Nhân Ngư Tiểu Nam

Chương 9: Chương 9: [Nhân Ngư Tiểu Nam] Chương 25 + 26 + 27




25

Hải Thiên Lam ôm Tiểu Nam chậm rãi di động ở trong phòng, nâng mắt liền thấy được biển rộng ngoài cửa sổ.

Anh đối với đại dương luôn tồn tại một phần sợ hãi, thế nhưng biển cả lại chứa đựng những hồi ức tốt đẹp giữa anh và Tiểu Nam, biển cả thậm chí còn sinh ra Tiểu Nam nữa.

“Tiểu Nam, sau này đừng rời khỏi anh được không?”

“Ưm, kỳ thật nơi này rất tốt, chỉ là mẹ nhất định không cho đâu.”

“Đừng trở về, đừng nói cho bọn họ biết em đang ở đây.”

Tiểu Nam nhíu mày.

“Vậy không phải sau này em sẽ không được gặp lại ba mẹ cùng các em gái nữa sao? Em không muốn.”

“Anh cùng em đến thôn San Hô chờ bọn họ.”

“Ưm! Được.”

Hải Thiên Lam hôn miệng Tiểu Nam, gặm cắn.

“Tiểu Nam… nhân ngư tiểu bảo bối của anh.”

Tới bên giường, đem Tiểu Nam đặt ở trên, gập chiếc đùi nhỏ lên, Hải Thiên Lam liên tục ra vào tiểu huyệt dưới thân Tiểu Nam, bích động trong suốt phấn nộn bao bọc lấy tính khí đã trướng thành màu tím, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy giống trẻ con bú sữa, Hải Thiên Lam chuyển động nhanh hơn, vách tường mỏng nơi cửa động của Tiểu Nam bắt đầu chuyển thành màu đỏ.

Tiểu Nam vuốt gốc tính khí của Hải Thiên Lam, thứ đang liên tục gây sức ép trong thân thể của chính mình.

“Bên trong, bên trong, cọ cọ.”

Tiểu Nam đung đưa cái mông nhỏ.

“Không cần vội, Tiểu Nam, ngoan một chút, làm quá mạnh em sẽ bị thương đó.”

“A!”

Cửa động của Tiểu Nam siết chặt, bức Hải Thiên Lam không thể không đem dịch thể bắn vào nơi tận cùng trong thân thể Tiểu Nam.

Tiểu Nam ngồi xuống, bắt lấy tính khí của Hải Thiên Lam, liếm sạch dịch trắng phía trên.

Ngón tay Hải Thiên Lam móc vào lỗ nhỏ dưới thân Tiểu Nam, chậm rãi trừu đưa, dịch thể mà chính anh vừa bắn ở trong bị từng chút một dẫn lối trào ra. Tiểu Nam cũng cảm giác được phía sau có thứ gì đó đang chảy, lấy ngón tay quệt một chút đưa đến trước mắt.

Kem sao? Tiểu Nam đem dịch thể đưa đến môi, mút ngón tay, càng ngày càng không ngọt. Bất mãn, Tiểu Nam bắt đầu quyệt miệng.

…………………………………………………

26

Hải Thiên Lam cười cười, anh biết Tiểu Nam vừa rồi nếm đến vị ngọt cũng đều là kem trên tay Tiểu Nam còn dính ở hạ thể anh.

Vào phòng tắm cầm khăn mặt ra lau lau ngón tay cho Tiểu Nam, đột nhiên phát hiện cả quần áo lẫn trên tóc bé cũng có. Mà hạ thân cùng quần của chính anh cũng đã bẩn.

Lần sau vẫn là trực tiếp cho Tiểu Nam uống hết “gì đó” đi.

Dẫn Tiểu Nam vào phòng tắm, không thể tránh khỏi hai chân bé bị biến về cái đuôi.

Thay cho Tiểu Nam một cái váy khác, bên ngoài mọi người còn đang chờ bọn họ ra ăn cơm.

Người ở phía ngoài lúc này mới ngạc nhiên phát hiện, cái đuôi của Tiểu Nam là màu lam, tuy rằng ngạc nhiên thế nhưng ai cũng không có hỏi, chỉ biết mở to mắt chứng kiến cái đuôi biến thành màu trắng rồi thành chân.

Lưu Ba nhịn không được vươn tay muốn sờ thử chút, Hải Thiên Lam liền ôm Tiểu Nam né tránh.

“Cái đuôi của Tiểu Nam vô cùng mẫn cảm, không thể chạm vào.”

