Nhân Ngư Tiểu Nam

Chương 6: Chương 6: [Nhân Ngư Tiểu Nam] Chương 14 + 15 +16 +17




14

Dùng sức hôn một cái, lại hôn thêm cái nữa.

“Đại ca ca tốt nhất, tuy rằng anh đã lớn rồi, thế nhưng anh vẫn tốt như năm đó vậy, Tiểu Nam thích anh.”

Hai bảo tiêu chỉ biết đứng nhìn tổng tài đại nhân bị bé con sàm sỡ, Hải Thiên Lam thì ngây ra như hóa đá, cả người đông cứng lại.

Tiểng tim đập của Hải Thiên Lam lớn đến nỗi chính bản thân anh cũng có thể nghe rõ, đây là cảm giác rung động, Hải Thiên Lam biết mình nhất định đã bước lên con đường luyến đồng không lối thoát.

Một lát sau Lâm Lãng đã đi mua đồ về, trong đó có chiếc váy thắt đai nơ đậm chất nữ tính, mặt trên còn thêu họa tiết hoạt hình rất đáng yêu.

Hải Thiên Lam kéo Tiểu Nam trở về phòng thay quần áo.

Cởi bỏ chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đầu tiên là lộ ra phần thân trên bằng phẳng trơn mượt, cái eo nhỏ mảnh khảnh, khoác váy lên, rồi mới tuột quần ngủ ra, Hải Thiên Lam mang vẻ thân sĩ giúp Tiểu Nam hoàn thành việc thay đồ.

“Tiểu Nam, em thật đáng yêu, không đúng, phải nói là Tiểu Nam của chúng ta vốn chính là một mỹ nhân rồi mà.”

Tiểu Nam ôm Hải Thiên Lam, lại là một nụ hôn nhẹ.

“Cám ơn, đại ca ca cũng rất ưa nhìn.”

Cho dù lấy tiêu chuẩn của con người hay tiêu chuẩn của nhân ngư, Hải Thiên Lam đều được tính là một chàng trai tuấn tú.

Hải Thiên Lam cũng ôm lấy Tiểu Nam.

“Tiểu Nam, sau khi em trưởng thành rồi có đồng ý gả cho anh không?”

Tiểu Nam lắc cái mông nhỏ.

“Nhưng hai người đều là nam thì không thể có em bé.”

“Nam?”

Hải Thiên Lam suy nghĩ một chút mới ‘thông’.

“Em là con trai?”

“Ưm!”

Ông trời ơi, tại sao có thể như vậy a?

Yêu phải chủng tộc bất đồng đã rất thảm, yêu phải một tiểu nhân ngư mới mười tuổi đã rất muốn tuyệt vọng, mà hiện tại lại phát hiện người mình yêu thì ra là một tiểu nhân ngư giống đực, Hải Thiên Lam đều có tư tưởng muốn khóc.

Tiểu Nam thấy sắc mặt anh rất kỳ quái, vì thế hỏi.

“Đại ca ca anh làm sao vậy?”

“Không sao.”

Hải Thiên Lam biết đây không phải là lỗi của Tiểu Nam, là anh tự ngộ nhận trước, mỹ nhân ngư trong truyền thuyết đều là nữ mà, bất quá chủng tộc nhân ngư có thể tồn tại, khẳng định có nữ thì cũng phải có nam.

……………………………………………………………..

15

Hải Thiên Lam nhìn Tiểu Nam, mối tình đầu của anh a, một tiểu nhân ngư giống đực a.

Tiểu Nam thấy anh không sao, liền tự nằm kềnh lên giường, ăn cơm xong bé phải ngủ trưa.

Gió biển tốc làn váy lên, lộ ra cái mông nhỏ mượt mà của Tiểu Nam. Cảm giác hoa nhuận trên da thịt bé còn lưu trên thân thể anh khiến anh cứ mãi không tài nào quên được.

Xúc cảm khi chạm vào Tiểu Nam là mềm mại hoạt nộn như vậy, đem thân thể bé nhỏ của bé ôm vào trong ngực là một chuyện khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy.

Hải Thiên Lam nhìn mông Tiểu Nam quay qua, liền vươn bàn tay to tới xoa xoa nó.

