Thiên Cơ Điện,vàng son lỗng lẫy quang huy trói mắt, khắp nơi đều là pháp tắc, đại đạo lượn lờ. Thần thú,tiên hạc bay múa xung quanh, đâu đâu cũng là kỳ chân dị bảo nhiều như cải trắng. Lĩnh vực nhiều như chó, tầm đạo đầy đất đi.
Ngồi trong một gian phòng nhỏ, Một lão giả cả người râu tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nết nhăn nhưng lại xung quanh lại tản ra một cỗ khí chất uy nghiêm như có như không.
Lão giả không ai khác chính là điện chủ của Thiên Cơ Điện, Thiên Cơ Tinh. Sau vài năm nghỉ ngơi, dưỡng sức. Hắn đã trở lại và còn lợi hại hơn xưa. Sau khi vết thương vừa được chữa khỏi. Thiên Cơ Tinh lại không nhịn được muốn tính toán tương lai một lần nữa.
Hắn thấy được một góc tương lai, hắn thấy Đại Vận thế giới không còn bị vỡ thành trăm mảnh nữa, Thiên Cơ Tinh thở phào nhẹ nhõm. Mà là Đại Vận thế giới bị đánh nát thành tro bụi. Hắn thấy một người không rõ tướng mạo, không rõ quần áo một quyền đánh nát Đại Vận thế giới thành tro bụi. Hắn nghe loáng thoáng cái tên Lâm Vũ. Lại là cái tên này.
Thiên Cơ Tinh mở mắt, cả người phun ra máu tươi. Sự việc xảy ra quá nhanh,quá đột ngột khiến mọi người xung quanh không kịp phản ứng. Thiên Cơ Tinh chỉ kịp nói ra ba từ “ Lâm Vũ...Thế giới...nát thành tro bụi” liền lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Ma Ảnh ngồi trên một cành cây lớn ngắm nhìn vầng hạo nguyệt đang tỏa sáng, hắn thấy Lâm Vũ đang mỉn cười nhìn hắn. Ma Ảnh mỉn cười đưa tay ném thẳng chiếc phi tiêu vào mặt Lâm Vũ. Khuôn mặt Lâm Vũ như hư ảnh rất nhanh liền biến mất.
Cầm bầu riệu trên tay, Ma Ảnh không do dự uống từng ngụm lớn. Hắn tìm Lâm Vũ suốt ba năm, ba năm. Ba năm trời hắn đi khắp mọi nơi, tìm Lâm Vũ như mò kim đáy biển. Không hề có hi vọng, mà chỉ có tuyệt vọng. Nhưng Ma Ảnh không bỏ cuộc, hắn tin vào suy nghĩ của mình, tin vào trái tim của mình, tin vào chính bản thân mình. Vì vậy hắn không bao giờ bỏ cuộc, vẫn tìm Lâm Vũ trong vô vọng.
Chán nản, Ma Ảnh lấy tra huyết từ túi trữ vật lên xem. Đã lâu lắm rồi, hắn không đụng đến nó. Bởi vì nhìn vào tra huyết chỉ làm cho hắn càng thêm chán nản. Chiếc kim đang chỉ hướng Long Tiên Nam, vị trí Long Tiên thành. Ma Ảnh cười nhạt, xóa đi nỗi đau trong tim hắn. Vẫn như mọi khi tra huyết không hoạt...
“Rầm”
Ma Ảnh từ trên cây ngã ngửa xuống đất, không tin vào mắt mình, lấy tra huyết nhìn đi nhìn lại thêm nghìn lần nữa. Ma Ảnh cười như điên dại. Hắn biết bản thân mình đúng, Hắn không sai, Lâm Vũ chưa chết, Lâm Vũ vẫn còn sống.
“Ha ha, Lâm Vũ tên tiểu nhân vô sỉ. Ngươi đợi đó lần này ta chắc chắn sẽ giết được ngươi”
Trong Hoàng Minh đại điện, Hoàng Minh Tín liên tục cau mày suy tư. Dạo gần đây không biết vì sao hắn liên tục cảm thấy bất an. Kế hoạch của hắn vẫn đang diễn ra vô cùng thuận lợi, rất nhanh đại tướng quân của Hoàng Minh Đại Triều sẽ chết dưới tay hắn. Vậy điều gì đang làm hắn cảm thấy bất an.
