Editor: ThuongChiPhong
Beta: ThanhVan
Xung quanh đài phun nước có rất nhiều người, không phải là nơi để nói chuyện.
Cố Nhược vô cùng tức giận, trực tiếp ôm Khương Tân Nhiễm vào trong ngực, nửa ép buộc mà đem nàng mang ra ngoài.
Hành động hơi thô bạo nhưng khi đi qua đám đông, cô không để nàng đụng phải một người lạ nào cả.
Khương Tân Nhiễm cảm thấy trong lòng có chút cảm động.
Cố Nhược định tìm một quán cà phê yên tĩnh, hai người ngồi nói chuyện nhưng khi vừa rời xa đám đông đến bên cạnh quảng trường thì Khương Tân Nhiễm hất tay cô ra, “Có chuyện gì ở nơi này nói đi, nơi này thuận tiện bắt taxi, chờ một lúc tôi muốn trực tiếp về ký túc xá.”
Vẻ mặt Cố Nhược lạnh băng, nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới, đôi mắt trong đêm đen phát sáng, khiến sau gáy của Khương Tân Nhiễm ớn lạnh.
“Lúc nãy ồn quá, tôi không nghe rõ em nói gì.” Cố Nhược thanh sắc lãnh đạm, rõ ràng tay nắm thành quyền để sau lưng gần như bóp nát vẫn như cũ che đậy mà nói với nàng, ngay cả giọng điệu cũng có chút dịu dàng, cô đưa tay lên lướt qua lỗ tai của Khương Tân Nhiễm muốn thay nàng đem mấy sợi tóc nghịch ngợm bên má nàng vén ra sau, “Xe sẽ tới ngay, đợi lát nữa tôi đưa em về. Đã muộn rồi, một mình em đi tôi không yên tâm“.
Khương Tân Nhiễm không thể chịu được thái độ như không có liên quan gì của Cố Nhược, nàng ngã người về sau, gò má vừa vặn dán vào đầu ngón tay của Cố Nhược lướt qua. Sau khi tránh thoát động tác ám muội của cô, nàng nhàn nhạt nhìn cô, nhấn mạnh: “Cố Nhược, tôi đã nói chúng ta kết thúc ở đây.”
Bàn tay Cố Nhược dừng trên không trung hai giây rồi từ từ thu hồi lại, từ kẽ răng cắn chặt rít ra mấy chữ: “Tại sao?”
Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, Khương Tân Nhiễm cảm giác mình sắp thở không ra hơi, nuốt nước bọt trong cổ họng một cách khó khăn. Nàng cảm thấy nguy hiểm nên bất giác lùi lại.
Nàng lùi nửa bước, Cố Nhược chân dài trực tiếp đi phía trước một bước, khoảng cách giữa hai người còn gần hơn trước, một chân của Cố Nhược đã chen vào giữa hai chân nàng.
Cố Nhược nắm lấy vai Khương Tân Nhiễm, làm cho nàng không thể động đậy, đồng tử so với màn đêm càng tối tăm làm cho lòng người bất an.
Khương Tân Nhiễm thậm chí có thể nhìn thấy mũi cô phập phồng, bên tai nàng là tiếng hít thở mang theo lửa giận.
Độ nóng kinh người làm Khương Tân Nhiễm cảm thấy sợ hãi.
Đã nói đến nước này, Khương Tân Nhiễm đành phải cắn răng chịu đựng nói tiếp. Hôm nay nàng tới đây là vì muốn để cho mình và Cố Nhược một cái kết cục.
Khương Tân Nhiễm lấy hết dũng khí nhìn thẳng con mắt Cố Nhược, từng chữ từng chữ nói cho cô nghe rõ ràng: “Không có tại sao, cô không có tin tức nhiều năm như vậy, tôi làm sao biết cô còn sống hay đã chết? Cũng không phải là xa cô không sống được, Cố Nhược, tôi không có lý do gì để đợi cô...”
