“Lâm Vũ ngươi thật ngu ngốc”
Hắc cẩu và Lâm Vũ đang ngồi bên lề đường cãi nhau với cái bụng đói cồn cào. Do hôm qua hắn đã tiêu sài hết số tiền mình có nên tình cảnh hiện tại vô cùng bi quan.
“Hắc cẩu ngươi không hiểu, ta đây là vì dân chúng trong thiên hạ”
“Vì sĩ gái thì có,sao ngươi không nói thẳng ra luôn đi”
“Dừng, tình hình trước mắt là phải đi kiếm tiền, ngươi hiểu không đồ cẩu ngốc vô dụng”
Hắc cẩu tức giận mắng “Bằng cách nào?”
Lâm Vũ từ trong ngực lấy ra một chiếc túi trữ vật đã cũ nát, chiếc túi này là hắn lấy được trong Âm Giới thánh địa. Đưa nó đến trước mặt hắc cẩu nói.
“Chúng ta sẽ bán nó kiếm chút tiền”
Hắc cẩu khinh bỉ nhìn Lâm Vũ.
“Chiếc túi trữ vật cũ nát như vậy, sẽ có kẻ ngu đi mua sao”
Lâm Vũ khuôn mặt nghiêm túc, giọng nói tràn đầy kiên định.
“Ngươi thì biết gì, đây là túi âm dương. Là vô thượng chí bảo, vô thượng chí bảo đó ngươi hiểu không.”
“Vậy ngươi định bán nó bao nhiêu”
“Không nhiều mười viên trung phẩm linh thạch”
“Đi lừa đảo nói thẳng ra luôn đi. Có ai bán vô thượng chí bảo chỉ với mười viên trung phẩm linh thạch không hả”
“Lần trước ta chẳng bán vô thượng chí tôn thần thạch với giá mười viên trung phẩm linh thạch”
“Lâm Vũ ngươi nghĩ vô thượng chí bảo là rau cải trắng sao. Sao ngươi không nói chiếc bàn đá cũ nát ở Phàm Nhân Vực cũng là vô thượng chí bảo luôn đi”
“Nó cũng là vô thượng chí bảo, chẳng qua ta không muốn cầm đi mà thôi”
“Lâm Vũ ngươi còn muốn mặt không hả"
Ngồi bên lề đường hiu quạnh, Lâm Vũ cùng hắc cẩu một mặt chán nản. Đã ba tiếng đi qua mà vẫn không có tên ngốc nào chịu mua chiếc túi trữ vật cả. Làm hắn đau hết cả miệng lưỡi nhưng không làm được gì.
“Lâm Vũ, ta đã nói rồi mà. Làm gì có kẻ ngu nào đi mua chiếc túi trữ vật cũ nát này”
Vẫn còn đang một mặt chán nản thì bỗng Lâm Vũ nhìn thấy một tên có cơ thể mập mạp, khuôn mặt to tròn, ánh mắt híp lại thành hình đồng tiền. Chỉ cần nhìn một cái liền biết tên này là một con gà mờ, khù khờ vừa chân ướt chân ráo bước vào xã hội, không biết thế gian hiểm ác là gì.
Lâm Vũ một mặt chính khí lẫm liệt, giọng nói tràn đầy chân thành.
“Thiếu hiệp ta thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, là kỳ tài tu luyện vạn năm có một”
Tên mập quay lại, mặt mũi tràn đầy mộng bức. Đưa tay chỉ lên khuôn mặt mình nói.
“Ngươi nói ta”
Lâm Vũ nở ra một nụ cười thật thà, khuôn mặt hiền lành nói.
“Chính xác, ta thấy thiếu hiệp là kỳ tài tu luyện, trong lòng không khỏi ái tài. Muốn trao cho thiếu hiệp một kiện vô thượng cơ duyên”
Vừa nói vừa từ trong ngực lấy ra một chiếc túi trữ vật đã cũ nát.
“Đây là một kiện vô thượng bảo vật, do tổ tiên của ta truyền lại,công dụng vô cùng kỳ diệu”
Tên béo trợn tròn cả mắt, sau đó cúi đầu xấu hổ ngại ngùng nói.
“Vậy chắc là rất đắt. Ta không có nhiều tiền.”
“Không nhiều, chỉ cần chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín viên trung phẩm linh thạch, thiếu hiệp đã có thể sở hữa nó”
Sau một hồi mặc cả, cuối cùng Lâm Vũ cũng bán được chiếc túi trữ vật với giá mười viên trung phẩm linh thạch như mình mong muốn.
Nhìn bóng lưng của tên mập đang đi xa. Lâm Vũ trong lòng tràn đầy mừng rỡ. Không ngờ trên đời này lại có kẻ ngốc bức đến vậy.
“Lâm Vũ, ngươi thật vô sỉ”.
“Ngươi thì biết gì. Đây là ta giúp hắn nhận ra thế gian hiểm ác, ngươi hiểu không”
Khi Lâm Vũ cùng hắc cẩu còn đang mãi miết cãi nhau, thì một giọng nói từ sau lưng Lâm Vũ vang lên.
“Thiếu hiệp ta thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, là kỳ tài tu luyện vạn năm có một”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu xoay người lại, sau lưng hắn là một ông lão mặt vuông, tròn. Mặc một chiếc áo vải xám đã cũ kỹ, khuôn mặt vừa hiền lành lại có vẻ cương nghị.