“Hoàng Thượng, Ma Ảnh có gửi về một tin tức, nói tin tức này vô cùng quan trọng”
Nhớ tới Ma Ảnh, Hoàng Minh Tín càng thêm thất vọng. Đường đường là đệ nhất thiên tài của ám sát đường, do một tay Ảnh Thần đào tạo. Trong tương lai trở thành đệ nhất sát thủ của Hoàng Minh Đại Triều cũng không phải không có khả năng. Vậy mà, đến giết một tên phế vật cũng làm không xong. Hoàng Minh Tín cảm thấy hắn phải xem lại cơ cấu ám sát đường. Liệu có phải ở đó, có bán bằng cấp giả hay không. Đệ nhất thiên tài vậy mà chẳng khác gì phế vật cả.
Cầm trên tay tin tức Ma Ảnh gửi về, là một viên ghi hình ngọc. Rất nhanh khuôn mặt tươi cười, vui vẻ của Ma Ảnh hiện lên.
“Hoàng thượng, Lâm Vũ chưa chết. Hắn vẫn còn sống. Ha ha...”
Hoàng Minh Tín nghe vậy liền nhìn vào tra huyết, sau đó lại dùng thôi diễn thuật. Rất nhanh hắn thấy Lâm Vũ đang ở cùng với hai vị mỹ nữ tình chàng ý thiếp. Quả nhiên đúng như lời Ma Ảnh nói. Lâm Vũ vẫn chưa chết. Nhìn vào khuôn mặt vui mừng hớn hở của Ma Ảnh. Hoàng Minh Tín càng thêm khẳng định Ma Ảnh không chỉ là phế vật mà còn là một kẻ ngu. Lâm Vũ chưa chết có gì đáng mừng. Vậy mà hắn còn có thể vui vẻ như vậy được.
Nghĩ đến Lâm Vũ. Hoàng Minh Tín lại đau đầu, Lâm Vũ như một con gián vậy. Đánh mãi mà không chết, Hoàng Minh Tín quyết định, hắn phải thay đổi kế hoạch. Hắn đã có một kế hoạch mới để giết Lâm Vũ.
“Thần Ảnh”
Một người mặc đồ đen, xung quanh ma khí lượn lờ bỗng hiện lên, quỳ trước mặt Hoàng Minh Tín
“Bệ hạ, xin phân phó”
“Giết Lâm Vũ”
Thần Ảnh nghe xong liền biến mất. Trong đại điện chỉ còn lại Hoàng Minh Tín đang mỉn cười. Thần Ảnh chính là đệ nhất sát thủ của ám sát đường. Chưa một lần thất bại trong mọi nhiệm vụ, tu vi càng là đạt tới lĩnh vực cảnh cường giả. Lần này Lâm Vũ chết chắc. Hắn không thể sống sót dưới tay Thần Ảnh được ha ha...
Đã một tháng trôi qua,kể từ khi Lâm Vũ cùng La Mị Nguyệt trò chuyện. Mọi thứ đều vẫn diễn ra như bình thường, vẫn không có gì thay đổi. Hắc cẩu thì vẫn gầy trơ xương, hắn vẫn là tẩy cốt cảnh, ăn uống nghỉ ngơi vẫn diễn ra bình thường. Chỉ có duy nhất một thứ thay đổi, đó chính là túi tiền của hắn đã trống rỗng.
Nếu không nhanh chóng kiếm thêm linh thạch thì đừng nói đến cơm ăn, đến chỗ ngủ hắn cũng không có. Mỗi tối phải ôm một con cẩu ngủ đầu đường xó chợ. Nghĩ đến đây, Lâm Vũ liền lắc đầu không dám nghĩ nữa.
“Hắc cẩu, chúng ta đi kiếm tiền”
“Ngươi đi đi, ta còn đang ngủ”
Tại Bích Phương rừng rậm, Lâm Vũ đang miệt mài tìm kiếm yêu thú. Linh thạch của hắn đã hết, không còn cách nào khác,hắn đành phải sắn tay áo lên mà kiếm tiền. Có làm thì mới có ăn, câu nói này quả không sai.
Đã vài tiếng qua đi. Hắn vẫn chưa tìm được con yêu thú nào. Lâm Vũ không khỏi thở dài. Nếu mà có hắc cẩu đi theo thì tốt biết bao, việc tìm yêu thú sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng đáng tiếc, tất cả là do Mộng Lan dạy hư hắc cẩu, suốt ngày chỉ ăn với ngủ đã khiến hắc cẩu ngày càng trở nên lười biếng. Thu hồi suy nghĩ, cầm trong tay chiếc cung tên là hạ phẩm pháp bảo, Lâm Vũ vừa đi lang thang vừa tìm kiếm con mồi, tiện thể hái chút linh dược kiếm thêm thu nhập.
