Nhân Lộ Thành Thần

Chương 61: Chương 61: Vô giá




Âm giới những ngày vừa qua, không một ngày nào trôi qua yên bình. Tin tức Âm Giới thánh đia bị trộm sạch, sổ sinh tử bị cướp mất đã được loan truyền khắp Âm Giới với một tốc độ nhanh chóng mặt. Người loan truyền tin tức đó không ai khác chính là Âm Mộng Lan chiếc bình hoa đẹp nhất Âm Giới. Ngồi trên chiếc ghế trắng muốt nhìn tin tức mới nhất được truyền tới. Âm Mộng Lan không khỏi hài lòng mỉn cười.

Âm Thúc như thường lệ đứng ở một bên báo cáo “Công chúa, tình hình trước mắt Hứa Thừa Đức đã quyết định tự mình đi tới Đại Vận thế giới một chuyến lấy lại sổ sinh tử”

Âm Mộng Lan nghe vậy không khỏi mỉn cười nói.

“Hứa Thừa Đức ngoài mặt thì nói vậy nhưng mục đích thật sự của hắn chắc chắn là vô thượng chí bảo, túi âm dương được dấu trong Âm Giới thánh địa đi. Vô thượng chí bảo ai mà không tham, đến ta cũng còn không nhịn được nữa là...đáng tiếc”

“Nghe nói túi âm dương có thể chứa đựng thiên địa vạn vật quả là thần kì, bảo vật như vậy thật khiến người ta đỏ mắt. Không ai trên đời có thể định giá được nó cả, bởi vì nó là vô giá”

Tại một cánh rừng cách Long Tiên thành không xa. Trương Bất Tử đang mừng rỡ như điên, hắn lấy được vô thượng chí bảo túi âm dương. Vô thượng chí bảo thời đại này đã thành rau cải trắng để bán rồi sao. Cầm trên tay túi Âm Dương, Trương Bất Tử vẫn không tin vào mắt mình. Hắn như đang nằm mơ vậy

“Chát” “Đau”

Tự vả vào mặt mình một cái thật mạnh. Trương Bất Tử vẫn không dám tin tưởng đây là thực tại. Lại tự vả vào mặt mình đến sưng thành đầu heo, Trương Bất Tử mới cười như điên như dại.

“Ha ha vô thượng chí bảo, vô thượng chí bảo túi âm dương thuộc về ta ha ha...”

Lại nghĩ đến tên ngốc bức đã bán cho hắn túi âm dương chỉ với mười viên trung phẩm linh thạch. Trương Bất Tử không khỏi trong lòng thầm nghĩ “không ngờ trên đời này lại có kẻ ngốc bức đến vậy.”

“Hắc cẩu món này thật ngon, kiếm tiền là dễ”

“hắc hắc, đúng vậy. Trên đời này không thiếu kẻ ngốc bức để lừa gạt”

Long Ngạo Thiên sau khi bị đánh bay khỏi Phàm Nhân Vực. Hắn đã rất chán nản, hắn không hiểu sao mọi chuyện lại như vậy. Nhưng rất nhanh Long Ngạo Thiên minh bạch tất cả. Đó là do hào quang nhân vật chính của hắn quá mạnh. Oa Lệ Lệ chắc chắn đã đem lòng yêu hắn, nhưng vì sợ nữ nhi tình trường làm hắn nhụt chí mà không dám gặp mặt. Sợ hắn lấy được cơ duyên mà kiêu ngạo không có chí phấn đấu. A đẹp trai, tài giỏi quá cũng khổ. Thật đáng thương cho Oa Lệ Lệ. Nhưng không sao, hắn sẽ không phụ lòng mong đợi của Oa Lệ Lệ, sẽ nhanh chóng trở lên mạnh mẽ để cứu thế giới này.

Bước tiếp về con đường phía trước, hắn đã liên tục xông bí cảnh, đoạt cơ duyên, gặp mặt các vị tiền bối. Các vị tiền bối ai cũng một mặt hiền lành, nụ cười thân thiện chỉ cần hắn nhắm mắt ngồi xuống là lại truyền thụ cho hắn vô thượng cơ duyên. Long Ngạo Thiên không khỏi trong lòng thầm nghĩ “Thế giới này thật lắm người tốt, đâu đâu cũng có cơ duyên, tu luyện là dễ”.

