Lâm Vũ mang theo hắc cẩu vượt qua cánh đồng cỏ trù phú, đầy nắng và gió. Trèo thuyền theo dòng sông Tô Nhuệ đầy thơ mộng. Vượt qua vô số ngọn núi lớn. Cuối cùng hắn và hắc cẩu đã đến được Long Tiên thành kinh đô của Long Tiên Nam. Bước vào bên trong cảnh vật nhộn nhịp, không khí náo nhiệt. Khắp nơi đều là hàng quán buôn bán đủ loại đồ ăn, vật dụng sinh hoạt cho đến đan dược, pháp bảo dành cho tu sĩ. Nghé vào một tiệm bán đồ ăn trên đường phố, Lâm Vũ mua cho mình vài cây xiên nướng vừa đi vừa thưởng thức bầu không khí náo nhiệt xung quanh.
“Ngươi đã nghe nói gì chưa, La Mị Nguyệt đệ nhất mỹ nữ Long Tiên Nam. Hôm nay sẽ đến Phú Văn lầu. Cùng mọi người đối thơ thưởng riệu”
“Thật vậy sao, nghe nói La Mị Nguyệt không chỉ sinh đẹp như tiên, còn thùy mị nết na thấu hiểu lòng người, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông. Chính là nữ thần trong mộng của vô số thanh niên tài tuấn, công tử thế gia. Nếu ta có thể thấy nàng một lần...chết cũng đáng tiếc haz”
Lâm Vũ nghe vậy trong lòng không khỏi thầm mắng “Ngu ngốc”. Thấy mỹ nữ một lần rồi chết không phải rất ngu sao. Bao nhiêu kẻ muốn sống còn không được ngươi đây lại chỉ vì muốn ngắm dung nhan của mỹ nhân mà nguyện chết,đây cũng quá ngu ngốc đi.
Thầm mắng xong một câu, Lâm Vũ lại tiếp tục vừa thưởng thức thịt xiên nướng trong tay, vừa ngắm cảnh đường phố xung quanh. Mỹ nữ trong thiên hạ hắn gặp còn thiếu sao. Oa Lệ Lệ, Dạ Như Âm, Hồ Mị Nguyệt, Lưu Ly Lan Linh, Đại Quả Quả, Âm Mộng Lan, Dạ La người nào chẳng phải mỹ nhân khuynh quốc, khuynh thành, quốc sắc thiên hương, mỗi người một vẻ. Nhưng nghĩ lại, cứ mỗi lần dính đến mỹ nữ là đời hắn lại thập tử vô sinh. Vì vậy tốt nhất vẫn là nên tránh xa La Mị Nguyệt thì hơn.
Chọn một con đường ngược lại với Phú Văn lầu. Lâm Vũ dạo bước.
Trước mắt hắn là một cỗ xe ngựa được kéo bởi kéo bởi hai con bạch mã, trên trán mọc một chiếc sừng dài xuất hiện. Đây là một một loại yêu thú có huyết mạch thần thú Kỳ Lân. Giá trị có thể nói là liên thành có tiền cũng không mua được. Cả tòa xe ngựa đều được đúc bằng kim tinh, lưu ly, bảo thạch lộ ra một cỗ khí chất cao quý, thậm chí đến người đánh xe cũng là ngộ pháp cảnh cường giả.
“công tử, chúng ta thật có duyên. Nếu vậy chi bằng công tử hãy cùng tiểu nữ đến Phú Văn lầu được không”
Một giọng nói mang ba phần đoan trang lễ nghĩa, ba phần thấu hiểu lòng người, ba phần ôn nhu dịu dàng từ trong xe ngựa phát ra.
Lâm Vũ trong lòng nghĩ đến. Đây không phải vị mỹ nữ bí ẩn là người đã giúp hắn ở Cổ Mã Bạch Thành sao. Xét về tình về lí người ta đã là mỹ nữ vậy mà còn chủ động mời hắn, nếu hắn từ chối không phải là rất khiếm nhã sao, hơn nữa hắn cũng mang ơn người ta nên không tiện từ chối.
Cái rắm, ngươi không nhìn thấy tên ngộ pháp cảnh đang mỉn cười thân thiện nhìn hắn sao. Hắn còn dám từ chối sao. Đây không phải vô địch văn, khi nhân vật chính bị cường giả ra tay sát hại sẽ có một vị cường giả khác đến cứu, hay bộc phát sức mạnh nghịch thiên ra tay phản sát lại đối thủ, hoặc được hệ thống...nghĩ đến đây Lâm Vũ chẳng thèm nghĩ nữa. Đây rõ ràng là hắn đang bị ép đến Phú Văn lầu. Nở ra một nụ cười thân thiện Lâm Vũ nói.
