Beta: ThanhVan
Khương Tân Nhiễm cùng Cố Nhược đi dạo thăm trường cũ, cũng đi đến căn cứ bí mật của họ.
Nói là căn cứ bí mật kỳ thực nó chỉ là một bức tường thấp phía sau nhà giữ xe đạp.
Bức tường này được xây dựng từ thế kỷ trước, sau đó trường được mở rộng và xây thêm một bức tường cao và rộng hơn phía sau nó, khu vực nhỏ này trở thành nơi giữ xe đạp, sau lại thành nơi để xe điện. Bức tường thấp cũ kỹ và lỗi thời chưa bao giờ bị phá bỏ, nó trở thành nơi lưu giữ kỷ niệm như một nhân chứng lịch sử của khuôn viên trường học.
Ngoại trừ sáng sớm và tối muộn, rất ít người đến để xe ở đây, Khương Tân Nhiễm đem nơi này trở thành căn cứ bí mật của riêng nàng. Gặp phải chuyện không vui nàng sẽ một mình trèo lên bờ tường ngồi, từ trong bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình lấy ra chiếc bánh quy hoặc bánh mỳ mua ở quầy hàng, vừa ăn vừa đung đưa chân mình thẩn thờ nhìn bên ngoài bờ tường.
Phía ngoài tường rào vẫn chỉ là hàng rào.
Có một lần Khương Tân Nhiễm bị ủy khuất ngồi trên bờ tường thấp yên lặng một mình ăn một quả dứa đã bị đè bẹp, vừa ăn vừa rớt nước mắt, lấy mu bàn tay lau khô rồi tiếp tục ăn. Lúc buồn nàng rất dễ mất tập trung, Khương Tân Nhiễm chỉ lo lau nước mắt không chú ý chỗ mình ngồi có mảng tường bong tróc đang nứt ra, cả người từ trên đầu tường ngã xuống dưới.
“A!!!!!” Khương Tân Nhiễm hét lên theo bản năng, nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi, nhẹ nhất cũng phải té gãy xương bởi vì bên dưới là một lớp xi măng cứng.
Nàng nhắm chặt hai mắt định lăn trên mặt đất nhưng cảm giác đau đớn mà nàng dự đoán lại không xuất hiện.
Trước khi nàng tiếp đất tựa hồ bị cái gì đó mềm mại đỡ lấy làm giảm đi phần lớn trọng lực, cuối cùng chỉ là lòng bàn tay bị trầy da một chút.
Trong lòng Khương Tân Nhiễm vẫn còn sợ hãi mà mở to mắt mới phát hiện 'thứ mềm mại' đệm cho nàng lại là một người, hơn nữa mặc đồng phục học sinh, rõ ràng cũng là học sinh như nàng.
Kết cuộc của người học sinh kia còn thảm hơn nàng nhiều, cô ấy bị Khương Tân Nhiễm coi như đệm thịt, cùng sàn xi măng 'tiếp xúc thân mật', không chỉ có đồng phục học sinh dính đầy bụi đất mà khuỷu tay cũng bị trầy xước một mảng lớn, da tróc thịt bong, người khác nhìn mà cảm thấy tê dại da đầu.
“Nhanh! Em sẽ đưa chị đến phòng y tế trường!” Khương Tân Nhiễm bò dậy đỡ lấy cái người xui xẻo này, đến khi nhìn thấy mặt cô ấy thì sửng sốt.
Bị đem làm đệm thịt không phải ai khác mà chính là Cố Nhược.
Vẻ mặt Khương Tân Nhiễm trở nên mất tự nhiên, nàng xoa xoa cổ ngượng ngùng nói: “Sao lại là chị?”
Nàng cùng Cố Nhược đối nghịch nhau, từ lớp mười đã bắt đầu không hợp nhau, việc này ai ai cũng biết.
Khương Tân Nhiễm rất lợi hại, từ tiểu học đến trung học cơ sở vẫn luôn đứng đầu. Kết quả vào cấp ba, ở kỳ thi tháng đầu tiên nàng đã bị đánh một đòn cảnh cáo thật mạnh.
Nàng xếp thứ hai đó, vị trí đầu bảng là một người có tên gọi là Cố Nhược.