Sức lực bàn tay Cố Nhược đang nắm lấy vai nàng mạnh kinh người, Khương Tân Nhiễm bị đau, xương vai gần như bị cô bóp nát.
Ngay cả mắt cũng đau ê ẩm, hơi nước nhanh chóng tụ lại trong hốc mắt, môi hé mở, giọng khàn khàn: “Cố Nhược, cô làm tôi đau.”
Cố Nhược nhanh chóng thu hồi lực ở tay lại nhưng cũng không buông ra.
Cô không buông, Khương Tân Nhiễm cũng không thể làm cô buông.
Mối tình đầu khi còn trẻ, trao cho cô xuân tâm nảy mầm đầu tiên, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lưu giữ trong tâm trí tất cả những gì đẹp đẽ dù nhỏ bé nhất của họ. Bao nhiêu lần nửa đêm nằm mơ, đều dựa vào những hồi ức tốt đẹp này mà chịu đựng.
Khương Tân Nhiễm không muốn làm vấy bẩn mối tình đầu ngây ngô, tận lực cùng Cố Như hảo tụ hảo tán. Nàng hít hít mũi, nỗ lực nặn nụ cười bên miệng, giọng khàn khàn nhưng vẫn vui vẻ: “Năm đó cô không để lại một câu đã đi, chúng ta cũng không kịp nói lời chia tay. Bây giờ cô trở về, chúng ta trở lại chốn cũ, vừa vặn bù đắp lại nghi chia tay này, cũng có thể coi là một kết thúc viên mãn cho mối quan hệ trước đây. “
Khương Tân Nhiễm cố gắng mở to hai mắt, nước mắt lưng tròng, bàn tay run rẩy chỉ vào trái tim mình, “Trái tim của tôi đã bị cô treo lơ lửng suốt sáu năm rồi, quá cực khổ. Cố Nhược, hiện tại đã đến lúc trả lại nó cho chính tôi.”
Cố Nhược không nhúc nhích.
Cô không nói lời nào, nghe lời nói mang theo tiếng khóc nức nở của Khương Tân Nhiễm, cô suýt nữa cắn nát hàm răng của chính mình.
Hai mắt Khương Tân Nhiễm ươn ướt, sáng ngời, lời nói tuy nhẹ nhưng ý chí kiên định.
Ngón tay của Cố Nhược run lên vì đau đớn, một sự ẩm ướt trào ra từ hốc mắt, khóe mắt cô đỏ bừng.
Khương Tân Nhiễm đưa tay lên lau mắt, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, “Sau này, cô đi đường dương quang của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể buông xuống quá khứ, mở lòng mình để đi quen biết người mới, gặp được người yêu mới...”
Đừng khóc, kết thúc quá khứ, ngày mai cuộc sống sẽ có khởi đầu mới. Hôm nay là một ngày hạnh phúc, không đáng để khóc.
Thế nhưng Khương Tân Nhiễm lại cúi đầu lau nước mắt.
Con mắt Cố Nhược đỏ hoe, cô sững sờ không tin nổi, “Em nói... Cái gì?”
“Tôi nói là tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.” Khuôn mặt của Khương Tân Nhiễm nở nụ cười cứng đờ, “Tôi chưa từng có suy nghĩ này là bởi vì trong lòng tôi còn chưa buông xuống được, đối với người khác như vậy là không công bằng. Rốt cuộc ngày hôm nay cũng kết thúc, Cố Nhược, tôi buông xuống, đã đến lúc tôi phải tìm một người đáng tin cậy và có một mối quan hệ tốt hơn... “
“Em yêu ai?” Vẻ mặt Cố Nhược ngay lập tức trở nên dữ tợn, giữ lấy cằm Khương Tân Nhiễm, ép nàng nhìn mình, giọng nói khàn khàn: “Ngoài tôi ra, em còn muốn yêu ai?”
Có loại quỷ mị khủng bố, trong đêm tối làm người ta sợ hãi.
