai, lạnh lùng chém bay đầu Vu Minh. Vu Minh chết không nhắm mắt, đầu lăn trên mặt đất. Máu tươi phun ra như suối ướt đẫm chiếc váy đen tuyền xinh đẹp, rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.