Nhân Ngư Tiểu Nam

Chương 8: Chương 8: [Nhân Ngư Tiểu Nam] Chương 21 + 22 + 23 + 24




21

Hải Thiên Lam vẫn chưa công khai giới tính thực của Tiểu Nam, dù sao bé mặc váy thắt đai nơ trông cũng rất đáng yêu mà.

Ngủ trưa dậy, Tiểu Nam liền ở trong phòng hết sờ cái nọ lại sờ cái kia, tất cả đối với bé mà nói đều rất kỳ quái, Tiểu Nam nghiên cứu bài trí, đèn treo, bốn nam nhân trong biệt thự lại nghiên cứu Tiểu Nam.

Lưu Ba hỏi:

“Tiểu Nam, em dùng chân đi đường, sẽ không thấy đau sao?”

Trong câu chuyện cổ tích ngày xưa, không phải từng miêu tả công chúa nhân ngư biến thành hai chân đi ở trên đất bằng… cảm giác tựa như đang dẫm lên ngàn vạn kim châm sao?

Thân là bí thư, Lâm Lãng nhướn mi nhìn sang Lưu Ba.

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ hồi nhỏ cậu chưa từng đọc qua cổ tích à?”

“Tôi đã nói gì đâu.”

Lâm Lãng cười đáp, nói thật hắn chỉ là cảm thấy hơi buồn cười, thì ra một người đàn ông cao lớn thô kệch như vậy cũng là nghe mấy câu truyện cổ tích này mà lớn lên.

Tiểu Nam ngo ngoe đầu ngón chân xinh xắn.

“Đi lâu sẽ đau, dẫm trên đá cũng sẽ đau, nhưng nếu là mặt cát thì đỡ hơn một chút, xúc giác trên đuôi nhân ngư vô cùng mẫn cảm, sau khi biến thành chân cũng rất dễ bị thương.”

“Vậy à. Chắc ngày mai phải đi mua cho em đôi giày nhỉ?”

“Giầy là cái gì?”

Lưu Ba ngồi trên ghế, chìa một chiếc giầy của mình ra cho Tiểu Nam xem.

“Chính là thứ này, dùng để bao quanh chân.”

Tiểu Nam lắc đầu.

“Em không muốn, nhân ngư sợ nhất là cái đuôi bị bó lại, nếu như ở dưới biển, cái đuôi bị vật gì đó bao bọc, gặp phải nguy hiểm liền chạy không thoát.”

“Tiểu Nam, có phải số lượng nhân ngư rất ít không, tại sao rất hiếm người trên đất bằng biết đến sự tồn tại của các em vậy?”

Tiểu Nam lắc đầu.

“Nghe các ông các bà nói, rất nhiều năm trước kia, nhân ngư cũng từng định tiếp xúc với người lục địa, thế nhưng người trên mặt đất đều coi chúng em là yêu quái, có một số người còn muốn ăn thịt chúng em, cho nên mọi người đều rút khỏi nơi gần bờ tới chỗ biển sâu, cho dù nhìn thấy con người hay máy móc của họ, cũng đều nhanh chóng rời khỏi ngay khi cảm giác được dao động từ rất xa.”

………………………………………………………..

22

“Tiểu Nam, vậy tại sao năm đó em lại cứu anh?”

“Em vốn là đang nhìn anh ngồi trước mũi thuyền, tiện thể ăn vụng chút mồi câu trên lưỡi móc của anh, chính là ai biết anh đột nhiên bị người ta đẩy ngã, em sợ anh va phải mình nên vốn định bơi ra, nhưng mà chứng kiến anh vẫn cứ trầm xuống, bộ dáng rất khó chịu, cảm thấy thật đáng thương nên bất chấp có bị mẹ mắng cũng mạo hiểm bơi xuống kéo anh lên.”

“Các em ở dưới biển thì hô hấp như thế nào?”

Tiểu Nam kéo kéo cái lỗ tai.

“Lúc ở dưới biển, lỗ mũi sẽ đóng lại, trong tai có vài cái lỗ, có thể đem dưỡng khí trong biển hít vào mà vẫn ngăn được nước ở bên ngoài.”