A tình tiết vô cùng quen thuộc, đây chẳng phải là câu nói hắn vừa mới lừa tên mập sao. Câu sau sẽ là.
“ Ta thấy thiếu hiệp là kỳ tài tu luyện, trong lòng không khỏi ái tài. Muốn trao cho thiếu hiệp một kiện vô thượng cơ duyên”
Quả nhiên. Thời đại nào cũng thịnh hành câu nói này để đi lừa kẻ khác. Nhưng nhìn mặt hắn ngu ngốc, dễ bị lừa gạt lắm sao.
“Hắc cẩu chúng ta đi”
“Khoan đã, thiếu hiệp nhìn trước rồi đi cũng không muộn”
Lâm Vũ cảm thấy cũng đúng. Nhìn ông lão từ trong ngực móc ra một cuốn bí tịch. Lâm Vũ hai mắt trợn tròn, trên mặt không dấu nổi vẻ sợ hãi.
Nhìn vào cuốn sách mới tinh, trên bìa sách vết mực còn chưa khô rõ ràng vừa mới được viết ra không lâu. Lâm Vũ trong lòng sợ hãi thán phục. Hắn thật phục. Lừa đảo phải làm sao chuyên nghiệp một chút. Đằng này vừa nhìn liền biết là lừa đảo, trình độ cỡ này...
“Thiếu hiệp, đừng nhìn mọi thứ qua vẻ ngoài của nó. Những thứ đáng giá nhất luôn là những thứ bình dị nhất”
“Khi muốn lừa dối một điều gì đó, ai chẳng cố gắng nói cho nó càng giống thật, càng thực tế càng tốt. Để người khác càng dễ tin tưởng”
“Nếu ta muốn lừa thiếu hiệp, thiếu hiệp có nắp thêm mười cái bộ não cũng không đủ dùng”
Lâm Vũ trợn tròn mắt, đây là đang mắng hắn ngu ngốc sao. Nở ra một nụ cười thân thiện Lâm Vũ nói.
“Vậy giá cả là bao nhiêu”
“Không nhiều, chỉ cần chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín viên thương phẩm linh thạch, thiếu hiệp đã có thể sở hữa nó”
A hắn lừa người khác chỉ là trung phẩm linh thạch, bây giờ lại có lại có người mở miệng là thượng phẩm linh thạch để lừa hắn.
“Quá đắt, một viên hạ phẩm linh thạch, ngươi có bán thì bán”
“Thiếu hiệp, kinh thư không thể loạn truyền. Thiếu hiệp xin hãy nhìn trước rồi mới quyết định”
Cầm trên tay cuốn sách mới tinh, vết mực còn chưa khô.
“Đằng kia”
Một vị công tử ca mang theo mười mấy tên thủ hạ vây quanh Lâm Vũ.
Lâm Vũ mồ hôi lạnh chảy dòng dòng, chẳng lẽ việc hắn làm đã bị lộ tẩy rồi sao.
Ông lão nở một nụ cười hiền lành quay ra nhìn vị công tử ca nói.
“Công tử chúng ta lại gặp mặt”
“Gặp cái rắm, ngươi nói ta cốt cách kinh kỳ, là kỳ tài tu luyện vạn năm có một. Sau đó bán cho ta vô thượng công pháp với giá một viên hạ phẩm linh thạch. Nhưng đây là vô thượng công pháp ngươi nói sao”
Vị công tử ca tức giận đến mức vứt luôn cuốn công pháp xuống mặt đất.
Lâm Vũ trợn tròn mắt. Hắn là chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín viên thương phẩm linh thạch, còn tên kia chỉ có một viên hạ phẩm linh thạch. Người với người còn có thể tin nhau sao. Sao lại phân biệt đối xử như vậy được thật quá đáng. Lâm Vũ định ra tay.
Nhưng vị công tử ca còn nhanh hơn hắn.
“Đánh hắn”
Mười mấy tên thủ hạ nhanh như chớp đã đè ông lão xuống mặt đất. Quyền cước như mưa rơi xuống, đánh đập ông lão một cách dã man không thương tiếc. Ông lão thì chỉ có thể ngồi yên chịu đòn, khắp cơ thể đều là vết bầm tím kèm theo máu tươi chảy xuống.
Lâm Vũ thấy cảnh này cũng không khỏi không đành lòng. Linh lực bạo phát khiến cho mười mấy tên thủ hạ cùng vị công tử ca sợ hãi lui về phía sau.
“Biến đi”
Vị công tử ca trên mặt tràn đầy sợ hãi nhanh như chớp mang theo đám thủ hạ quay người rời đi.
Ông lão từ dưới mặt đất đứng dậy, nhặt lên cuốn sách bị vị công tử ca vứt trên mặt đất đưa vào trong ngực. Chắp tay nói
“Đa tạ”
Sau đó mang theo cơ thể mình đầy thương tích xoay người rời đi.
“Thật là một người kì quái”
Tự lẩm bẩm trong lòng một câu, Lâm Vũ cũng không thèm để ý đến ông lão đó nữa. Rất nhanh tìm cho mình một quán ăn ngon để lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Trên núi Như Tâm. Dưới một gốc cây cổ thụ già, Phản Thiên đang thoải mái cười nhìn Đại Trí.
“Ha ha Đại Trí ngươi lại đi lừa gạt người khác nên bị bọn họ đánh sao, ngươi thật ngốc”
Trước lời trâm trọc của Phản Thiên, Đại Trí chỉ mỉn cười nói.
“Đúng vậy, ta thật ngốc”