Cái mông nhỏ trong suốt, chỉ cần một bàn tay là có thể bao gọn, dùng sức xoa bóp, vô cùng co dãn. Vén ra còn có thể nhìn đến nụ hoa nhỏ ẩn giấu giữa song khâu của Tiểu Nam, thật là phấn nộn.

Trong đôi mắt của Hải Thiên Lam, lối vào nho nhỏ của Tiểu Nam giữa cái mông bé xíu trong suốt đang tản ra quang mang hồng nhuận mê người.

Hải Thiên Lam cúi thân, duỗi đầu lưỡi ra chạm vào nụ hoa nho nhỏ ấy.

“Hi hi!”

Tiểu Nam sợ nhột mà cười ra tiếng.

“Nhột quá a, đại ca ca, sao anh lại động tới nơi đó vậy?”

“Bởi vì nó thực đáng yêu thực mê người.”

“Thế ạ? Tự em không nhìn được tới nó, bất quá em xem tới được bộ phận sinh dục đực của mình nha, đây này.”

Tiểu Nam xoay người dùng bàn tay nhỏ bé cầm tiểu tính khí của chính mình nâng lên cho Hải Thiên Lam xem.

“Lúc ở dưới biển nó đều chôn bên trong cái đuôi, phải đè đuôi xuống mới có thể trồi lên được, em thường muốn lôi nó ra chơi, nhưng papa không cho, dọa em cẩn thận bị cá miệng rộng coi là đồ ăn mà cắn rớt. Em nghĩ như vậy chắc sẽ rất đau rồi, cho nên chỉ có buổi tối lúc đi ngủ mới dám kéo nó ra.”

Hải Thiên Lam chưa từng để ý tới chuyện lúc Tiểu Nam hiện cái đuôi, tính khí được giấu ở chỗ nào, bất quá hắn nghĩ những điều Tiểu Nam nói chính là sự tò mò của một cậu bé đối với tính khí, cũng là bước đầu tiếp cận với thủ ***.

“Để anh đến dạy em phải chơi nó thế nào mới có thể thoải mái nhé.”

“Dạ.”

……………………………………………………………………

16

Hải Thiên Lam cầm tiểu nhục nha của Tiểu Nam bắt đầu thưởng thức. Vật phấn nộn tinh xảo kia quả thực trắng nõn tựa như dương chi bạch ngọc vậy.

Hải Thiên Lam lấy tay vuốt ve một chút liền lập tức đem nó ngậm vào.

“Em muốn đi tiểu.”

Thì ra bé con cũng có cảm giác.

Hải Thiên Lam bế Tiểu Nam vào phòng tắm, dạy bé cách dùng bồn cầu.

Tiểu Nam rõ ràng cảm thấy mình có ý muốn tiểu, nhưng lại chẳng tiểu ra được gì.

Quay đầu lại chứng kiến Hải Thiên Lam đang cởi hết quần áo.

Hải Thiên Lam kéo Tiểu Nam qua, để bé sờ lên thứ đang cương cứng của chính mình.

“Tiểu Nam cũng giúp anh đi.”

Tiểu Nam vốn thông minh bắt đầu học động tác vừa rồi của Hải Thiên Lam, chậm rãi vươn tay, trước tiên hơi chà chà xát xát, trượt lên trượt xuống, lấy ngón tay ấn vài cái lên chóp đầu.

“Hình dáng của nó thật giống rắn biển, bất quá rắn biển sẽ cắn người, vẫn là nó trông có vẻ hiền lành hơn.”

Tiếp tục bắt chước động tác vừa rồi của Hải Thiên Lam, Tiểu Nam dùng miệng ngậm lấy chiếc nhục côn kia, xúc cảm tuy kỳ quái nhưng đúng là chơi rất thích. Vật nọ còn đang không ngừng to lên.

Hải Thiên Lam đẩy đầu Tiểu Nam ra, đột nhiên đem bé ôm đến đặt ngồi lên nắp bồn cầu, xoay người bé lại, vạch cặp mông thủy bạch ra, dùng miệng thử dò xét lỗ nhỏ nọ.