“Tiểu Nam, năm đó em có nhìn thấy người đã đẩy anh xuống thuyền kia không?”

“Nhìn thấy.”

“Nếu gặp lại hắn lần nữa, em còn có thể nhận ra không?”

“Người lục địa các anh biến hóa rất nhanh a, nếu hắn không thay đổi nhiều lắm thì có lẽ có thể.”

Hải Thiên Lam bảo Thủy Hàn đi thu thập danh sách ảnh chụp của toàn bộ những người có mặt trên chiếc thuyền nọ vào năm đó.

Kẻ vẫn ẩn trong bóng tối muốn hại chết anh, sắp bị lôi ra ánh sáng rồi.

Để thưởng cho Tiểu Nam, Hải Thiên Lam mua cho bé một cây kem.

Nhiệt độ quá lạnh, Tiểu Nam thực không thích ứng, liền chờ nó nguội đi chút mới ăn.

Vươn đầu lưỡi liếm liếm vết sữa dính nơi ngón tay, trên cánh tay, trẻ con đúng là luôn thích ăn đồ ngọt mà.

Mấy người lớn nhìn mà bắt đầu nuốt nước miếng, sau đó đều tới chỗ tủ lạnh tìm chai nước giải khát.

Không biết tại sao, nhìn đầu lưỡi màu phấn hồng của Tiểu Nam liếm tới liếm lui trên làn da của chính mình, khiến bọn họ cảm giác nơi nào đó trong thân thể bắt đầu nóng lên.

Sắc mặt Hải Thiên Lam bắt đầu trầm xuống, đều là đàn ông, xem bộ dáng xấu hổ của bọn họ, anh chỉ biết là đang suy nghĩ cái gì.

Đối với ý *** hướng tới Tiểu Nam của anh, trong lòng Hải Thiên Lam bắt đầu lên men.

Bất quá dù sao ba người này cùng anh đến nơi đây cũng đã một tháng, bị kích thích nghĩ muốn chuyện đó cũng tạm thời có thể tha thứ được.

……………………………………………

23

Hải Thiên Lam chờ đám người hồi hồn, đột nhiên nói.

“Cho mỗi người các cậu hai ngày nghỉ, thay phiên nhau đi chơi loanh quanh đi.”

“Cám ơn tổng tài.”

Hải Thiên Lam kéo Tiểu Nam.

“Nhìn em ăn dớt dính ra cả người rồi kìa, vào phòng đi để anh lau cho em.”

Dắt Tiểu Nam vào phòng, bé vẫn còn chưa ăn xong, đầu lưỡi ở trước mắt một chút lại một chút liếm trên que kem sữa, chính là Hải Thiên Lam lại cảm giác giống như nó đang liếm lên khố hạ của chính mình vậy.

Tính khí ở dưới háng rất nhanh đã phồng lên.

Cẩn thận khóa kỹ cửa, đem tính khí giải phóng khỏi quần.

Hôn hôn Tiểu Nam.

“Tiểu Nam, kem rất ngọt sao?”

“Ưm! Mỗi tội hơi lạnh, em không quá quen.”

Tiểu Nam tình nguyện chờ nó chảy xuống tay mới ăn, đột nhiên bé lại nghĩ ra cái gì.

“Đại ca ca, giúp em làm ấm nó đi.”

Tiểu Nam mạnh đem kem nhét vào trong tay Hải Thiên Lam.

Kem uổng phí dính ra đầy tay Hải Thiên Lam. Đầu lưỡi của Tiểu Nam đuổi theo dòng kem đang tan chảy.

Tiểu Nam tựa như một con mèo nhỏ say sưa liếm sữa, cười đến mãn nguyện.

Kem men theo tay chảy xuống dưới, nhỏ giọt trên tính khí mẫn cảm, Hải Thiên Lam run rẩy một chút vội giơ kem lên cao hơn.

Không nghĩ tới Tiểu Nam vì thế mà sáp lại gần háng anh, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đem vài giọt sữa trên mặt kia liếm hết.

Hải Thiên Lam cứng đơ tại chỗ, Tiểu Nam kéo kéo cánh tay anh, làm cho anh buông kem xuống.