“Vô thượng, tên Long Ngạo Thiên đó quá ngu ngốc. Ta đã viết rõ cạm bẫy chết người, hắn vẫn còn có thể nhảy vào. Cầm độc dược trên tay còn có thể uống. Ai nói cái gì hắn cũng tin. Chỉ cần ta lơ là một phút hắn cũng có thể mất mạng”

“Vậy mới dễ điều khiển, ngươi xem làm thế nào thì làm”

Nghe vô thượng nói vậy, lão giả liền khom người lui xuống. Trong lòng thì tính toán xem nên làm thế nào cho hợp lí. Chợt hắn nghĩ tới mấy bộ tiểu thuyết ở địa cầu, người xuyên việt không phải toàn có kim thủ chỉ là hệ thống sao. Vì vậy hắn quyết định tạo ra một hệ thống đưa cho Long Ngạo Thiên sử dụng. Nhưng lấy tên gì cho hợp lí đây, Nghĩ đến Long Ngạo Thiên vừa ngu ngốc lại ảo tưởng sức mạnh. Lão giả liền nở một nụ cười.

“Đinh Hệ thống ảo tưởng sức mạnh kích hoạt thành công”

Lâm Vũ đi đến Vạn Tiền Các mua cho mình một chiếc lò luyện đan rẻ tiền. Tài nguyên hắn cần ngày càng nhiều. Trước kia ở cùng với Y Độc Ma,hắn cũng có nghiêm cứu qua về luyện chế đan dược. Nếu thiên phú luyện đan của hắn không tệ. Thì hắn có thể vừa luyện chế cho mình sử dụng lại vừa có thêm một nguồn thu nhập từ việc bán đan dược. Biết đâu trong tương lai hắn sẽ trở thành đan thánh.

“Lâm Vũ ngươi lại mơ tưởng hão huyền rồi”

Lâm Vũ liếc xéo hắc cẩu một cái, không thèm để ý đến nó nữa. Bắt đầu tìm cho mình một căn phòng yên tĩnh. Đặt chiếc lò luyện đan xuống mặt đất bắt đầu làm theo trong sách viết.

Đưa linh lực vào trong lò luyện đan khiến nhiệt độ trong đó tăng lên. Cho hắc sâm, mộc thảo, nấm linh chi, trộn vào với nhau ném vào tròn lò luyện. Đợi khi dược liệu đã tan ra lại cho thêm linh dược A trộn với linh dược B sau đó vứt vào lò luyện đan. Tăng thêm n nhiệt độ lại giảm n nhiệt độ. Vậy là đã luyện chế xong một lò mười viên chữa thương đan. Quá trình luyện chế rất dài dòng nhìn cũng chán mắt, nên hắn chỉ luyện chế sao cho nhanh gọn.

Cầm viên chữa thương đan trên tay, mùi thơm tỏa ra thơm phức. Phẩm chất cũng không tệ. Lâm Vũ vô cùng hài lòng, xem ra thiên phú luyện đan của hắn vô cùng tốt. Tương lai đan thánh cũng không xa, ném viên đan dược vào trong miệng,một luồng linh khí chảy dọc trong cơ thể hắn. Lâm Vũ mặt trắng bệch, tay chân bủn rủn, ngã trên mặt đất cả người vô lực.

Một canh giờ sau, Lâm Vũ mới từ trên mặt đất bò dậy, cả người đầy mồ hôi hột. Không tin là tà, Lâm Vũ lại ném viên chữa thương đan vào miệng, một luồng linh khí chảy dọc trong cơ thể hắn, Lâm Vũ cả người nằm lăn xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Sau một thời gian dài suy nghĩ, cuối cùng Lâm Vũ cũng tìm được cho mình một giả thuyết hợp lí nhất. Thể chất cùa hắn là diệt thần thể, sản sinh ra đế vương độc. Loại độc này như đã nói ngấm vào toàn bộ cơ thể hắn, trong linh lực cũng không ngoại lệ. Vì vậy khi hắn đưa linh lực vào trong lò luyện đan để điều chế đan dược, đế vương độc cũng từ trong linh lực thấm vào trong đan dược. Từ đó biến linh đan thành độc đan, mà ngay đến chính bản thân hắn cũng không thể nào phát hiện ra điểm bất thường được.

