Nhân Ngư Tiểu Nam

Chương 13: Chương 13




39

Không chờ Tiểu Nam nghịch đủ, Hải Thiên Lam đã bắn dịch thể vào trong thân thể bé, dịch trắng chảy ra từ khe hở nơi hai người dính chặt, bị Hải Thiên Lam bôi lên hạ thể Tiểu Nam.

“Tiểu Nam, nhân ngư kết hợp thế nào vậy?”

“Ưm, cái gì gọi là kết hợp a?”

Tiểu nhân ngư tựa hồ còn chưa tới thời điểm được học khóa này.

“Ba mẹ của em chung sống ra sao?”

“Mẹ sinh em bé, ba trông em bé, mẹ đi ra ngoài chơi, dùng bèo, rong làm quần áo, ba ba là thợ thủ công, giúp người khác sửa chữa nhà cửa.”

“Anh là nói, ở nhà, ba mẹ của em ở bên nhau thế nào?”

“Ba kêu mẹ là mỹ nhân, mẹ gọi ba là Viêm, em thấy bọn họ ôm nhau, quấn đuôi vào nhau rất lâu, còn có một lần em trốn học về nhà xem bọn họ quấn đuôi đảo quanh ở trong phòng, em không cẩn thận bị bọn họ phát hiện, ba mẹ nhanh chóng tách ra, em tựa hồ nhìn đến rắn biển của ba nửa ngày cũng chưa thể rút về, mẹ thì bơi vội ra ngoài. Bọn họ đang *** đúng không ạ?”

Tiểu Nam cứ như vừa phát hiện ra lục địa mới, xem ra vấn đề này đã quấy nhiễu đầu óc bé từ rất lâu rồi.

“Đó gọi là yêu, vì yêu mà kết hợp, tựa như em cùng anh vừa rồi ấy.”

“Vậy Tiểu Nam có thể xem là người lớn rồi sao?”

“Ừ!”

“Thế là Tiểu Nam đã lớn hơn chị hai xấu xa rồi , hi hi!”

“Tiểu Nam, tuy anh không biết nhân ngư kết hợp cần phải theo trình tự gì, nhưng là vì em, anh nguyện ý nhận tất cả khảo nghiệm.”

“Kết hợp, là xây dựng gia đình mới sao? Hồi trước anh họ em kết hôn hình như chỉ cần đi tìm trưởng lão, nói một chút, sau đó làm nhà mới liền thành một gia đình mới rồi.”

“Chế độ Tộc đàn trưởng lão sao?”

Hải Thiên Lam nghĩ tương lai mình chắc không được tươi sáng lắm. Chế độ trưởng lão cổ xưa, ở xã hội nhân loại trước kia cũng từng có, trưởng lão hình như luôn có chút cổ hủ, bọn họ sẽ giao Tiểu Nam cho anh – một người lục địa sao?

…………………………………………….

40

Hôm sau Hải Thiên Lam ôm Tiểu Nam ra bờ biển chơi cả ngày, Hải Thiên Lam vẫn sợ nước nên không xuống biển, vết thương của Tiểu Nam khép lại rất nhanh, nhưng da non vẫn chưa hình thành, không biết nhân ngư ở dưới biển khi bị thương thì sử dụng loại thuốc gì, chỉ biết thuốc tiêu viêm trên đất bằng nếu mang xuống biển khẳng định không thể dùng được, cho nên Hải Thiên Lam cũng không cho Tiểu Nam xuống nước.

Ở bờ biển, Hải Thiên Lam kể chuyện cổ tích cho Tiểu Nam nghe, dùng nước trái cây, sữa hoa quả để dỗ dành bé, tuy rằng miệng vết thương không thể dính nước, thế nhưng chân Tiểu Nam nhất định phải dẫm lên phiến cát biển ướt sũng mới được.

Hải Thiên Lam nhìn nơi dưới vách núi kia, năm ấy bọn họ chính là ở chố đó lên bờ, cũng ở chỗ đó dựa sát vào nhau suốt một đêm.

Tiểu Nam đã làm rung động trái tim anh, không chỉ đơn thuần là ơn cứu mạng, Hải Thiên Lam ở nhà cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm và hơi ấm, thế nhưng tại một đêm ấy, Tiểu Nam đã cho anh biết đến cái cảm giác được ai đó quan tâm.

“Tiểu Nam, còn nhớ bên đó là đâu không?”

