Nhân Lộ Thành Thần

Chương 63: Chương 63: Không cao




Cầm trên tay cuốn bí tịch có tên Bất Diệt Kim Cốt. Lâm Vũ trong lòng không khỏi hô cái tên này thật ngưu bức. Đây là cuốn sách ông lão định bán cho hắn với giá chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín viên thượng phẩm linh thạch. Dù đã biết trước là lừa đảo nhưng Lâm Vũ vẫn không khỏi tò mò mở ra xem. Yêu cầu nhập môn không tệ, rất thấp chỉ cần ngươi là tuyệt thế thiên tài là được, không cao. Điều này hắn cũng có thể làm được.

Yêu cầu thứ hai cũng không nhiều, chỉ cần luyện khí cảnh và thông kinh cảnh đều hoàn mỹ là được, không cao. Điều này hắn cũng có thể làm được

Yêu cầu thứ ba cũng không có gì kì quái, chỉ cần tài nguyên càng nhiều càng tốt, không cao. Điều này hắn cũng có thể làm được.

Yêu cầu thứ tư cũng rất dễ, chỉ cần lấy hỏa nghiệp tu luyện là được, không cao. Lâm Vũ vứt luôn cuốn sách vào túi trữ vật.

Lừa đảo vẫn là lừa đảo, hỏa nghiệp là gì. Đây là loại hỏa diễm mạnh ngang với hỗn độn hỏa. Đừng nói đến việc lấy nó tu luyện, chỉ cần chạm vào ngươi cũng đã tan thành tro bụi. Cho dù ngươi là đại đạo cảnh cường giả cũng vô dụng. Đây rõ ràng là đang tìm đường chết. Tu luyện bằng niềm tin và hi vọng sao.

Vứt lại cuốn sách vào túi trữ vật, Lâm Vũ không thèm để ý đến nó nữa mà bắt đầu chuyên tâm tu luyện. Hắn vừa bước vào tẩy cốt cảnh không bao lâu. Cần củng cố tu vi, tẩy cốt cảnh chính là tu luyện xương cốt. Khiến xương cốt biến chất trở lên càng thêm vững chắc. Từ đó tăng cao lực phòng ngự, khả năng chịu đựng, tốc độ và sức bền của bản thân. Lâm Vũ nhắm mắt bắt đầu vận chuyển linh lực rèn luyện xương cốt trong cơ thể.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ba ngày sau, Lâm Vũ xuất hiện tại Phú Văn Lầu như đã hẹn với La Mị Nguyệt, bước vào bên trong. Cảnh vật vẫn như cũ, vẫn là một không gian nho nhã treo đầy tranh chữ, thơ ca. Tùy ý chọn cho mình một chiếc bàn ngồi xuống, Lâm Vũ gọi một chút thức ăn cùng một bình bạch tửu bắt đầu thưởng thức.

Không phải đợi bao lâu, trong gian phòng tựa như có một mùi thơm dịu nhẹ, làm say đắm lòng người chui vào mũi Lâm Vũ.

Lâm Vũ ngửng đầu, đã thấy La Mị Nguyệt đã bước vào trong gian phòng, bước đi thướt tha, uyển chuyển lại vô cùng hợp lễ nghĩa.

La Mị Nguyệt ngồi xuống, đối diện với Lâm Vũ. Vươn bàn tay mền mại thướt tha rót cho Lâm Vũ một chén riệu.

“Công tử, Mị Nguyệt đến muộn mong công tử thứ lỗi”

Lâm Vũ thoải mái uống cạn chén riệu, sau đó hỏi.

“Không biết Mị Nguyệt cô nương tìm ta có chuyện gì.”

La Mị Nguyệt lại rót một chén riệu mới cho Lâm Vũ, dịu dàng nói.

“Tiểu nữ đến tìm công tử, vì muốn nói cho công tử biết thân thế thật sự của mình”

A đây không phải là nội dung dành cho nhân vật chính sao. Nhân vật chính từ nhỏ đã thất lạc cha mẹ vì một lí do nào đó. Sau đó được một thế gia nào đó nhận nuôi. Và rồi một ngày nào đó sẽ có người nào đó nhảy ra bảo hắn thực ra không phải người của thế gia đó. Cha mẹ thực sự của hắn là đại đế này, hay thánh vương kia. Nhưng vì bị kẻ thù hãm hại, nên đành phải đưa hắn rời đi. Sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện, nhân vật chính liền nổi cơn giận dữ, thề sẽ tìm lại cha mẹ, báo thù rửa hận tên kẻ thù đã mạnh vô địch thiên hạ bằng niềm tin và hi vọng. Không ngờ tình huống cẩu huyết này sẽ xuất hiện trên người hắn. Hắn lên làm gì đây, đập bàn ghế tức giận như nhân vật chính thề sẽ giết một tên đã vô địch thiên hạ rồi sao. Nghe có vẻ không tệ.

“Công tử nhận ra vật này”

La Mị Nguyệt đưa cho Lâm Vũ xem một viên ngọc bội hình con rồng. Vật này giống hệt vật tổ truyền của nhà hắn.

A đây không phải cũng là nội dung dành cho nhân vật chính sao. Nhân vật chính bị diệt môn, mang theo vật tổ truyền chạy trốn. Không ngờ bên trong vật tổ truyền lại cất chứa vô thượng công pháp. Từ đó một đường nghịch tập, đánh đâu thắng đó, vô địch thiên hạ sao.

“Mị Nguyệt cô nương, không phải cô muốn nói trong này ẩn dấu vô thượng công pháp đi”

La Mị Nguyệt sững sờ nhìn Lâm Vũ sau đó phì cười.

“Trí tượng tượng của công tử thật phong phú.”