Khương Tân Nhiễm buồn bực một tháng, thề sẽ giành được vị trí đầu tiên trong kỳ thi tháng thứ hai.
Điểm số của Khương Tân Nhiễm trong bài thi tháng lần thứ hai gần như là đạt điểm tối đa mà Cố Nhược kia lại đạt điểm tuyệt đối!!!
Từ đó, cả lớp đều biết hai học bá trong lớp là kẻ thù không đội trời chung, nhất định không được để hai người ghép chung một chỗ.
Lời này cũng không đúng, bởi vì chỉ có Khương Tân Nhiễm đơn phương coi Cố Nhược là kẻ thù không đội trời chung còn Cố Nhược thì thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có đối xử đặc biệt với nàng.
Cho nên khi Khương Tân Nhiễm phát hiện ra người cứu mình một mạng là Cố Nhược thì sắc mặt kia liền trở nên tốt hơn.
Nàng không thích nợ ân tình, Cố Nhược cứu nàng một mạng, dù không muốn như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng phải dìu cô ấy đến phòng y tế của trường để bôi thuốc và băng bó. Để tỏ lòng biết ơn, nàng đã dùng rất nhiều tiền để mua cho cô ấy một chiếc bánh gato nhỏ - phải biết rằng Khương Tân Nhiễm lúc bản thân phiền muộn cũng chỉ dám ăn bánh dứa mà thôi.
Chiều hôm đó, hạng nhất và hạng nhì của lớp đều trốn học, ngồi co ro ăn bánh trên bờ tường.
“Cho cậu” Khương Tân Nhiễm nhăn nhó nói: “Cảm ơn chị vì hôm nay.”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, nàng mới lấy hết can đảm nói lời cảm ơn.
Sự chú ý của Cố Nhược bị thu hút ở chỗ khác, cô nói: “Sao em khóc?”
“Ai khóc?” Khương Tân Nhiễm khuôn mặt ửng đỏ, mạnh miệng nói: “Ánh mắt chị để sau đầu hả, có phải bị ảo giác không?”
Âm mũi chưa tiêu cãi lại, có một loại bướng bỉnh đáng yêu hơn nữa âm thanh rất quyến rũ tựa như lông chim trêu chọc đầu quả tim Cố Nhược.
Cố Nhược nhìn đôi mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ của cô bạn này, không có chọc thủng tâm tư nàng ấy, cúi đầu dùng cái muỗng cắt một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng, rất ngọt.
Kể từ đó, Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược từ kẻ thù truyền kiếp trở thành bạn bè, cuối cùng tình bạn của họ dần biến chất, hạt giống tình yêu lại nảy mầm.
Khương Tân Nhiễm không biết rằng Cố Nhược trước sau đều luôn yêu nàng, thậm chí còn sớm hơn buổi chiều ngày hôm đó, cô đã sớm yên lặng yêu cô gái nhỏ trốn học ngồi khóc này.
Nếu không như vậy sao cô lại có thể xuất hiện tình cờ như vậy, vừa vặn tiếp được nàng.
...
“Cố Nhược, bây giờ tôi ngã xuống, cô còn có thể đỡ tôi không?” Khương Tân Nhiễm nhìn tường thấp kiên cố nóng lòng muốn thử.
Không đợi Cố Nhược mở miệng, nàng đã cởi giày cao gót, vén váy lên, không có hình tượng chút nào đạp lên viên gạch vỡ xoay người, hai ba bước đã leo lên bờ tường, nhanh nhẹn như một con khỉ, động tác không hề kém năm đó.
Cố Nhược đứng dưới chân tường ngước nhìn nàng.
Cả người nàng ấy được bao phủ trong ánh mặt trời, sau lưng rực rỡ ánh sáng, thánh khiết như một nữ thần.
Cố Nhược như một tín đồ quỳ rạp dưới chân nàng.
“Nhược Nhược, tôi tới đây!”, Khương Tân Nhiễm gọi to, không chút ý thức được rằng bản thân đang gọi tên thân mật của Cố Nhược.
Trái tim Cố Nhược tan chảy bởi ánh mặt trời, cô bất giác mỉm cười, mở rộng vòng tay kiên định đỡ lấy cô gái nhảy khỏi bờ tường.
