“Lâm Vũ”
Thiên Thiên như thường lệ mở cánh cửa hằng ngày của Lâm Vũ, nhưng đáp lại nàng chỉ là không gian trống vắng, cảnh vật vẫn còn đó, nhưng người đã rời xa nơi đây. Thiên Thiên hai mắt đỏ bừng ngồi gục xuống bàn hét lớn.
“Lâm Vũ, tại sao ngươi lại rời đi, tại sao không nói với ta một lời nào, mà đã bỏ ta lại một mình, tại sao, tại sao hả....”
Tiểu Tuyệt thấy vậy liền vội vàng đến an ủi Thiên Thiên.
“Công chúa, người phải vui vẻ lên. Ngày mai đã là ngày thành hôn của người. Người xem, bây giờ khuôn mặt người tiều tụy, xanh xao, cả cơ thể gầy đi trông thấy. Hai mắt thâm cuồng. Người phải tỉnh táo lên.”
Thiên Thiên cúi đầu, ngừng khóc. Cố gắng ổn định bản thân. Miễn cưỡng nở nụ cười nói.
“Tiểu Tuyệt, ngươi ra ngoài đi. Ta muốn yên tĩnh một lúc”
Tiểu Tuyệt chỉ còn cách im lặng rời đi. Thiên Thiên nhìn khắp xung quanh gian phòng, cả căn phòng đều ngăn nắp, sạch sẽ. Vật dụng sinh hoạt hằng ngày cũng chỉ có một cái bàn, một chiếc giường cùng một tủ sách nhỏ. Nàng trước kia không hề để ý. Nhưng bây giờ, nàng mới nhận ra rằng. Lâm Vũ lại là một người sống vô cùng đơn giản. Nàng chợt nhận ra, y phục của Lâm Vũ luôn là những y phục bình thường không hề màu mè hoa lệ, nàng trước kia thấy Lâm Vũ mặt dầy vô sỉ, nhưng nàng chợt nhận ra, mỗi lần Lâm Vũ làm chuyện cười, đều khiến nàng từ u buồn chuyển sang nhẽ nhõm. Khiến nàng trở lên vui vẻ. Nàng chợt nhận ra, khi ở bên cạnh Lâm Vũ, nàng mới thấy thoải mái, dễ chịu, nàng mới sống với chính bản thân mình. Lâm Vũ đem lại cho nàng cảm giác vô cùng an toàn, ấm áp. Nhưng bây giờ những cảm giác đó đã không còn nữa. Chỉ còn lại trống vắng, đau khổ nhớ nhung.
Thiên Thiên nằm trên chiếc giường của Lâm Vũ, cúi đầu suy nghĩ. Ngày mai là ngày thành hôn giữa nàng và Tinh Không Phong. Trước kia đó từng là ước mơ cả đời nàng, nhưng bây giờ nàng lại không hề cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, nàng chỉ nhớ đến hình ảnh Lâm Vũ. Nhớ đến nụ cười vô sỉ của hắn.
“Lâm Vũ ngươi là tên khốn...Bốp...”
Thiên Thiên liên tục đập mạnh tay vào chiếc gối của Lâm Vũ, miệng không ngừng mắng Lâm Vũ tại sao lại rời đi. Bỗng một quyển sách từ dưới gối rơi ra. Thiên Thiên nhặt lên cuốn sách, là cuốn nhật ký Lâm Vũ viết từ khi đến Thiên Giới.
Trong màn đêm tăm tối, ánh trăng chiếu sáng xuống mặt đất. Thiên Thiên đọc từng trang nhật ký. Mỗi trang giấy đều in sâu từng giọt nước mắt của nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng pháo đã reo vang toàn bộ Thiên Giới. Tiếng kèn trống, cười nói vang vọng khắp Thiên Không Thành. Từng dòng người tấp nập trở về Thiên Cung. Tham dự hôn lễ thế kỷ giữa công chúa Thiên Thiên thiên hạ đệ nhất mỹ nữ và Tinh Không Phong thiên hạ đệ nhất thiên tài của Thiên Giới. Khắp cả Thiên Giới, đều được ăn uống miễn phí. Người người cười nói, vui vẻ đàm luận chuyện hôm nay. Nhờ có lần cứu tế lương thực cho những người dân gặp nạn, dạy họ cách trồng khoai tây, giải quyết nạn đói, đạt giải nhất trong lễ hội Thiên Giới, cùng vô số việc tốt khác. Mà thanh danh của công chúa Thiên Thiên đã không còn xấu như trước nữa. Mà đang ngày càng trở lên tốt hơn. Trong mắt người dân cũng dần trở lên ủng hộ công chúa Thiên Thiên. Cho rằng trước kia mình trách lầm công chúa.
