11
Hải Thiên Lam đi vào biệt thự, bí thư cùng hai bảo tiêu đang ngắm biển ở vách đá, thấy sếp trở về liền qua xem, khi bọn hắn nhìn rõ ‘thứ’ trong lòng Hải Thiên Lam, đều ngây ngẩn cả người.
Bí thư Lâm Lãng hỏi hai bảo tiêu bên cạnh là Lưu Ba và Thủy Hàn.
“Trong lòng Tổng tài chính là một mỹ nhân ngư đi?”
Ba người đều chìm trong khiếp sợ, yên lặng theo vào trong phòng.
Bọn họ chứng kiến Hải Thiên Lam bế mỹ nhân ngư vào phòng ngủ của mình, đặt ở trên giường, cẩn thận đắp chăn bông.
Hải Thiên Lam mới kéo chăn lên, đã bị Tiểu Nam gạt ra.
“Em không quen có thứ phủ trên đùi mình.”
Ba người tới gần cửa, lần này thật sự có thể thấy rõ cái đuôi của tiểu nhân ngư.
Hải Thiên Lam xoay người đến chỗ tủ lấy ra chiếc áo ngủ của mình cho Tiểu Nam khoác lên, ít nhất cũng phải có cái gì đó che phủ thân thể, mặc dù chỉ là trẻ con chưa phát dục bao nhiêu, thế nhưng cũng không thể để cho người ta nhìn thấy hết.
Tiểu Nam dùng cái đuôi đập đập mặt giường, chào hỏi ba người đứng ở cửa.
“Chào các anh, em là Tiểu Nam.”
Hải Thiên Lam nói với mấy người đang ngó trộm.
“Vào hết đi, cô bé này chính là mỹ nhân ngư Tiểu Nam mà tôi đã từng kể với các cậu, dựa theo cách tính của nhân ngư thì bé mới mười tuổi thôi, nhưng dựa theo cách tính thời gian của con người, thì cũng tương đương với ba mươi năm rồi.”
Mọi người nhìn Hải Thiên Lam, thì ra câu chuyện mà sếp vẫn kể là thật.
Tiểu Nam cuộn cái đuôi lên, định dùng vạt áo ngủ lau khô nó.
Hải Thiên Lam vào phòng tắm lấy khăn mặt ra, cũng giúp Tiểu Nam lau.
Mọi người tận mắt chứng kiến cái đuôi của Tiểu Nam biến thành hai chân, một đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn.
Tiểu Nam nhảy xuống giường, dạng hai chân ra, khom người xuống nhìn.
“Đã xong!”
Tiểu Nam nhìn Hải Thiên Lam bằng ánh mắt chờ mong, anh đã nói sẽ dẫn bé về dùng cơm đó.
Hải Thiên Lam bảo bí thư.
“Trong tủ lạnh có cái gì ăn được, lấy hết ra cho Tiểu Nam chọn đi.”
Bí thư đem đồ ăn bày ra một bàn, tùy Tiểu Nam chọn lựa.
……………………………………………………
12
Tiểu Nam quỳ gối trên ghế, nhìn đến đĩa rau màu xanh biếc liền với lấy cắn một ngụm.
“Chưa từng ăn, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.”
Tiểu Nam chuyển sang con cá đông lạnh.
“Sao cá lại cứng thế a?”
Hải Thiên Lam đi tới giải thích cho bé đây là do cá đã được để trong tủ lạnh, đồng thời lẳng lặng kéo vạt áo ngủ của bé xuống, che bớt phần chân của Tiểu Nam, tư thế ngồi này của bé, nếu vươn người tới trước một chút nữa sẽ lộ hết mông luôn.
Bí thư Lâm Lãng hỏi.
“Tiểu Nam, em có ăn thực phẩm chín không?”
Bắt gặp vẻ mặt khó hiểu của Tiểu Nam, hắn mới sức nhớ.
“Dưới biển không có lửa, các em hẳn là giống người Nhật ăn Sushi, đều là ăn cá sống đi.”
Tiểu Nam gật đầu.
“Thực phẩm chín a. Thầy giáo có giảng, rằng nhân ngư đã từng nhìn thấy đồ hộp mà các anh nói trên những con tàu đắm, mùi vị nếm qua cũng không tệ.”
Nói cách khác, Tiểu Nam cũng có thể ăn thực phẩm chín.
Hải Thiên Lam ngồi ở bên cạnh Tiểu Nam, ôm eo của bé.
“Chưa ăn bao giờ thì đừng mạo hiểm, không bằng em cứ nếm thử chút đã, xem có phản ứng xấu gì không rồi nói sau.”