“Nhớ rõ, khi đó đại ca ca chưa già như bây giờ, hơn nữa còn biết bơi lội a.”

“Ax! Tiểu Nam, em nhất định phải đả kích anh như vậy sao?”

“Tiểu Nam chỉ nói sự thật thôi mà.”

“Sau này Tiểu Nam mang anh xuống biển đi, có lẽ có em bên cạnh, anh sẽ không sợ hãi nữa.”

“Không thành vấn đề, Tiểu Nam sẽ dắt anh theo, bất quá nếu anh sặc nước, Tiểu Nam sẽ không thể kéo nổi.”

“Ha ha, nhưng Tiểu Nam sẽ truyền dưỡng khí cho anh đúng không nào?”

“Ưm! Tiểu Nam sẽ chia dưỡng khí cho anh.”

“Có những lời này của em là đủ rồi.”

Lời của Tiểu Nam ít nhất khiến anh cảm thấy được trên thế giới còn có một người quan tâm, để ý đến anh.

Hải Thiên Lam tiến tới gần hôn lên má Tiểu Nam một cái, Tiểu Nam mang ấm áp đến cho anh, giúp anh được cứu chuộc, anh vốn là một người không có bản ngã, không có ý niệm sinh tồn gì, anh cứ sống tựa như một cái xác không hồn, vì mục đích của người khác mà sống. Từ khi gặp được Tiểu Nam, cuộc sống của anh mới có ý nghĩa riêng.

…………………………………….

41

Ôm tiểu mỹ nhân ngư Tiểu Nam của mình, tới bến bờ ẩn cư thuộc về riêng mình, trải qua một cuộc sống chốn điền viên, mộc mạc, đơn giản, vui vẻ vì thỏa mãn.

“Chờ anh trở lại nhé, Tiểu Nam.”

Rất nhanh, giấc mộng anh viết ra sẽ có thể thực hiện.

Ở vùng biển cách đó không xa, ai cũng không chú ý, một nhân ngư bà bà lớn tuổi đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Ở tại thôn San Hô, nhân ngư bà bà nhận được tin tức cá heo truyền đến liền lặn lội suốt đêm gấp tới đây, bà rất sợ tiểu nhân ngư sẽ bị lừa, thế nhưng hiện tại xem ra tất cả cũng không tệ lắm, bất quá thái độ người lục địa kia đối với tiểu nhân ngư khiến bà nhíu mày.

Đối với chuyện người lục địa với người cá yêu nhau, bà không có gì tin tưởng, hơn nữa Tiểu Nam vẫn còn là một tiểu nhân ngư chưa có năng lực phán đoán.

Tìm được cơ hội nhất định phải mang Tiểu Nam về đại dương.

Có người lục địa luôn ở bên cạnh Tiểu Nam, bà khó mà tới gần. Nhân ngư bà bà đành canh tại bờ biển chờ cơ hội đem Tiểu Nam đi.

Buổi tối khi vừa ăn xong, Hải Thiên Lam liền lên máy bay.

Màn đêm buông xuống bờ biển, biệt thự lập tức xảy ra dị trạng.

Trong đêm khuya, thiết bị báo động chợt vang lên.

Thủy Hàn phát hiện có người tiến vào lãnh địa tư nhân. Hắn dặn Tiểu Nam ngồi yên trong phòng không được ra ngoài, chính mình thì mang theo súng ra cửa xem xét.

Thủy Hàn ở cổng lớn bắt gặp bóng người liền đuổi theo, tới nơi lại không thấy ai, hắn có dự cảm không lành, vội quay lại biệt thự, Tiểu Nam đã biến mất.

Nhảy qua chiếc cửa sổ mở toang, hắn bắt gặp hai người đang nâng cái bọc gì đó chạy đến chỗ bờ vực, tới đó liền lập tức đem bọc nọ quăng xuống, sau đó nhanh chóng chạy về phía bờ biển.

Thủy Hàn đuổi tới gần, thấy được một chiếc ca nô đang đỗ sát đó, không kịp ngẫm nghĩ liền nổ súng vào mấy kẻ định đào thoát, một tên trúng đạn ngã gục, tên kia vội khởi động thuyền phóng đi.

Thủy Hàn chạy tới, giữ chặt người đàn ông vừa trúng đạn.

………………………………………………………………..

Tiểu Bạch: thik cái sự “thật thà” của bé Nam =))))))))))))))

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.