La Mị Nguyệt lại từ túi trữ vật lấy ra mấy vạn miếng ngọc bội như vậy. Đều giống hệt với vật tổ truyền nhà hắn.

Lâm Vũ mộng, tình tiết có vẻ không đúng.

Sau một hồi nghe La Mị Nguyệt giải thích, Lâm Vũ cũng hiểu được một hai phần. Tình tiết vô cùng cẩu huyết.

Tổ tiên hắn vốn là mật thám của Long Tiên Nam gửi sang Hoàng Minh Đại Triều. Sau bao nhiêu cố gắng dưới sự trợ giúp của Long Tiên Nam. Lâm gia của hắn cuối cùng cũng đã leo lên được ngôi vị tể tướng của Hoàng Minh Đại Triều. Nhưng đó vẫn chưa phải cẩu huyết nhất. Vụ việc kim bài miễn tử gia gia hắn được tặng, mới là cẩu huyết nhất. Khi đó gia gia của hắn được lệnh hành thích tiên hoàng của Hoàng Minh Đại Triều. Lúc đang ra tay lao đến giết tiên hoàng của Hoàng Minh Đại Triều thì một mũi tên từ đâu lao tới. Cắm xuyên tim của gia gia hắn. Thế là gia gia hắn từ ám sát tiên hoàng chuyển thành cứu tiên hoàng một mạng, sau đó được tiên hoàng ban cho kim bài miễn tử. Nghe cũng quá cẩu huyết đi.

“Chuyện là như vậy...công tử đây là ánh mắt gì”

Lâm Vũ nhìn La Mị Nguyệt như nhìn đứa trẻ lên ba vậy. Hắn có thể tin được tình huống vô lí như vậy sao. Nghĩ hắn là trẻ lên ba chắc.

“Mị Nguyệt cô nương, tại sao cô biết tất cả chuyện này”

“Không dấu gì công tử, ta là công chúa của Long Tiên Nam”

Lâm Vũ rót cho mình một chén riệu uống. Rõ ràng là không tin lời La Mị Nguyệt nói. La Mị Nguyệt cũng hiểu được Lâm Vũ không tin mình nhưng cũng không cố gắng giải thích.

“Lâm gia đã giúp rất nhiều cho Long Tiên Nam, nếu công tử muốn vào triều đình làm quan, ta có thể giúp công tử”

“Đạ ta Mị Nguyệt cô nương, nhưng ta xin phép từ chối”

Lâm Vũ không do dự liền từ chối. Trốn quan trường không hợp với hắn. Suốt ngày đấu đá, âm mưu quỷ kế, chia bè kết phái, thấy lợi quên mình. Nơi đó không dành cho hắn.

La Mị Nguyệt cũng không ép buộc, đưa cho Lâm Vũ một khối thân phận lệnh bài nói.

“Đây là thân phận lệnh bài mới ta tặng cho công tử, coi như một chút đền bù của ta dành cho Lâm gia”

Lâm Vũ cầm trên tay miếng lệnh bài, trên đó có viết tên của hắn.

“Trần Lâm Vũ”

Nhưng Lâm Vũ không hề biết rằng, cuộc gặp gỡ ngày hôm nay chính là một trong những dấu mốc quan trọng. Để sau này hắn trở thành đại tướng quân của Long Tiên Nam.

“Bước tới Ô Quy, bóng xế tà.

Cỏ cây chen đá, lá chen hoa”

Long Ngạo Thiên mang theo tâm trạng đầy vui vẻ bước tới Ô Quy Thành. Theo như nội dung cốt truyện. Cả Ô Quy thành nằm dưới sự thống trị của Hàn gia. Một gia tộc độc ác tham lam chuyên bóc lột dân chúng. Khiến dân chúng Ô Quy thành chịu nhiều đau khổ. Khi hắn vừa tới nơi đây vì không chịu nổi cảnh dân chúng lầm tham, liền dương cao lá cờ chính nghĩa. Tập hợp vô số những người dân đáng thương trong Ô Quy thành lại với nhau. Đứng lên chống lại Hàn gia. Nhưng Hàn Bá đã liên kết với Mộc Bất Quy và Hùng Đại Lực đàn áp cuộc khởi nghĩa của hắn. Khiến máu chảy thành sông trên khắp đường phố Ô Quy Thành. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, liên tục cổ vũ người dân đứng lên đấu tranh, dù máu có chảy bao nhiêu, dù thây có chất thành núi hắn vẫn không bỏ cuộc, vẫn lãnh đạo người dân đứng lên chống lại Hàn Bá, Mộc Bất Quy và Hùng Đại Lực. Cuộc chiến ngày càng lâm vào bế tắc khi hắn liên tục thất bại, dân chúng thì ngày càng chết dần chết mòn. Nhưng cuộc gặp gỡ giữa hắn và Hồ Mị Nguyệt đã thay đổi tất cả. Trong một lần Hàn Đông uống say muốn cưỡng bức Hồ Mị Nguyệt, hắn liền ra tay anh hùng cứu mỹ nhân. Khiến Hồ Mị Nguyệt yêu hắn say đắm. Sau đó hết lòng giúp đỡ hắn,còn cho hắn mượn thế lực của Nhật Nguyệt Thần Giáo đánh hạ ba nhà Hàn gia, Mộc gia cùng Hùng gia. Giải cứu dân chúng thoát khỏi cảnh đau khổ. Từ đó hắn đã trở thành anh hùng trong lòng dân chúng, được mọi người ca tụng, thanh danh truyền khắp Hoàng Minh Đại Triều là một vị anh hùng vừa võ nghệ siêu phàm lại tài trí hơn người, thông minh tuyệt đỉnh.

“Đinh chúc mừng kí chủ nhận được một vạn điểm ảo tưởng sức mạnh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.