Làm sao không thể, Hải Thiên Lam chỉ là không muốn cho người khác chạm vào phần dưới của Tiểu Nam, nhất là cái đuôi trơn mượt mà thôi.

Tiểu Nam lúc có đuôi thường hay vẫy đuôi, không có thì đá chân.

Cho dù là nĩa dao hay thìa đũa, Tiểu Nam đều không biết dùng như thế nào, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Hải Thiên Lam để anh đút cho.

Thủy Hàn nói:

“Tổng tài, chuyện anh bảo tôi đi điều tra, công ty nhắn rằng trước trưa mai là có thể gửi tới đây rồi.”

“Sáng mai tôi cùng Tiểu Nam ra bờ biển, hàng được đưa tới thì cứ ra đó tìm tôi.

“Vâng!”

Hải Thiên Lam lại quay sang nói với bí thư.

“Lâm Lãng, ngày mai cậu đi xem trên thị trường có loại bồn tắm lớn gắn bánh xe không, không có thì phải đặt làm một cái, Tiểu Nam không quen dùng hai chân đi đường.”

“Vâng!”

“Tiểu Nam, ăn loại thịt đỏ nhiều một chút, trông em chẳng có huyết sắc gì cả.”

Làn da Tiểu Nam luôn trắng trắng mềm mềm long lanh ánh bạch gần như trong suốt.

“Nhân ngư ngã bệnh mới có màu.”

“Hửm?!”

“Thầy giáo nói, màu sắc của nhân ngư gần giống với nước biển là để tự vệ, trắng trong suốt mới không nhìn thấy được, cái đuôi màu lam cũng thích hợp ngụy trang.”

………………………………………………..

27

“Thầy giáo các em có từng nói qua, các em là tiến hóa từ đâu không?”

“Nhân ngư cùng người lục địa là cùng một vị tổ tiên, bất quá rất lâu trước kia đã xảy ra thiên tai thảm họa, diện tích lục địa dần dần bị nước biển thôn tính, một số tổ tiên bị nước cô lập trên một khoảng đất nhỏ hẹp bắt đầu nảy ý định sinh hoạt trong nước, sau đó chậm rãi thích ứng với cuộc sống dưới biển, biến thành nhân ngư, mà một phần các cá thể khác sống trên vùng không bị nước biển lan đến thì phát triển theo nhánh nhân loại, cũng chính là tổ tiên của người lục địa ngày nay.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

“Không phải đoán bừa đâu, tất cả đều đã được đúc rút từ di tích của nguyên vu tổ tiên, mặt trên có ghi chép rõ ràng. Văn hóa mấy ngàn năm của nhân ngư vẫn chưa từng thay đổi.”

Mấy ngàn năm của nhân ngư, là hơn vạn năm của nhân loại.

Mọi người cảm thán. Nền văn minh của nhân ngư còn lâu đời hơn so với người lục địa a.

Ngày hôm sau Hải Thiên Lam ra cắm một chiếc ô trên bờ cát, hưởng thụ tắm nắng đồng thời chăm chú dõi theo Tiểu Nam.

Tiểu Nam đang nói chuyện với bạn cá heo của bé, nhờ cá heo tới thôn San Hô truyền tin, Tiểu Nam vừa ra dấu, vừa lay động cái đuôi cho cá heo xem, sau đó cá heo lướt qua Tiểu Nam bơi về phía biển rộng.

Tiểu Nam trở lại bờ, ngồi ở trên chỗ nước cạn, bộ dáng có chút không vui.

Hải Thiên Lam đi tới.

“Làm sao vậy, Tiểu Nam, cá heo không chịu giúp à?”

“Nó nói không xác định mình có bơi qua bên đó hay không, nhưng nếu đi, hoặc gặp được đồng bạn tới đó thì sẽ lập tức giúp em truyền tin tức.”

“Vậy không phải tốt lắm sao?”

“Nhưng nó nói anh là người xấu.”

“Hả?!”

“Em giải thích với nó hơn nửa ngày nó vẫn không chịu tin, còn bảo em phải tự mình cẩn thận, người lục địa chỉ biết bắt giết chúng em, đại ca ca, anh sẽ không thương tổn Tiểu Nam đúng không?”

Hải Thiên Lam ôm lấy Tiểu Nam.

Thương tổn sao? Nếu tình yêu dành cho Tiểu Nam cũng là một loại thương tổn, như vậy chính anh cũng không biết mình được xem là người tốt hay người xấu nữa.

………………………………………………………………….

Tiểu Bạch: đại thúc biến thái dụ dỗ bé trai, anh còn biết ăn nói sao dc nữa =)))

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.