“Đại ca ca, rắn biển của anh tựa hồ còn ấm hơn tay a.”

“Em muốn làm gì?”

Quả nhiên Tiểu Nam kéo tay anh để kem đổ lên vật đang cương cứng của anh.

Đây xem như gì, băng hỏa cùng xung kích? Tính khí vừa mới còn bốc lửa bị đột nhiên ướp lạnh, mẫn cảm run run vài cái.

Tiểu Nam chui đầu vào dưới háng Hải Thiên Lam, tham lam liếm tất cả bạch dịch đang nhanh chóng tan chảy trên đó. Xúc cảm khi chạm vào nơi này thật thích, vừa ngọt lại vừa trơn.

Dần dần, Tiểu Nam cảm giác vị kem đã thay đổi, trong ngọt mang theo chút chan chát, bé nào biết được, nó giờ đã trộn lẫn thêm cả dịch thể của Hải Thiên Lam.

…………………………………………………

24

Tiểu Nam ngẩng đầu.

“Hết rồi.”

“Chưa đâu! Anh còn có thể cho em ăn nhiều hơn nữa.”

Hải Thiên Lam rất nhanh động tính khí, làm cho nó bắn ra bạch dịch, sau đó bôi lên môi Tiểu Nam.

Tiểu Nam quệt ngón tay đưa dịch trắng vào miệng. Là ngọt, chỉ là không có ngọt như kem, bất quá không khó ăn là được.

Tiểu Nam liếm ngón tay, Hải Thiên Lam liếm Tiểu Nam.

Váy bị vén lên tận phần ngực, Hải Thiên Lam dùng đầu lưỡi nhấm nháp hạt đậu nhỏ trước ngực Tiểu Nam.

“Anh yêu em, Tiểu Nam.”

Cho dù bị coi là vi phạm đạo đức, Hải Thiên Lam vẫn muốn có được Tiểu Nam, từ mười lăm tuổi luôn suy nghĩ đến tận năm ba mươi tuổi, tình yêu này, dục vọng này, kể từ khi nhìn thấy Tiểu Nam đã bùng lên tựa như núi lửa phun trào.

“Yêu?”

Tiểu Nam cảm thấy rất kỳ quái, giữa bạn bè không phải đều chỉ nói ‘thích’ sao?

“Em cũng thích đại ca ca.”

Thích muốn ôm, muốn cọ đuôi một cái.

Tiểu Nam rúc vào lòng Hải Thiên Lam, quắp hai chân lên eo anh.

“Tiểu Nam thích được đại ca ca ôm, chân của em đã đứng mỏi nhừ rồi, cuộc sống trên đất bằng thật vất vả.”

Nhân ngư đi lại trên cạn giống như một loại vận động vậy, đứng lâu chân sẽ mỏi.

Bế Tiểu Nam lên, Hải Thiên Lam đem vật cứng trực tiếp cọ lên giữa đùi bé.

Anh lại tiếp tục đỡ mông Tiểu Nam, giúp bé ổn định thân thể.

“Tiểu Nam, để rắn biển của anh tiến vào nơi này đi.”

Một ngón tay của Hải Thiên Lam lập tức luồn vào lỗ nhỏ dưới thân bé.

“Ưm! Bất quá lát nữa rắn biển phải phun ra kem cho Tiểu Nam ăn.”

“Ừ! Đợi chút nữa anh sẽ cho em rất nhiều kem.”

Vật cứng tìm được cửa vào, liền động thân tiến tới, bị cái miệng nhỏ nhắn dưới thân Tiểu Nam chặt chẽ ngậm trọn.

Hải Thiên Lam dùng sức thúc người về phía trước, Tiểu Nam còn phối hợp ngồi xuống phân thân của anh.

“Đại ca ca, rắn biển của anh càng làm sâu rồi, thật ngứa, anh nhất định không được rút nó ra, nếu không Tiểu Nam sẽ giận.”

………………………………………………………………………….

Tiểu Bạch: những anh công mua kem cho em thụ, nhất định là có ý đồ sẵn rồi (_ _!!)

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.