42
“Nói cho ta biết. Đứa bé kia đâu?”
“Không còn kịp rồi, vừa nãy đã bị bọn ta ném xuống biển.”
“Ai phái ngươi tới?”
“Còn hỏi sao? Chúng ta cùng dưới quyền một ông chủ.”
“Lão gia hay phu nhân?”
“Có gì khác nhau à?”
Đúng vậy, không có gì khác nhau cả, bọn họ đều mang mục đích giống nhau: ngăn cản Hải Thiên Lam buông tha cho quyền vị trong tay.
Thủy Hàn bối rối không biết phải ăn nói sao với Hải Thiên Lam.
Kỳ thật, không cần Thủy Hàn báo cáo, cha mẹ Hải Thiên Lam cũng đã tìm tới rồi.
“Ban giám đốc mở hội nghị lâm thời, chính là muốn chất vấn con, tại sao lại bán ra khoản sản nghiệp đứng tên con, còn đang liên tục thanh lý cổ phần, con tính phải trả lời sao đây?”
“Con tính chấm dứt tất cả ở Hải Vận, dùng toàn bộ tài sản danh nghĩa đem đi đổi lấy một cuộc sống trong mơ khác.”
“Giấc mộng của con là cái gì?”
“Ôm người yêu bé nhỏ của mình, tới bến bờ thuộc về riêng mình, trải qua một cuộc sống điền viên.”
“Ta nghĩ nó vĩnh viễn sẽ không thể thực hiện.”
“Bố nói vậy là có ý gì?”
“Tại sao không gọi điện cho thuộc hạ của con hỏi thử xem?”
Nhìn bộ dáng vẻ như đã định liệu trước của bố mình, Hải Thiên Lam run rẩy nâng tay bấm số của Thủy Hàn. Câu nói đầu tiên chính là:
“Tiểu Nam đâu? Em ấy có khỏe không?”
Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu.
“Tổng tài, tôi thực có lỗi với anh. Tiểu Nam đã bị người của lão gia phu nhân phái tới ném xuống biển rồi.”
“Cạch!” một tiếng, di động của Hải Thiên Lam rớt xuống đất.
Tại sao ông trời ngay cả một chút ước vọng được sống cũng không để lại cho anh? Anh cầu không nhiều lắm, chỉ mong có thể cùng Tiểu Nam của anh vĩnh viễn bên nhau thôi mà.
Hải Thiên Lam đột nhiên đứng lên.
“Lâm Lãng, Lưu Ba, chúng ta trở về.”
Lúc Hải Thiên Lam trở lại bờ biển đã là sáng hôm sau. Toàn bộ phương pháp tìm kiếm đều dùng tới, qua ba ngày, Tiểu Nam vẫn là sống không gặp người, chết chẳng thấy xác.
…………………………………………………………………..
43
Hải Thiên Lam đứng ở dưới nhai nhìn biển rộng rất lâu, thuận miệng hỏi:
“Nhân ngư sau khi chết có phải thật sự sẽ hóa thành bọt biển không?”
Những người đứng phía sau anh ai cũng không trả lời. Chỉ có thể nhìn theo Hải Thiên Lam lặng lẽ thong thả quay lên Huyền Nhai, đang lúc mọi người không biết anh muốn làm gì, Hải Thiên Lam đột nhiên từ trên Huyền Nhai nhảy xuống.
“Tổng tài!”
Bi thương cực hạn đến chết tâm, mười lăm năm chờ đợi dài đằng đẵng đã làm hao mòn tất cả kiên nhẫn mà anh có.
Ngay tại thời điểm anh thật vất vả mới nhem nhóm lên chút hy vọng về tương lai tốt đẹp cùng Tiểu Nam, ngay tại thời điểm anh tưởng rằng mình đã tìm được cứu chuộc, tất cả lại thoáng chốc tan thành mây khói. Mất đi Tiểu Nam, Hải Thiên Lam cũng hoàn toàn mất đi ý nghĩa cùng dũng khí sống sót.