“Cung kính không bằng tuân lệnh, cô nương mời”
Bước vào bên trong xe ngựa, một vị mỹ nữ mang vẻ đẹp dịu dàng, lông mày lá liễu, bờ môi đỏ mọng, khuôn mặt quốc sắc thiên hương, nụ cười thướt tha nhìn hắn, trên người như có như không một mùi thơm dịu nhẹ, làm say đắm lòng người.
Phú Văn lầu, cả tòa nhà như một cây bút lớn, dựng thẳng giữa trời đất. Bước vào bên trong là vô số tranh chữ, thi từ được treo xung quanh. Hôm nay người đến Phú Văn lầu đông như kiến cỏ. Chật kín các con phố xung quanh. Khó khăn lắm Lâm Vũ mới bước được vào bên trong, trong lòng thầm mắng hôm nay thật đen đủi.
Còn vị mỹ nữ dẫn theo hắn thì đang được vô số trư tài tuấn, heo thế gia vây quanh. Từng tiếng khen ngợi,ca tụng vang lên tận chín tầng mây.
“ Mị Nguyệt cô nương, nhiều ngày không gặp nàng càng trở lên xinh đẹp hơn xưa, khiến cho trái tim ta không khỏi ngừng đập”
“La Mị Nguyệt, nàng chính là nữ thần của ta, khiến cho ta ngày đêm mất ăn mất ngủ”
“Mị Nguyệt, nàng là tiên nữ trên trời, là người con gái xinh đẹp nhất ta từng gặp”
...
Lâm Vũ nghe mà buồn nôn.
La Mị Nguyệt nở một nụ cười hợp lễ nghĩa, đáp trả qua loa cho xong chuyện, sau đó bắt đầu giới thiệu Lâm Vũ.
“Đây là bằng hữu mới của Mị Nguyệt, là một người rất có tài. Mong mọi người nể mặt ta mà đừng làm huynh ấy khó xử”
Lúc này vô số trư tài tuấn, heo thế gia mới quay ra nhìn Lâm Vũ.
Trên người Lâm Vũ mặc một chiếc áo vải đã phai màu, sau lưng lại đeo một chiếc áo choàng đen cũ kỹ nếu so sánh với những người nơi đây ai không phải cẩm bào đắt tiền, trên người dát vàng, quần là áo lượt. Nhìn vào cảnh này cũng đã thấy sự khác biệt rõ ràng.
Vô số trư tài tuấn, heo thế gia đều mở miệng khách khí, nói đúng đúng, phải phải nhưng bên trong ánh mắt thì tràn đầy khinh thường, châm trọc cùng mỉa mai. Nhìn Lâm Vũ như một tên dân đen quê mùa nghèo kiết xác.
“Các ngươi đây là dùng ánh mắt chó nhìn người”
Người nói không phải Lâm Vũ, mà là một vị công tử mặt mũi có vẻ hơi tái nhợt, thân hình cao gầy, khuôn mặt thanh thoát, tay cầm chiếc quạt giấy đang đi tới.
Công tử A “Lạc Chiến Thần ngươi đây là có ý gì”
Công tử B “Lạc Chiến Thần, ai chẳng biết ngươi là tên phế vật, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, phá của. Ngươi còn mặt mũi mắng bọn ta”
Lạc Chiến Thần một mặt mỉn cười nói “Dù ta có suốt ngày chỉ biết ăn chơi, phá của, không biết làm chuyện gì còn hơn lũ các ngươi ngoài mặt thì tươi cười, bên trong thì âm hiểm. Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh”
“Các vị chúng ta đến đây là để đối thơ thưởng riệu, xin mọi người nể mặt Mị Nguyệt mà dừng lại”
Trước lời nói của La Mị Nguyệt, vô số trư tài tuấn, heo thế gia mới dừng lại mang người rời đi.
Trên chiếc bàn tiệc lớn, Lạc Chiến Thần đang ngồi bên cạnh Lâm Vũ vui vẻ nói.
“Tại hạ Lạc Chiến Thần, rất vui được quen biết huynh đệ”
“Tại hạ, Lâm Vũ, xin được chỉ giáo”
“Ha ha”
Lạc Chiến Thần sảng khoái cười lớn, rót cho mình một chén riệu đầy một hơi uống cạn.
Đối diện bọn hắn là hai vị công tử A và B đang dùng ánh mắt mỉa mai nhìn bọn họ.
“Một tên phế vật với một tên nghèo kiếp xác, thật xứng đôi vừa lứa”
“ A huynh nói không sai, đặc biệt là tên nghèo kiết xác, chắc cả đời cũng chưa được uống riệu ngon như thế này”
“Ha ha...”
Vô số trư tài tuấn, heo thế gia nghe vậy cũng không nhịn được bật cười, ánh mắt nhìn về Lâm Vũ càng thêm mỉa mai.