Cằm Khương Tân Nhiễm bị cô kìm lại không nhúc nhích được, nàng cầm nước mắt, hai mắt đỏ hoe, cố chấp nói: “Đương nhiên là tìm người thật sự xứng đáng để yêu đương.”
“Không có ai có thể so với tôi yêu em như vậy!”
“Âm thầm bỏ rơi tôi gọi là yêu sao?” Giọng nói Khương Tân Nhiễm thê lương, nước mắt đảo quanh hốc mắt không kìm được mà lăn dài trên má: “Đúng vậy, vừa đi chính là sáu năm, một cái tin tức cũng không có. Tôi đi khắp nơi cũng không tìm được cô. Ban đầu tôi còn nghĩ rằng cô đang ở đâu đó đùa tôi, chuẩn bị cho tôi bất ngờ. Sau đó, tôi đi hỏi giáo viên và các bạn cùng lớp, tôi đợi nơi căn nhà cô thuê một tuần, vẫn là hàng xóm của cô nói cho tôi biết cô đã dọn đi rồi... Cô đã dọn đi đâu? Tại sao không nói với tôi? Cố Nhược, tôi tìm cô khắp nơi nhưng tôi không tìm được cô...”
Khương Tân Nhiễm rốt cục không nhịn được che mặt, khóc thút thít: “Tôi gọi điện thoại cho cô, cô tắt máy, tin nhắn tôi gửi cho cô như đá chìm xuống biển. Thế giới rộng lớn như vậy, tôi có thể tìm được cô ở đâu? Tìm không ra, không thể làm gì khác hơn là khổ sở chờ đợi, đợi một năm không được thì đợi hai năm...Cố Nhược, nếu như cô quay lại sớm vài năm có lẽ tôi đã rất hạnh phúc cùng cô. Nhưng đã sáu năm rồi! Ngọn lửa trong lòng tôi đã sớm bị dập tắt, bụi tro cũng bị thổi bay đi rồi. Cô ngay lúc này trở về còn có ích lợi gì đây? Cô quay về để làm gì?”
Nước mắt từ giữa kẽ tay không ngừng rơi xuống, rơi vào cổ tay của Cố Nhược, hơi ấm biến thành lạnh lẽo, đâm vào trong lòng Cố Nhược đau đớn.
“Cô thế này gọi là yêu? Cố Nhược, tôi đã làm sai điều gì mà phải nhận tình yêu đau khổ này của cô...”
Thân thể đơn bạc của Khương Tân Nhiễm bắt đầu run lên, trái tim Cố Nhược đều bị nước mắt của nàng đập nát, kìm nén ẩm ướt, ôm Khương Tân Nhiễm vào lòng: “Xin lỗi Nhiễm Nhiễm, tôi xin lỗi... Là tôi không tốt... Tôi là...” Cuống họng cô trượt lên xuống một hồi: “Tôi là một kẻ khốn nạn!“.
“Nhiễm Nhiễm, hãy cho tôi một cơ hội cuối cùng, tôi yêu em, sẽ không bao giờ rời xa em nữa...”
“Cầu xin em....”
Khương Tân Nhiễm vùi mặt vào ngực cô, dùng hai tay ôm lấy lưng cô và lắc đầu nguầy nguậy.
“Hãy giữ lấy tình yêu của cô cho người khác” Giọng nói nàng rầu rĩ, mang theo tiếng khóc nức nở nhưng lại kiên định lạ thường “Cô thật ưu tú, không cần thiết treo cổ trên một thân cây. Sau này cô nhất định sẽ tìm được một người thật lòng yêu cô, nắm tay cô trọn đời“.
Khương Tân Nhiễm nghẹn ngào nói: “Cố Nhược, tôi không cần cô nữa!”
“Em không thể không cần tôi...” Tiếng nói Cố Nhược trở nên nghẹn ngào, cô ôm chặt lấy Khương Tân Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, trên đời này tôi chỉ yêu một mình em, trừ em ra tôi còn có thể yêu ai được nữa?”
