18
“Ô ô!”
Không thoải mái, Tiểu Nam bắt đầu phát giận. Loạn đạp cái đùi nhỏ, kêu to.
“Em mặc kệ, em muốn rắn biển đi vào, em muốn! Em muốn!”
Tiểu Nam vô tình đá trúng chốt mở vòi sen trên tường, nước liền phun xuống.
“Tiểu Nam!”
Hải Thiên Lam cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ thân thể nhân ngư khác với nhân loại, anh đang lo lắng Tiểu Nam sẽ bị thương, không nghĩ tới Tiểu Nam lại thích phân thân của anh quấy trong cơ thể bé.
Cung kính không bằng tuân mệnh.
Ôm sát đôi chân đang mở ra của Tiểu Nam, đem phân thân của mình nhét vào cái lỗ nhỏ chật hẹp dưới thân bé.
Hải Thiên Lam dỗ dành nhân nhi đang khóc nháo trong lòng.
“Tiểu Nam ngoan, không cần phát giận, em xem, rắn biển của ca ca đã chui vào trong lỗ nhỏ của em rồi này.”
Tiểu Nam nhìn bộ dáng thứ đang nằm trong mông mình qua gương.
Đại nhục bổng của Hải Thiên Lam đem lỗ nhỏ dưới thân Tiểu Nam căng lớn đến mức không tưởng. Nộn bích gần như trong suốt bao quanh phân thân đen tím đến sung huyết.
“A! A! Chính là chỗ đó, em muốn rắn biển của anh dùng sức cọ cọ gãi ngứa cho em.”
Mỗi khi phân thân của Hải Thiên Lam thúc tới nơi tận cùng bên trong, xoay tròn chặt chẽ đè ép lên lối vào, Tiểu Nam mới có thể thỏa mãn rên rỉ.
Hải Thiên Lam cũng không rõ mình đã làm bao lâu, chỉ biết đến khi hai tay dần dần vô lực phải buông chân Tiểu Nam xuống, mới ở trong cơ thể bé bắn ra một lần lại một lần, rốt cục cũng đút no cái miệng nhỏ ham ăn nọ.
Không biết khi nào thì chân Tiểu Nam đã bị nước vòi sen xối vào, biến trở về cái đuôi cá màu lam quang xinh đẹp, khẽ cọ cọ xát xát lên đùi Hải Thiên Lam.
Tiểu Nam giờ mới cười, xem ra rốt cục cũng thỏa mãn.
Hải Thiên Lam hí động một tiếng, bắn ra chút tinh hoa cuối cùng.
Đem vật cứng rời khỏi, anh lúc này mới nhìn thấy rõ, hai chân Tiểu Nam biến lại thành cái đuôi, hậu đình nho nhỏ cùng tiểu nhục nha đáng yêu cũng chẳng biết đã giấu đi đâu mất.
Thì ra cái đuôi trước sau đều có một khe hở hẹp, bên trong hình thành một cái buồng nhỏ, nhục nha cùng nụ hoa đáng yêu liền núp ở bên trong, trách không được Tiểu Nam nói lúc cái đuôi hiện ra muốn xem nhục nha của mình thì phải đè đuôi xuống.
Thiết nghĩ có lẽ do sinh vật dưới biển quá nhiều, nhân ngư sợ bộ vị yếu ớt của mình sẽ bị công kích, cho nên trải qua ngàn vạn năm tiến hóa, quanh khu vực đó mới hình thành kết cấu bảo hộ như vậy.
Sự huyền bí trên thân thể nhân ngư còn rất nhiều điều chưa được khai thác a.
…………………………………………………………..
19
Tiểu Nam vẫy vẫy cái đuôi, trong khe thịt phía sau liên tục chảy ra dịch thể của nam nhân.
“Tiểu Nam vẫn thích cái đuôi hơn nhỉ?”
Dù sao thời gian nhân ngư hoạt động ở trên đất bằng rất ít, đạo lý liền giống như thời gian người lục địa ở trong nước biển cũng sẽ không thể quá dài.
Hẳn nhân ngư vẫn quen ở dưới biển lay động cái đuôi, nhân loại vẫn quen hai chân đi đường, mà không phải bơi trong nước.
“Đi đường rất thú vị, nhưng nếu đi lâu thì sẽ bị đau, chân đau, đùi cũng đau, vẫn là dùng đuôi bơi trong biển có vẻ tốn ít sức hơn chút, nếu mệt còn có thể gọi cá heo nhờ bọn chúng mang em đi một đoạn đường.”