Thiên Thiên mặc bộ váy cưới trắng tinh, bước vào lễ đường. Khiến Tinh Không Phong hai mắt thất thần. Dù hắn không hề có tình cảm với Thiên Thiên. Nhưng vẻ đẹp của Thiên Thiên trong bộ váy cưới vẫn làm hắn say đắm, thất hồn lạc phách. Không thể rời mắt. Nhưng vì đại nghiệp của hắn. Thiên Thiên phải chết. Hồng phấn khô lâu mà thôi. Trong mắt hắn, quyền lực mới là tất cả. Nữ nhân có là gì. Nghĩ vậy, Tinh Không Phong nở ra một nụ cười rạng rỡ, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn. Hắn luôn là kẻ chiến thắng, là thiên mệnh chi tử, hắn sinh ra đã tài giỏi hơn người. Người khác trong mắt hắn chỉ là con cờ để hắn chà đạp, dẫm nát dưới lòng bàn chân mà thôi ha ha...
Từng chùm pháo hoa được bay lên trước mắt, tiếng kèn tiếng trống vang vọng xung quanh. Thiên Thiên nhìn tất cả mọi người trước mặt. Nhìn phụ thân, nhìn Nguyệt Nguyệt, nhìn quốc sư Thiên Giới, nhìn Tinh Không Phong, cùng tất cả mọi người. Hai tay nắm chặt kiên định nói.
“Phụ thân, người đã hứa chỉ cần con đạt giải nhất trong lễ hội thiên giới. Người sẽ cho con tùy ý quyết định hôn sự đúng không”
Thiên Đế đang vui vẻ ăn uống, một tay cầm đùi gà, một tay cầm chân vịt nhưng vẫn không hề do dự trả lời.
“Đúng vậy”
Thiên Thiên quay ra nhìn Tinh Không Phong hai mắt đỏ bừng nói.
“Tinh Phong ca ca, ta rất ngưỡng mộ huynh, huynh là người nam nhân tài giỏi nhất Thiên Giới. Không một cô gái nào có thể không thích huynh”
Tinh Khômg Phong tay cầm chén riệu mỉn cười vui vẻ, hắn luôn là thiên tài, là kẻ chiến thắng từ trước đến nay, nữ nhân trong thiên hạ, ai có thể thoát khỏi tay hắn ha ha...
“Nhưng ta xin lỗi, ta chợt nhận ra, người ta thích là Lâm Vũ, ta xin lỗi. Phụ thân, con biết quyết định này sẽ làm người xấu hổ trước thiên hạ. Nhưng người con muốn thành hôn là Lâm Vũ. Người con thích là Lâm Vũ”
Thiên Thiên vứt bỏ chiếc khăn trùm đầu, xé bỏ bộ váy cưới, hai mắt đỏ bừng, giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt chạy khỏi lễ đường, hét lớn.
“Lâm Vũ...”
Trước sự không dám tin của tất cả mọi người.
Tinh Không Phong bóp nát chén riệu trong tay, hai mắt đỏ bừng, cắn chặt hàm răng đến rỉ máu, hai tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên. Khuôn mặt tức giận, phẫn nộ, điên cuồng mà vặn vẹo vô cùng đáng sợ. Trong lòng gầm lên giận dữ hai chữ “Lâm Vũ”. Tên khốn Lâm Vũ đó cho hắn cắm sừng trước toàn dân thiên hạ. Hắn đệ nhất thiên tài của Thiên Giới. Lại bị cô dâu hủy hôn trong ngày hôn lễ. Trước mặt tất cả mọi người, trước mặt toàn thể thiên hạ. Mối nhục này, ai có thể nuốt trôi. Máu từ miệng hắn liên tục rỉ ra, Tinh Không Phong cuối cùng cũng không nhịn được nữa phun ra một búng máu tươi. Cả người lảo đảo ngã quỵ xuống ghế.