Trước những ánh mắt xem thường đó.Lâm Vũ chỉ im lặng uống riệu, thưởng thức món ngon trên bàn tiệc mặc kệ ánh mắt của bọn chúng.
“Các vị, hôm nay mọi người gặp mặt là duyên, tiểu nữ xin được mạn phép tặng các vị một bài thơ để mở đầu”
“Cuộc đời phiêu bạt thăng hoa
Lúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gần”
Vô số tiếng khen ngợi, ca tụng được vang lên, nói văn thơ trác tuyệt, câu chữ như thấm đậm lòng người, xứng đáng là thiên cổ tuyệt bút. Làm Lâm Vũ nghe mà đau hết cả đầu.
Rất nhanh một màn đối đáp thơ ca được diễn ra. Trư tài tuấn, heo thế gia vì có được lòng mỹ nhân mà dốc hết ba tấc lưỡi, nghĩ nát cả óc làm ra vô số bài thơ,tranh nhau xem thơ ai mới hay nhất, mới làm mỹ nhân vừa lòng nhất. Nhưng vẫn không quên mỉa mai Lâm Vũ ngu học, khinh bỉ nhìn hắn, nói bóng nói gió hắn vừa nghèo kiếp xác lại không có học thức.
Còn Lâm Vũ vẫn ung dung bình tĩnh ngồi uống mỹ tửu, thưởng thức món ngon. Hắn không tham gia, không phải vì đợi đến phút cuối cùng, copy bài thơ kiếp trước, một tiếng hót làm kinh người, vả mặt vô số công tử thế gia, thiếu niêm tài tuấn cũng không phải vì đầu hắn không có chữ. Mà là hắn lười đi tranh chấp cùng những kẻ ngu hơn mình. Đi so đo với bọn chúng khác gì hắn cũng ngu như những kẻ đó sao.
Bên cạnh hắn, Lạc Chiến Thần cũng chỉ cười ha hả, thưởng thức mỹ tửu.
“Lâm huynh, không phải ta nói dối. Nếu huynh lấy được La Mị Nguyệt,đó chắc chắn là do kiếp trước huynh đã tu phúc ba đời”
“Vậy ta lấy được con gái Âm Vương chắc là do kiếp trước ta đã cứu được cả cái vũ trụ này” Trong lòng đậu đen rau muống một câu. Lâm Vũ tươi cười nói.
“Lạc huynh, ta thấy huynh không có hứng thú lắm với La Mị Nguyệt thì phải”
“ha ha, là do ta không với tới. Với lại ta đã có người khác rồi. Huynh xem đây là đệ nhất mỹ nữ của Tinh Vọng đế quốc Thượng Kỷ”
Sau khi đã đối đáp chán chê thi từ ca phú, đám trư tài tuấn, heo thế gia lại bắt đầu nói đến việc nước, việc thiên hạ.
“Mị nguyệt cô nương, một quốc gia muốn mạnh cần phải có nhiều thiếu niên tài tuấn, thế gia công tử như chúng ta góp sức mới được”
“Đúng vậy, một quốc gia có hùng mạnh chính là do chúng ta gây dựng lên”
La Mị Nguyệt chỉ mỉn cười, sau đó quay ra hỏi Lâm Vũ.
“Lâm công tử, không biết ý huynh thế nào”
Lâm Vũ suy nghĩ một lúc nói.
“Điều này ta không biết. Ta chỉ nghĩ người dân được ấm no, đất nước sẽ vững mạnh”
Vô số trư tài tuấn, heo thế gia nghe xong liền bật cười. Nhìn Lâm Vũ như nhìn kẻ ngu vậy.
Công tử A “ha ha... bọn dân đen có đóng góp vào quốc khố nhiều tiền bạc như bọn ta được không”
Công tử B “ Đúng vậy...bọn dân đen có vũ lực mạnh mẽ như bọn ta được không”
Công tử C “Các huynh nói không sai...bọn dân đen có được kiến thức uyên bác như bọn ta được sao”
Công tử D “Đúng vậy, tương lai của đất nước không dựa vào bọn ta, thì còn dựa vào ai”
“Rầm”
La Mị Nguyệt nổi giận đập vỡ chiếc bàn bên cạnh, lúc này vô số trư tài tuấn, heo thế gia mới ngậm mồn lại không dám nói lời nào nữa”
Cố gắng ổn định lại bản thân,La Mị Nguyệt dùng ánh mắt lạnh lùng nói.
“Các vị, mỗi người đều đáng được tôn trọng. Ta không hi vọng nghe được những lời này thêm lần nào nữa”
Vô số trư tài tuấn, heo thế gia nghe vậy đều ngậm mồn, sợ hãi run nẩy bẩy. Lâm Vũ nhìn xem tất cả vào mắt không khỏi thầm nghĩ. Xem ra thân thế của La Mị Nguyệt không đơn giản.