Đây chẳng phải là phá hủy giấc mơ đan thánh của hắn sao, chẳng lẽ cả đời này hắn không thể luyện chế đan dược được sao.

“Đêm say ta lạc chốn hư không

Tửu sắc say mê giấc mộng hồng”

Tâm trạng chán nản, Lâm Vũ mua cho mình một vò liệt tửu, trèo lên nóc nhà vừa uống riệu vừa ngắm trăng sáng.

Lâm Vũ nhớ lại lúc hắn vừa mới bước chân vào thế giới này, lúc đó tâm trạng hắn đầy chờ mong về một tương lai tốt đẹp. Nhưng hiện thực tàn khốc, thói đời nghiêt ngã liên tục dạy hắn biết thế nào cuộc sống. Người con gái đầu tiên hắn yêu rời hắn mà đi, người con gái thứ hai hữu duyên nhưng vô phận. Hắn chỉ muốn sống yên ổn nhưng kẻ khác đâu chịu cho hắn làm điều đó. Hắn có thể làm gì...cầm vò riệu trên tay, dưới ánh trăng sáng Lâm Vũ liên tục uống từng ngụm lớn. Nhưng men say không làm hắn vơi sầu.

“Ai ra đi”

Từ đằng sau Lâm Vũ một tên sát thủ mặc áo đen hiện lên. Lâm Vũ quay người.

“Là ngươi”

Tên sát thủ có vẻ ngạc nhiên khi gặp Lâm Vũ. Lâm Vũ nhíu mày, hắn cảm giác âm thanh này hắn đã nghe ở đâu đó nhưng không nhớ nổi.

“Ta quen biết ngươi sao”

Tên sát thủ cởi khăn che mặt, lần này đến Lâm Vũ ngạc nhiên.

“Dạ Như Âm”

Cô gái trước mắt hắn không ai khác chính là Dạ Như Âm mà hắn gặp ở Ô Quy thành. Nhưng trên mặt đã không còn vẻ mộc mạt, thật thà như trước mà là vẻ lạnh lùng, trưởng thành hơn nhiều. Dạ Như Âm cũng đã bắt đầu tu luyện, tu vi đã đạt tới luyện khí cảnh hậu kỳ.

“Cảm ơn ngươi lần trước đã cứu ta cùng lũ trẻ, lúc trước là ta trách lầm ngươi, nhưng về sau ta mới hiểu được thế gian hiểm ác”

Nhắc đến lũ trẻ Dạ Như Âm hai mắt không khỏi đượm buồn.

Lâm Vũ nhìn cảnh này cũng đã đoán được một hai phần.

“Lũ trẻ chết rồi sao”

Dạ Như Âm chỉ im lặng cúi đầu không nói, hai tay nắm chặt đến chảy máu, cả cơ thể không ngừng run rẩy.

Lâm Vũ thấy vậy liền biết được đáp án. Thế giới này vốn là vậy, mạnh được yếu thua ai cũng không ngoại lệ. Hắn không hỏi lũ trẻ vì sao mà chết, cũng không hỏi là ai đã giết bọn chúng. Chuyện bi thương, đau khổ trong thiên hạ nhiều không hết. Hắn không quản nổi, cũng không muốn quản.

“Uống đi”

Ném vò riệu cho Dạ Như Âm, Dạ Như Âm hai tay bắt lấy vò riệu, uống mãi cho đến khi vò riệu đã cạn sạch. Nhìn lên vầng hạo nguyệt đang tỏa sáng, Dạ Như Âm hai má ửng hồng.

“Cảm ơn ngươi, ngươi là người tốt”

Lâm Vũ cũng ngước nhìn lên vầng trăng trước mắt. Vầng trăng vẫn như cũ phát ra một ánh sáng dịu nhẹ, soi sáng gương mặt anh tuấn của hắn.

“Ta không phải người tốt”

“Vậy sao. Chuyện hôm nay cảm ơn ngươi, ngươi nên rời đi long tiên thành thì hơn”

Bỏ lại một câu,Dạ Như Âm liền nhảy xuống nóc nhà rất nhanh biến mất trong màn đêm u tối. Chỉ còn lại Lâm Vũ vẫn đứng đó với đôi mắt đầy lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.