Hương thơm ngọt ngào độc hữu bao quanh cô, giống như trái tim đột ngột trở lại lồng ngực trống rỗng, bao phủ tràn đầy cả cõi lòng.
Khương Tân Nhiễm được Cố Nhược ôm, hai tay quàng lên cổ cô, nụ cười của nàng tràn vào cõi lòng Cố Nhược, ngọt ngào như chiếc bánh kem buổi chiều hôm đó.
Bởi vì bị Cố Nhược chặt chẽ vững vàng ôm eo, chân nàng không thể chạm đất, nàng nghịch ngợm nghiêng về phía sau, ngón tay từ sau gáy Cố Nhược chậm rãi mò đến vai cô vịn lấy, từ trên cao nhìn xuống đối diện cô, lông mi đẹp đẽ chớp chớp như là cánh bướm vòng quanh ngực Cố Nhược, quấn quanh hô hấp cô.
Cảm giác trong lòng mềm mại.
Cố Nhược cùng nàng dán chặt vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng, bước chân cô có chút bất ổn, lui về phía sau hai bước, nặng nề dựa vào tường.
Khương Tân Nhiễm giữ vai cô bằng cả hai tay, từ từ tuột khỏi người cô.
Cánh tay Cố Nhược bất ngờ siết chặt, cắn răng, cằm khẽ nhúc nhích như đang nhẫn nhịn gì đó.
Khương Tân Nhiễm bất giác mỉm cười, tựa đầu vào vai cô, đôi môi mấp máy, lúc nói chuyện nhiệt khí thổi chui vào cổ áo rộng của Cố Nhược, “Nhược Nhược, em rất nhớ chị...”
Cơ hồ là than thở nói ra, mắt chua xót muốn khóc.
Xương quai xanh cùng bờ vai của Cố Nhược đỏ bừng một mảng.
Cô gái này, chỉ cần em ấy muốn là có thể đốt cháy Cố Nhược bất cứ lúc nào.
......
Cao trung Lâm Uyên ở cạnh quảng trường có đài phun nước. Mở lúc bảy giờ tối mỗi cuối tuần. Sau khi ăn bữa tối, Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược cùng nhau đi xem.
Lúc ở trường học Khương Tân Nhiễm thường xin Cố Nhược đi xem cùng nàng. Nàng rất thích đứng một bên đài phun nước cảm thụ tia nước hơi văng vào người.
Hôm nay Khương Tân Nhiễm đặc biệt hoài niệm, như thể nàng muốn cùng Cố Nhược trải nghiệm lại tất cả việc lúc còn đi học.
Ngày nghỉ buổi tối, đài phun nước quá đông người, Khương Tân Nhiễm nhìn cảnh tượng đông đúc có chút bực bội, nắm chặt tay Cố Nhược, hướng về phía sau cô mà lui.
Nàng có chút khó khăn khi tiếp xúc, nghĩ tới việc chen chúc cùng quá nhiều người như vậy thật giống như có rắn rết bò trên lưng, trong lòng khiếp đảm hoảng sợ.
Cố Nhược nắm chặt tay nàng, bên tai nàng cười nói: “Đừng sợ tôi dẫn em vào.”
Khương Tân Nhiễm ngẩng đầu nhìn, một đôi mắt tròn như nai con hết lòng tin tưởng cô, khiến người ta run sợ.
Cố Nhược ôm Khương Tân Nhiễm trong ngực, dùng cánh tay chặn ra một không gian nhỏ, che chở nàng chen vào đám đông.
Khương Tân Nhiễm vùi mặt vào lồng ngực cô, theo bản năng bước theo bước chân cô, chờ cô dịu dàng nói bên tai nàng: “Nhiễm Nhiễm, mở mắt ra.”
Khương Tân Nhiễm lúc này mới từ trong ngực cô thoát ra.
Cố Nhược nói được làm được, quả nhiên dẫn nàng chen lên hàng đầu, nàng ngẩng mặt lên là có thể cảm nhận được làn hơi nước phun vào trên mặt.
Cột nước bị áp suất cao đẩy phun lên trời sau lại theo trọng lực rớt xuống, bắn tung toé ra những tia nước nhỏ.