“Các vị như mọi người cũng biết, bây giờ Long Tiên Nam đang chiến loạn liên miên, tiểu nữ hi vọng mỗi người ủng hộ một chút lòng thành cho những người dân đáng thương mất nhà mất cửa, mất đi thân nhân do chiến tranh gây ra”
Công tử A “Ta ủng hộ một vạn linh thạch”
Công tử B “Ta cũng vậy...”
Vô số trư tài tuấn, heo thế gia cũng vậy. Mỗi người đều ủng hộ một vạn linh thạch.
Lạc Chiến Thần nhịn không được mắng.
“Mẹ nó, một bữa cơm của các ngươi cũng tiêu trên một vạn linh thạch, vậy mà...tức chết ta”
La Mị Nguyệt cũng không khỏi hai mắt tràn đầy thất vọng.
“Một tỷ”
La Mị Nguyệt mộng, Lạc Chiến Thần mộng, vô số trư tài tuấn, heo thế gia mộng.
Rất nhanh sau đó là tiếng cười mỉa mai của bọn trư tài tuấn, heo thế gia vang lên.
“ha ha...chết cười ta mất, đồ nghèo kiếp xác”
“ha ha...Đây là truyện cười hay nhất ta được nghe, sao ngươi không đi kể truyện cười kiếm tiền đồ nhà quê”
Lâm Vũ cũng chẳng muốn nói nhảm với bọn ngốc này, từ trong túi trữ vật lấy ra một tỷ linh thạch chất đầy cả căn phòng, sáng lấp lánh. Đây là số tiền cuối cùng Mộng Lan tặng hắn.
La Như Nguyệt trợn tròn cả mắt, bọn trư tài tuấn, heo thế gia mặt trắng không còn giọt máu. Không dám tin vào mắt mình.
La Mị Nguyệt rất nhanh lấy lại tinh thần nói.
“Mị Nguyệt xin thay mặt những người dân đáng thương cảm ơn...”
“Ta không cần lời cảm ơn”
“Vậy công tử có yêu cầu gì có thể nói ra, Mị Nguyệt sẽ giúp công tử thực hiện”
“Bất cứ việc gì sao”
“Chỉ cần Mị Nguyệt làm được, Mị Nguyệt chắc chắn sẽ không từ chối”
“Cô chắc chắn chứ”
La Mị Nguyệt khuôn mặt tràn đầy kiên định, giọng nói đầy chắc chắn.
“La Mị Nguyệt nói được làm được. Chỉ cần Mị Nguyệt có thể làm được chắc chắn sẽ không từ chối”
Lâm Vũ nhanh như một cơn gió ôm lấy La Mị Nguyệt còn đang không hiểu chuyện gì xảy. Hôn lên bờ môi mền mại, thơm tho của nàng. Sau đó quay người ung dung trở về chỗ ngồi, thoải mái uống riệu trước bao ánh mắt ghen tỵ, phẫn nộ, căm ghét của bọn trư tài tuấn, heo thế gia.
Lạc Chiến Thần hai mắt tràn đầy sùng bái liên tục hô.
“Ngưu Bức, Đại ca xin nhận tiểu đệ một lạy. Cảnh giới trang bức, vả mặt người khác cao thâm, siêu việt như vậy. Cả đời tiểu đệ lần đầu tiên nhìn thấy. Tiểu đệ xin bái phục”
Lâm Vũ thì vẫn ngồi ung dung uống riệu mặc kệ bọn trư tài tuấn, heo thế gia đang dùng ánh mắt đố kỵ, ghen ghét, phẫn nộ nhìn hắn. Hôn xong bỏ chạy đó là hành vi hèn nhát. Hắn là chính nhân quân tử có thể làm chuyện như vậy sao.
La Mị Nguyệt hai má đỏ bừng, nhưng rất nhanh chỉnh đốn lại tâm trạng nói.
“Mọi người, bữa tiệc hôm nay đến đây là kết thúc, tiểu nữ xin phép cáo từ mọi người. Lâm công tử, ba này sau hẹn gặp lại công tử ở Phú Văn lầu. Tiểu nữ có chuyện muốn nói”
Sau khi La Mị Nguyệt rời đi, rất nhanh các trư tài tuấn, heo thế gia cũng rời đi theo sau. Chỉ còn lại một mình Lâm Vũ ngồi uống riệu với hai mắt tràn đầy lạnh lùng.
Sáng hôm sau, một tin tức gây chấn động cả Long Tiên thành xuất hiện. Trong vòng một đêm vô số thiếu niên tài tuấn, công tử thế gia bị giết hại một cách dã man trên mặt tràn đầy sợ hãi cùng đau khổ.