Vu Minh cũng tức giận đến bóp nát chén riệu trong tay, cả người run rẩy. Cố gắng mỉn cười quay ra hỏi Thiên Đế vẫn còn đang mải gặm đùi gà, nói.
“Thiên Đế, ta thấy việc này không được, đây chính là trò cười cho thiên hạ”
Thiên Đế lại cầm lên một chiếc đùi heo, miệng đầy dầu mỡ, cả người mập mạp, cười đến run rẩy nói.
“Ta đã nói để nó tự quyết định hôn sự, thì cứ theo nó mà làm...”
“Nhưng mà...”
Vu Minh nhìn Thiên Đế lại cắm đầu vào ăn chân gà, đùi lợn mỹ thực, riệu ngon trước mắt. Không khỏi hai tay nắm chặt, cả người tức đến run rẩy. Nhưng mọi người không hề để ý rằng chén riệu trong tay Nguyệt Nguyệt đã bị bóp nát thành tro bụi.
Thiên Thiên chạy trong vô vọng đi tìm Lâm Vũ, nàng nhớ lại lúc Lâm Vũ vừa đến Thiên Giới, nhớ lại lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt. Lâm Vũ đã nở một nụ cười vô sỉ ăn cắp quần lót của nàng, nàng nhớ lại hình ảnh Lâm Vũ mặc một chiếc áo cũ kỹ, làm việc cực khổ không kể ngày đêm vì chịu oan khuất. Nàng nhớ lại lúc Lâm Vũ kéo tay nàng chạy khỏi đám đông đang kích động muốn đánh chết nàng, lúc đó sau lưng Lâm Vũ đều là gạch đá, nàng chỉ mải chạy về phía trước mà không hề biết Lâm Vũ đã ở lại đằng sau, hứng chịu gạch đá, phẫn nộ của người dân để nàng rời đi. Nàng không hề biết rằng lương thực xảy ra vấn đề là do người khác hãm hại nàng, lúc đó nàng chỉ mải trách móc Lâm Vũ. Nàng không hề biết rằng, lúc nàng cùng Lâm Vũ nắm tay nhau rời khỏi Thiên Không Thành, nàng cứ ngỡ mình là người bảo vệ Lâm Vũ khỏi dã thú nhưng thực chất sau lưng Lâm Vũ là vô số vết thương, sau lưng nàng là vô số thi thể yêu thú hung tàn độc ác một bàn tay cũng có thể giết nàng. Nàng đã không hề biết rằng, Vì để nàng được đứng trên sân khấu,cầm giải nhất trong tay. Lâm Vũ đã hi sinh rất nhiều, mặt dầy nhờ người khác giúp đỡ. Mãi cho đến khi đọc cuốn nhật ký đó, nàng mới nhận ra Lâm Vũ vì nàng mà hi sinh nhiều như thế nào. Nàng nhớ lại hình ảnh nàng cùng Lâm Vũ bên nhau ngắm pháo hoa, nhớ lại hình ảnh Lâm Vũ nhìn nàng biểu diễn, nhớ lại hình ảnh Lâm Vũ nắm tay nàng đi khắp mọi nơi, nhớ nụ cười vô sỉ của Lâm Vũ.
Nàng ngã gục xuống đất, nước mắt hay là nước mưa ướt đẫm trên khuôn mặt nàng, ướt đẫm cơ thể lạnh lẽo của nàng, nàng hối hận tại sao mình không nhận ra sớm hơn. Hối hận trách bản thân mình ngu ngốc, hối hận vì tất cả. Dưới cơn mưa tầm tã, nàng gào khóc hai chữ.
“Lâm Vũ”