Trái tim cô như bị xé nát bởi lời nói kiên quyết của Khương Tân Nhiễm, đau đến toàn thân không thể động đậy, buông xuống hết thảy nguỵ trang, lạnh lùng, dè dặt, ngay cả tôn nghiêm cũng hạ xuống, chỉ cần Khương Tân Nhiễm đừng đi, chỉ cần Nhiễm Nhiễm của cô còn có thể yêu cô.
Có trời mới biết Cố Nhược đã hụt hẫng như thế nào khi Khương Tân Nhiễm nói rằng muốn đi tìm tình yêu mới, tất nhiên Cố Nhược biết Khương Tân Nhiễm sẽ tìm được một người khác tốt hơn so với cô nhưng Cố Nhược thì không thể, cô ngoại trừ Khương Tân Nhiễm ra thì không có gì cả.
Bảo bối duy nhất trong lòng cô, làm sao cam tâm chắp tay dâng cho người!
Đôi mắt Cố Nhược đỏ ngầu, mất đi lý trí.
Không thể buông tay.
Không bao giờ buông tay.
Những suy nghĩ âm u đáng sợ trong lòng theo huyết dịch tràn lên đại não, khống chế lấy Cố Nhược.
Đem nàng giấu đi.
Đem Khương Tân Nhiễm giấu đi.
Khiến cho nàng chỉ nghe và nhìn thấy bản thân mình.
Chỉ có cô có thể ôm nàng, chỉ có cô có thể có được nàng ấy.
Vẻ mặt Cố Nhược lộ ra quyết tuyệt được ăn cả ngã về không, đại não bị thiêu đốt đến không còn sức lực suy nghĩ, chỉ cần vừa nghĩ tới Khương Tân Nhiễm sẽ rời đi cô liền đau lòng đến lợi hại.
Một chiếc ô tô màu đen có đèn pha xa xa chạy tới, đó là xe của Cố Nhược.
Cố Nhược khuỵu gối xuống, thẳng thắn đem Khương Tân Nhiễm khiêng lên, thật nhanh hướng về chiếc xe kia đi.
“Cố Nhược cô làm gì vậy! Cô thả tôi xuống!” Khương Tân Nhiễm đánh phía sau lưng cô, hai chân không ngừng đạp loạn.
Cố Nhược không hề lay chuyển, cô hiện tại một lòng chỉ muốn giấu Khương Tân Nhiễm ở nơi không ai có thể tìm được.
“Cố Nhược, thả tôi ra!!! Cô dựa vào cái gì mà đối với tôi như vậy——”
Khương Tân Nhiễm điên cuồng rít lên một tiếng, cuối cùng tựa như buông tha giãy dụa, nàng bị Cố Nhược khiêng trên vai ôm mặt khóc.
Nước mắt theo khuỷu tay toàn bộ chảy vào cổ áo Cố Nhược, khiến cho trái tim Cố Nhược không khỏi run lên.
Đau đến tê tâm liệt phế.
Cô khôi phục lại sự tỉnh táo.
Cuối cùng cô cũng đặt Khương Tân Nhiễm xuống.
Khoảng khắc hai chân Khương Tân Nhiễm chạm đất liền sợ hãi tránh ra xa, cách Cố Nhược thật xa, quật cường ngước đầu, nước mắt lưng tròng, cắn chặt môi cố gắng không khóc.
Nàng không biết nàng như vậy khiến người ta càng muốn bắt nạt nàng, đem nàng bắt nạt đến khóc nức nở nghẹn ngào, nhìn nàng rơi lệ cầu xin thương xót, giọng nói mềm mại ôn nhu đến có thể bấm ra nước.
Cố Nhược nhướng mày, mặt thâm trầm, lòng như lửa đốt.
Cuối cùng, nó chỉ biến thành một tiếng van xin khàn khàn, “Nhiễm Nhiễm, đừng không cần tôi...”
Tác giả có lời muốn nói:
Chướng ngại vật lớn nhất trên con đường truy thê của Cố tổng là bản thân cô ấy.