Khương Tân Nhiễm ở bên cạnh nhìn đến xuất thần, môi đỏ hơi cong, dụ dỗ người khác hôn lên.
Ánh đèn phản chiếu trong nước, lấp lánh trong trẻo lại bị gợn sóng phá vỡ tràn vào trong mắt nàng, giống như bầu trời đầy sao ẩn hiện trong mắt nàng.
Khương Tân Nhiễm nhìn đài phun nước, Cố Nhược nhìn cô.
Nhìn ra nàng vui vẻ, không kiềm được cảm xúc mạnh mẽ dâng lên, Cố Nhược nắm lấy tay Khương Tân Nhiễm, ngón tay cái dọc theo khe hở hướng về lòng bàn tay nàng.
Sau đó đem ngón tay của chính mình tiến vào giữa kẽ tay, chặt chẽ chặt đến mức thật giống không thể tách rời nhau.
Cố Nhược trong lòng kích động, không quan tâm đến chuyện khác, từ trong lòng bật thốt lên: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta hãy một lần nữa...”
Dường như cũng trong lúc đó Khương Tân Nhiễm cũng lên tiếng, nàng nhìn chằm chằm đài phun nước, đôi mắt bị ánh đèn chiếu lập loè đa sắc nhưng lời nói ra như dội người ta một gáo nước lạnh.
“Cố Nhược, chúng ta chấm dứt ở đây đi.”
Các nàng đồng thời nói chuyện, thế nhưng Khương Tân Nhiễm tốc độ nói nhanh hơn, khiến cho hai chữ cuối cùng trong lời Cố Nhược bị mắc kẹt trong cổ họng.
Hai từ đó chính là “Bắt đầu“.
Nhiễm Nhiễm, chúng ta hãy một lần nữa bắt đầu.
Khương Tân Nhiễm đã rất tốt với Cố Nhược trong thời gian này khiến Cố Nhược ảo tưởng rằng bọn họ thật sự có thể bắt đầu lại.
Như thể sáu năm cô lặng lẽ biến mất tan thành mây khói, Khương Tân Nhiễm đại nhân đại lượng bỏ qua quá khứ, Cố Nhược ôm nàng vào lòng, cưng chiều hết mực, từ nay về sau hai người hạnh phúc bên nhau, hệt như câu chuyện cổ tích.
Khương Tân Nhiễm ở trong lòng tự giễu, làm sao có khả năng.
Nếu như có thể quên đi nỗi đau bị bỏ rơi thì làm sao nàng xứng đáng với những gì bản thân đã phải chịu đựng suốt sáu năm?
Không phải để bắt đầu lại, mà là để kết thúc. Khương Tân Nhiễm không dám ở bên Cố Nhược lần nữa, ai biết được một ngày nào đó cô ấy sẽ đột ngột biến mất nữa không?
Trong chớp mắt, vẻ mặt dịu dàng của Cố Nhược đột nhiên lạnh như băng, bàn tay xoa xoa lòng bàn tay của Khương Tân Nhiễm, nắm chặt như gọng kiềm, giọng nói lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
“Em nói cái gì vậy?” Cô tiến lên một bước, nháy mắt che khuất cảnh quang trước mắt Khương Tân Nhiễm.
Khương Tân Nhiễm thấp hơn cô, buộc phải nhìn lên, chỉ nhìn thấy ngọn lửa trong mắt cô, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Các nàng dán gần đến mức có thể cảm thấy nóng bỏng.
Cổ tay Khương Tân Nhiễm bị Cố Nhược nắm đến đau đớn, lông mày khẽ cau lại.
Nhìn đôi mắt Cố Nhược trong bóng tối mà giật mình.
Trong phút chốc Khương Tân Nhiễm có một loại ảo giác, chỉ cần mình lại nói thêm một chữ nữa thì cô sẽ đem nàng nuốt vào trong bụng.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Tân Nhiễm: Ban đầu là cô muốn tách ra, tách thì tách ~
Vẫn là câu nói kia, ngọt sủng nha: Cục cưng tới đây, chỉ là bướt ngoặt nhỏ trên đường theo đuổi vợ thôi ~~~