Miệng lỗ nhỏ bị chậm rãi nới ra, thấy Tiểu Nam không cảm thấy đau đớn, Hải Thiên Lam dùng hai ngón tay lớn luồn vào, đem nộn bích trong lỗ nhỏ kéo sang hai bên cạnh.

Hải Thiên Lam bảo với Tiểu Nam. Hít sâu một hơi sau đó thở ra một lần.

Tiểu Nam không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Hải Thiên Lam căn đúng lúc Tiểu Nam thở ra liền đem nhục côn đột ngột nhét vào.

“Ưm! Đại ca ca, anh làm gì vậy?”

Hải Thiên Lam dùng sức ôm lấy thân thể của Tiểu Nam.

“Tiểu Nam, anh yêu em, suốt mười lăm năm anh luôn nhớ đến em, anh hy vọng em thuộc về anh.”

“Nhưng nó có liên quan gì tới chuyện này?”

Nhục côn của Hải Thiên Lam quấy loạn trong cơ thể Tiểu Nam. Tiểu Nam cảm thấy lỗ nhỏ phía sau căng đến đau đớn.

………………………………………………………………….

17

“Trướng quá, thật kỳ quái, em không chơi nữa đâu.”

Tiểu Nam lay động cái mông nhỏ muốn thoát khỏi lưỡi đao thịt của Hải Thiên Lam. Nhưng là sự đu đưa của bé chỉ khiến anh càng thêm căng đau gấp vạn.

Nhục côn lại nhấp nhanh hơn trong cơ thể Tiểu Nam.

Hải Thiên Lam vươn tay sờ soạng khắp người bé, thậm chí quay đầu của Tiểu Nam lại, đem đầu lưỡi luồn vào miệng bé, bắt đầu quấy lên.

“Tiểu Nam, nhân ngư bảo bối của anh.”

“Ưm!”

Eo bị ôm, hạ thể tương liên chặt chẽ, một cảm giác khác thường chậm rãi dâng lên trong cơ thể Tiểu Nam.

Phía bên trong đó có một chỗ rất rất ngứa, thật muốn gậy thịt của đại ca ca có thể đụng tới cọ xát vài lần.

Tiểu Nam vểnh cái mông nhỏ lên dùng sức vặn vẹo làm cho nhục côn của đại ca ca có thể giúp mình thoải mái hơn một chút.

“Ưm! Đại ca ca dùng sức bên trong, Tiểu Nam muốn… con rắn biển của ca ca đi cắn khối thịt trong động kia của Tiểu Nam, Tiểu Nam ngứa, rất ngứa rất ngứa.”

Hải Thiên Lam dùng sức động thẳng hạ thể, xoay tròn liên tục va chạm vào cái mông của Tiểu Nam, phát ra tiếng vang bành bạch.

“Dùng sức, chính là chỗ đó, đừng cử động, cắn nó giúp Tiểu Nam gãi ngứa, ô ô.”

“A a!”

Hải Thiên Lam tự nhận đã kiên trì thật lâu, gắng thúc chỗ kia thêm một chút, đem hai chân Tiểu Nam gác lên khuỷu tay, đột nhiên đẩy về phía trước một cái, dịch thể chảy ra từ nơi hạ thể tương liên của hai người.

Hải Thiên Lam chậm rãi rút nhục côn ra, mang theo chất lỏng mà bên trong không thể chứa hết.

Tiểu Nam phụng phịu.

“Bên trong Tiểu Nam còn ngứa, ca ca mau đem rắn biển của anh vào đó gãi ngứa cho em đi.”

“Tiểu Nam, anh sợ cái mông nhỏ của em sẽ đau mất.”

“Không đâu không đâu, em mặc kệ, anh làm bên trong Tiểu Nam biến thành thật ngứa, nhất định là vừa rồi rắn biển đã phun mấy con trùng nhỏ vào, Tiểu Nam rất khó chịu.”

Tiểu Nam đem ngón tay nhỏ bé luồn vào trong tiểu động của mình, nhưng là không giúp bé thấy đỡ ngứa hơn chút nào hết.

………………………………………………………..

Tiểu Bạch: vâng, bé đã chính thức biến thành dụ thụ (_ _!!)

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.