“Ưm!”
Sự thật chứng minh, trẻ con khi ham ăn luôn đáng yêu vô cùng.
Nhìn Tiểu Nam đem một góc Sandwich cuối cùng nhét vào miệng, Hải Thiên Lam cười cười. Sờ sờ mái tóc màu thủy lam của Tiểu Nam.
Tiểu Nam vẫn khả ái như trong trí nhớ vậy.
“Tiểu Nam, em thấy nhà của anh có tốt không?”
“Có ạ!”
“Vậy ở lại đây luôn đi.”
“Em thật sự có thể ở lại sao?”
“Ừm! Ở lại bao lâu cũng không vấn đề gì.”
“Hì hì, em chỉ biết anh là người tốt.”
Tiểu Nam bổ nhào vào lòng Hải Thiên Lam làm nũng.
Cái eo nhỏ lắc a lắc, lên bờ, thói quen quẫy quẫy đuôi của Tiểu Nam vẫn là sửa không được.
Hải Thiên Lam nói với cấp dưới.
“Chuyện về Tiểu Nam, tôi hy vọng mọi người có thể giữ bí mật, các cậu cũng biết, loài người còn hiểu biết rất ít về nhân ngư, mà đối với những thứ mình không biết, con người có thể sẽ làm ra những chuyện gây thương tổn bọn họ.”
………………………………………………………………….
13
Ba người đều thề không nói, bé nhân ngư Tiểu Nam trước mắt, thật sự là rất đáng yêu, ai cũng sẽ không nhẫn tâm làm ra chuyện thương tổn đến bé.
Hải Thiên Lam sai cấp dưới đi mua quần áo cho Tiểu Nam, lúc bí thư Lâm Lãng mở cửa ra ngoài còn lưu luyến, thật sự rất muốn ngắm Tiểu Nam thêm chút nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia cơ hồ trong suốt, đáng tiếc tổng tài trước sau vẫn không cho bọn hắn có cơ hội đụng chạm Tiểu Nam.
Đối tượng của mối tình đầu nếu là Tiểu Nam, thật cũng có thể xem như một đoạn hồi ức đẹp.
Có lẽ chính bản thân Hải Thiên Lam cũng không phát giác, anh đối với Tiểu Nam trước sau vẫn luôn mang theo một loại tình cảm đầy tính chiếm hữu.
Cách chào hỏi của nhân ngư rất kỳ quái, chính là ôm và chạm nhẹ phần đuôi.
Biến thành người, Tiểu Nam vẫn giữ lại thói quen này, phương thức chào hỏi chính là đi lên ôm một cái.
Bất quá mọi người phát hiện Hải Thiên Lam sẽ không cho bọn hắn cơ hội này, lúc Tiểu Nam muốn giang tay bước đến đều bị Hải Thiên Lam cản lại.
Thân là bí thư, Lâm Lãng phải đi ra ngoài mua sắm cho Tiểu Nam. Hai người còn lại cũng chỉ có thể đứng ở xa xa hỏi Tiểu Nam một ít vấn đề.
Tỷ như nhân ngư sinh sống ra sao dưới đáy biển, tại sao bọn họ biết trên đất bằng có người, mà người trên đất liền lại rất ít khi gặp được bọn họ.
Thì ra nhân ngư mười lăm tuổi đã được coi là trưởng thành, Hải Thiên Lam nghĩ nghĩ, lúc Tiểu Nam mười lăm tuổi, bản thân anh cũng đã bốn mươi lăm tuổi rồi, giữa bọn họ còn có thể phát triển tình cảm sao?
Suy nghĩ có chút xuất thần, anh sáp lại gần mặt Tiểu Nam hôn một cái.
Tiểu Nam hỏi.
“Anh luôn thích thơm lên mặt em, liền giống như chúng em chạm đuôi sao? Biểu lộ sự thân thiết?”
“Ừm!”
“Thì ra người lục địa không có đuôi, nên đành dùng miệng thay thế, bất quá chúng em là cái đuôi chạm cái đuôi, các anh cũng nên là miệng chạm miệng mới đúng chứ nhỉ?”
Đứng bên cạnh, Thủy Hàn đột nhiên xen mồm.
“Cũng có lúc như vậy.”
“Oh!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người, Tiểu Nam ôm cổ Hải Thiên Lam, dán cái miệng nhỏ nhắn lên miệng anh.
………………………………………………………
Tiểu Bạch: biểu lộ sự dê xồm thì có =)))
.
.
.