Trước mắt Lâm Vũ là một con hỏa điểu đang đậu trên một thân cây cổ thụ, cả người đỏ rực như lửa, tốc độ cực nhanh kèm theo móng vuốt sắc bén có thể xuyên thủng tấm thép lớn, đặc biệt nó còn có thể phun ra lửa từ chiếc mỏ sắc nhọn. Cho dù thông kinh cảnh gặp nó cũng phải quay đầu bỏ chạy.
Lâm Vũ không do dự lắp một mũi tên lên chiếc dây cung, kéo căng mũi tên, cả người linh lực hội. Mũi tên bắn ra như phá không mà tới, kèm theo cuồng phong gào thét cắt phăng mọi thứ xung quanh. Một mũi đoạt mệnh tiễn được Lâm Vũ bắn ra cắm xuyên thủng cả một thân cây cổ thụ lớn. Hỏa điểu đã bay đi mất.
Lâm Vũ cầm trong tay một chiếc lao sắc nhọn, bên dòng suối là từng đàn cá lớn đang bơi lội. Nhưng mục tiêu của Lâm Vũ không phải bọn chúng. Mục tiêu của hắn là hoàng kim ngư. Đây là một loài yêu thú vảy cứng như sắt thép, lại vàng óng lung linh. Thực lực không cao nhưng lại vô cùng cẩn thận. Thịt của bọn chúng chính là mỹ vị, cho nên giá cả rất tốt bán. Bộ vảy của chúng cũng vậy, vừa cứng cáp lại vô cùng mỹ lệ rất thích hợp làm đồ trang bức cho những kẻ lắm tiền.
Không để Lâm Vũ đợi lâu, một con cá có chiều dài hơn ba mét, cả người vàng óng phát sáng rực rỡ dưới mặt nước đang bơi tới. Lâm Vũ tập trung tinh thần, đình chỉ hô hấp, nắm chặt chiếc lao trong tay. Cả người linh lực bộc phát khiến chiếc lao kêu ong ong không ngừng rung động. Dồn toàn bộ khí lực trong cơ thể, Lâm Vũ phóng chiếc lao đi như tên bắn, xé gió làm đôi, vạch cháy cả không khí đâm thủng đầu con cá, khiến nó vô lực dãy dụa, máu tươi phun ra như suối, mất đi tia sinh cơ cuối cùng. Lâm Vũ lao tới, cầm lên con cá chép to bự bị hắn lao trúng. Còn hoàng kim ngư thì đã bơi mất, không còn tăm hơi.
Lâm Vũ đào một chiếc hố lớn, bên dưới là vô số chông nhọn được dựng lên, phủ một tấm lưới lớn lên trên, sau đó dải lá cây phủ kín bề mặt. Rất nhanh một cạm bẫy đơn giản đã được tạo ra. Để một cây hạ phẩm linh dược lên trên cạm bẫy. Lâm Vũ cả người bao trùm trong đống lá khô, nằm chờ đợi con mồi sập bẫy. Một tiếng đi qua, không có gì. Hai tiếng đi qua, không có gì. Ba tiếng đi qua một con heo thiên sứ xuất hiện.
Lâm Vũ mừng rỡ như điên, heo thiên sứ vô cùng nhược kê, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Tuy vậy, giá cả của chúng vô cùng cao. Một là bởi vì chúng rất hiếm gặp. Hai là vì thịt của chúng không chỉ là mỹ vị nhân gian, mà còn có công dụng tăng cường sinh lực, cho nên được vô số quý ông săn đón, hưởng ứng nhiệt liệt. Lâm Vũ hai mắt tỏa sáng, cố gắng nín thở nhìn heo thiên sứ đang tới gần cạm bẫy.
“Một bước, hai bước, ba bước...”
Heo thiên sứ đang tung tăng đi tới, bỗng rơi tọt xuống chiếc hố được Lâm Vũ đào sẵn. Lâm Vũ mừng rỡ như điên từ đống lá khô bật dậy, hắn thành công, hắn không còn phải vì linh thạch mà sầu lo nữa.
Từ chiếc hố lớn, một con heo đang tung cánh bay lên, phát ra sáng rực rỡ. Sau đó bay vút lên trên bầu trời, rất nhanh liền biến mất.
Chỉ để lại Lâm Vũ đang trợn tròn hai mắt, không dám tin vào thực tại. Heo thiên sứ, tại sao lại gọi là heo thiên sứ, bởi vì nó có đôi cánh thiên sứ trên lưng.
“Không...”