Trong lòng lẩm nhẩm:
“Tiểu Nam, anh yêu em, anh nguyện ý cùng em táng thân cùng nơi biển rộng, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ không rời xa em nữa.”
Hải Thiên Lam nhắm mắt lại, tùy ý để mặc dòng nước kia đem anh cuốn tới bất cứ đâu.
Đột nhiên cảm giác có một thứ mềm mại gì đó dán lên miệng mình.
Mở to mắt, là Tiểu Nam.
Hết thảy tựa như trở lại ngày đó của mười lăm năm trước, Tiểu Nam nhíu mày ý bảo chính anh bơi theo. Tiểu Nam đang định kéo anh đi, thế nhưng kéo không nổi.
Hải Thiên Lam hiện tại cái gì cũng không cần, vươn tay ôm lấy Tiểu Nam. Tiểu Nam tức giận đập cái đuôi, làm gì vậy, bé đang định đem anh lôi lên mặt biển, Hải Thiên Lam lại muốn ôm bé chìm xuống phía dưới.
Đột nhiên có người từ phía sau đánh Hải Thiên Lam một cái, rất mạnh, trực tiếp đánh anh hôn mê luôn.
Nhân ngư bà bà kéo Hải Thiên Lam lên bờ. Bày ra vẻ mặt rất khó coi, tức giận mắng:
“Tiểu Nam, người lục địa này đầu óc có phải bị chập mạch hay không hả? Muốn chết sao? Đáng ra vừa nãy cháu không nên cứu hắn.”
“Đại ca ca nhất định là nhảy xuống tìm cháu, bà bà tự dưng đánh ảnh làm chi.”
“Không đánh mê hắn, hắn có thể buông tay sao? Không buông tay sao đem hắn lôi lên bờ được?”
……………………………………………………
44
Đám người Lâm Lãng chạy xuống.
“Tiểu Nam, em còn sống?”
Tiểu Nam phất phất cái đuôi.
“Hai đại ca ca lạ mặt bắt em đi theo bọn họ, Tiểu Nam không chịu, bọn họ liền nhét em vào trong gói to rồi ném xuống biển, bà bà vừa lúc đang ở gần đó, liền giải thoát cho em, Tiểu Nam muốn lên bờ, nhưng bà bà không cho.”
Thủy Hàn ngồi xổm xuống lay Hải Thiên Lam.
“Tổng tài, ngài có sao không?”
Đứng bên cạnh, Lưu Ba hỏi:
“Có phải lúc nhảy xuống Huyền Nhai bị va phải đầu rồi không?”
Nhân ngư bà bà lạnh lùng nói.
“Là ta đem hắn đánh ngất, ai bảo hắn ôm Tiểu Nam không chịu buông tay.”
Thủy Hàn cùng Lưu Ba hợp lực lật người Hải Thiên Lam lại, giúp anh ộc hết nước trong bụng ra, trải qua vài lần ấn bụng, Hải Thiên Lam rốt cục cũng tỉnh, vừa mở mắt ra câu nói đầu tiên chính là:
“Tiểu Nam đâu? Tôi đã nhìn thấy em ấy.”
Tiểu Nam ở phía sau anh kêu một tiếng:
“Đại ca ca.”
Hải Thiên Lam đứng lên, xoay người qua ôm lấy Tiểu Nam, cảm giác được hơi ấm của Tiểu Nam tản ra trong lòng, nước mắt liền chảy xuống.
“Đúng là người lục địa yếu ớt.”
Hải Thiên Lam ngẩng đầu bắt gặp nhân ngư bà bà.
“Là ngài đã cứu Tiểu Nam sao? Cám ơn ngài, cám ơn!”