Hải Thiên Lam bế Tiểu Nam về giường. Ôm bé nằm xuống.
Tiểu Nam vô thức phấy cái đuôi, Hải Thiên Lam lại thuận tay vuốt ve nó.
“Em có một cái đuôi thật xinh đẹp.”
“Ưm! Mẹ cũng nói như vậy.”
“Tiểu Nam chỗ nào cũng đều rất đẹp.”
“Hì hì!”
Tiểu Nam tự đắc phe phẩy cái đuôi.
Hải Thiên Lam khom người xuống hôn miệng lên Tiểu Nam một cái.
“Từ hôm nay trở đi anh sẽ bảo hộ em, chăm sóc cho em.”
Tiểu Nam cười đến híp mắt lại.
“Đại ca ca, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy?”
“Bởi vì anh yêu em, yêu đã từ lâu lắm.”
Tiểu Nam mím môi vẻ chừng không quá bối rối, nghiêng người nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ đánh cái ngáp, bắt đầu giấc ngủ trưa.
Hải Thiên Lam nhìn chăm chú vào Tiểu Nam trong say ngủ vẫn vô thức vẫy đuôi, nhìn nó dần chuyển sang màu trắng rồi sau đó tách ra trở thành đôi chân trần.
……………………………………………………..
20
Cỡ nào thần kỳ biến hóa, cỡ nào thần kỳ Tiểu Nam.
Khe thịt phía sau Tiểu Nam hơi sưng lên, Hải Thiên Lam lấy tay nhấn một cái liền trào ra dòng dịch thể trắng sệt.
Tiểu Nam còn chưa đến tuổi có thể ***, bất quá thực hiển nhiên, sinh mệnh của nhân ngư là gấp ba người lục địa, ngay cả tính dục có lẽ cũng cao hơn người lục địa rất nhiều.
Một tiểu nhân ngư bé nhỏ, mới tìm hiểu khiêu khích một chút đã biết rõ tư vị trong chuyện đó, có thể nuốt vào bao nhiêu dịch thể của nam nhân đây.
Hải Thiên Lam lấy khăn mặt cùng một chậu nước, rửa sạch thứ đang chảy ra từ lỗ nhỏ phía sau của Tiểu Nam.
Ngón tay luồn vào móc ra một ít, lại luồn vào lại còn có, cho đến khi trong bồn nước ngưng kết một bãi gì đó dính nhầy.
Cỡ nào tham lam lỗ nhỏ, ép khô toàn bộ tinh hoa có trong thân thể anh. Chủ nhân của nó đang trong giấc mộng, vậy mà nó vẫn còn tham lam mấp máy, ý đồ muốn đem ngón tay của anh cũng nuốt luôn vào.
Tiểu Nam, nhân ngư tiểu bảo bối của anh.
Cúi người xuống… muốn hôn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái kia, biểu lộ của Hải Thiên Lam đột nhiên biến thành ngây ngẩn.
Đứng trên lập trường của con người mà nói, anh vừa mới dụ gian một bé trai mười tuổi.
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia, anh đã chờ đợi ngày này suốt mười lăm năm rồi, vốn tưởng rằng mối tình đầu cùng chờ đợi sẽ không mang hi vọng, rốt cục lại có kết quả. Anh chiếm được nhân ngư bảo bối đã khiến mình bắt đầu nảy mầm ***, một khi có được liền không bao giờ muốn mất đi nữa. Sau này dù có phải vứt bỏ tất cả, anh cũng muốn bảo vệ Tiểu Nam đáng yêu của mình.
Hải Thiên Lam nở nụ cười. Chính thức cáo biệt danh hiệu xử nam, hy vọng biểu hiện trên giường của mình có thể khiến Tiểu Nam vừa lòng.
Hơn nữa xem biểu hiện của bé, trên gương mặt say ngủ vẫn đong đầy nụ cười mãn nguyện, còn có tiếng hô lớn thật thoải mái vừa rồi, chứng tỏ bé đã thấy tận hứng rồi đi.
Mình nhất định phải tăng cường rèn luyện hơn để có thể làm bạn bên Tiểu Nam thêm vài chục năm nữa, còn phải khổ tu kỹ xảo trên giường để thỏa mãn cái lỗ nhỏ tham ăn không thế nào dễ dàng đút no kia của Tiểu Nam.
…………………………………………………………………..
Tiểu Bạch: cố lên thúc thúc =)))
.
.
.