“Ta chỉ cứu trợ tộc nhân của mình thôi, vốn ba ngày trước chúng ta đã cần phải trở về rồi, thế nhưng Tiểu Nam không chịu đi, thằng bé nói cứ như vậy rời khỏi, ngươi sẽ lo lắng, ta cùng Tiểu Nam đánh cược các ngươi kiên trì không được ba ngày, ta vốn muốn cho Tiểu Nam thấy người lục địa bạc tình quả nghĩa ra sao, không nghĩ tới ngươi thế nhưng vì đi theo Tiểu Nam mà sẵn sàng nhảy xuống vực, bất quá ngươi cũng chẳng hay ho gì, dù ta nhìn thấy ngươi rất quan tâm tới Tiểu Nam, thế nhưng ngươi lại có thể buông tha cho sinh mệnh chỉ vì một thứ không thể thành hiện thực, đúng là loại hành động khiến người ta khinh thường.”
“Tôi yêu Tiểu Nam, không có em ấy, sự sinh tồn của tôi cũng sẽ không còn ý nghĩa.”
“Ngươi giữ lại những lời này mà nói với cha mẹ của Tiểu Nam cùng các trưởng lão đi, nói với bà già như ta thì ích gì. Ngươi cũng thấy đấy, Tiểu Nam ở lại đây rất nguy hiểm, ta phải dẫn thằng bé quay về hải dương.”
………………………………………………………….
45
Hải Thiên Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói với Lâm Lãng:
“Đem toàn bộ vùng ven biển phụ cận bán hết đi, tôi chỉ cần biệt thự trên đỉnh núi và cái cảng này thôi.”
Quay đầu lại, Hải Thiên Lam nói với nhân ngư bà bà:
“Tôi sẽ dẫn Tiểu Nam tới hòn đảo nhỏ thuộc về riêng tôi, tôi đã mua đứt hòn đảo kia cùng năm mươi hải lý thuỷ vực ở quanh đó rồi.”
“Nói cho ta biết phương vị chính xác, ta cũng có thể thông tri rõ ràng cho cha mẹ Tiểu Nam.”
“Từ nơi này đi ba nghìn hải lý về hướng nam, kinh độ a, vĩ độ b, thuộc vùng ôn đới.”
“Ngươi tính định qua đó bằng cách nào? Khi nào thì đi?”
“Bằng máy bay trực thăng, tôi có thể lập tức thu dọn đồ đạc.”
Hải Thiên Lam biết sống ở chỗ này cha mẹ anh sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến, cho nên anh quyết định mau chóng khởi hành.
Đồ dùng trên đảo hầu hết đã được sắp sẵn, đơn giản thu dọn quần áo đồ ăn, Hải Thiên Lam kiểm tra nhiên liệu trên máy bay, bế Tiểu Nam lên lập tức muốn đi, đột nhiên phát hiện Lưu Ba đã ngồi trên vị trí người lái.
“Cậu…?”
“Cuộc sống điền viên kỳ thật không có gì không tốt, dù sao tôi vốn cũng là cô nhi, tôi quyết định đi cùng ngài.”
Thủy Hàn vươn tay giữ chặt khoang cửa.
“Còn có tôi, về sau cho dù là đánh cá, trồng trọt, hay trở lại đại lục mua đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt, đều cần người mà.”
Lâm Lãng nói:
“Tôi theo sau đi, bên này còn có chút công việc chưa hoàn thành, tôi sẽ đem tất cả những thứ có thể bán đều bán ra đổi thành tiền vốn ngân hàng rồi sẽ qua.”
“Bên này đều nhờ vào cậu.”
Hải Thiên Lam nói với nhân ngư bà bà đứng bên:
“Để chúng tôi đưa ngài quay về thôn San Hô.”
“Không! Ta vẫn lo lắng, ta muốn đi theo các ngươi xem thế nào đã.”
“Cũng tốt!”
Phi cơ xoay một vòng trên bờ biển, đoàn người cáo biệt lục địa, bay về hướng thế ngoại đào nguyên giữa biển khơi.
( Hết )
………………………………………………..
Tiểu Bạch: Phần tiếp theo của truyện kể về cuộc sống của các anh nằm trong hệ liệt đã xuất bản: “Ánh nắng, bờ cát và mỹ thiếu niên” 《阳光、沙滩、美少年》bạn nào có hứng thú thì tìm đọc tiếp nhé :”> ta lười nên chỉ edit được đến đây thâu (_ _!!)
.
.
.