Sau khi Trương Diệu Quan sát hạch xong, Vương Cảnh Chi im lặng vài ngày, chỉ lo Trương Diệu Quân lại bắt được nhược điểm gì, đem y trực tiếp đưa cho anh trai mình, Lý Triều cùng Dịch Trạch đều buồn bực sao y lại
ngoan như vậy, Lâm Lập Thu cười y bình thường làm nhiều chuyện xấu, chỉ
sợ nửa đêm quỷ gõ cửa.
“Lâm Lập Thu, cậu để miệng mình tích chút đức không được à?” Thời điểm nghỉ trưa Vương Cảnh Chi gục xuống bàn tức giận nói.
Lâm Lập Thu ngồi ở chỗ Lý Triều, nhàn nhã nói: “Liên quan gì tới việc tôi
tích đức hay không? Tôi chính là trần thuật lại một ít sự thực.”
Lý Triều đứng ở bên cạnh vỗ vỗ Vương Cảnh Chi, hỏi, “Thứ sáu tuần này đi chơi bóng không?”
Vương Cảnh Chi lắc đầu, “Không được, tối thứ sáu phải đi ăn cơm với anh của tôi.”
“Lâm Lập Thu cậu đi không.” Lý Triều quay đầu hỏi Lâm Lập Thu.
“Không biết, có hai hạng mục bản vẽ khách hàng thứ sáu muốn tới xác định, không biết khi nào mới có thể xong.”
“Đúng a, cái hạng mục kia lúc trước do Hoàng lão đại phụ trách đi.”
“Ừ, là một vụ quy hoạch lớn, là do tôi vẽ ra, khách hàng đến nhất định sẽ xem kỹ.”
Lý Triều ngẩng đầu nhìn vị trí Trương Diệu Quân một chút, trống không, mới nói: “Cậu nói với Trương Diệu Quân một tiếng, để anh ta giúp cậu phụ
trách một chút? Cậu đã nửa tháng không nghỉ ngơi, nói với anh ta cậu
muốn nghỉ ngơi nửa ngày là có thể đi. Cậu nếu không đi, có thể chỉ có
tôi với Dịch Trạch.”
Lâm Lập Thu cũng quay đầu nhìn vị trí Trương Diệu Quân, “Tôi đi hỏi một chút.”
Buổi chiều lúc làm việc Quản Lăng Quân liền đến thông báo ba tháng bắt đầu đánh giá bản vẽ sắp bắt đầu.
Công ty ở Thượng Hải có ba cái, phố Đông cùng chi nhánh công ty đều đi đến
tổng bộ phố Tây đánh giá bản vẽ, còn các giám đốc bộ phận chế tác của
các công ty báo cáo thành tích tháng trước, đặc biệt phố Đông cùng chi
nhánh chỉ có thể cắn răng dốc lực, bởi vì không có nhiều hạng mục như
tổng bộ, chỉ có thể ở chất lượng tốt hơn để so, mỗi lần buổi họp đánh
giá bản vẽ Quản Lăng Quân đều chật kín bốn xe, vô hình ở trên đường như
thể hiện kỳ tài. Lão đại chi nhánh công ty không dễ làm a. Quản Lăng
Quân mỗi lần mở xong cuộc họp đều cảm thán. Rất TMD phí tế bào não!
Kỳ thực cái gọi là đánh giá bản vẽ, chính là mỗi tháng công ty sản xuất
bản vẽ có hiệu quả, đánh giá mười cái tốt với bảy bản vẽ tương đối tốt,
thưởng cho nhân viên, còn có thăng cấp tăng tiền lương với tạo vững quan hệ.
Lâm Lập Thu ở tổ một, chuyện đương nhiên trở thành đối tượng quan trọng để đánh giá bản vẽ, vừa đến lúc này, Quản Lăng Quân đứng ở
bộ chế tác vận đan điền hô hấp, rống: “Tổ một! Đem tất cả bản vẽ hoàn mỹ nhất đều báo lên cho tôi! Tổ hai tổ ba đừng ngây người, đem bản vẽ điểu ti (1) cũng báo lên đây cho tôi!”
Sáng sớm hôm nay Quản Lăng
Quân mới vừa rống xong, Vương Cảnh Chi liền nhấc tay gào to nói: “Tại
sao tổ hai tổ ba mỗi lần chỉ cần bản vẽ điểu ti? Quá không công bằng!”
Lâp Lập Thu ngay cả kích động nhìn y cũng không có, thầm mắn, tự tìm đường chết!
“Cậu muốn … tôi không ngăn cậu.” Trương Diệu Quân ngồi ở chủ vị ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi gào to.
Vương Cảnh Chi rụt cổ, cảm giác lạnh lẽo.
Đinh Tiểu Đinh từ chỗ ngồi đứng lên an ủi Vương Cảnh Chi, “Tiểu Chi Chi đến
tổ chúng tôi đi, điểu ti vừa đúng kiểu vừa đúng mẫu, coi như điều kiện,
để tôi đến chỗ các cậu tạo thành cao phú soái đi.” Hắn mới vừa nói xong, Tiết Phỉ ngồi ở bên cạnh đã cho hắn một cái tát, trực tiếp vỗ hắn vào
trong ghế ngồi.
“Mẹ tiểu Đinh cậu dám buồn nôn chút nữa?” Lý Triều ngồi đối diện Đinh Tiểu Đinh là người thứ hai không chịu nổi.
“Được, dừng lại, tổ chúng ta tháng trước có bản vẽ có thể để tôi nhìn một
chút?” Trương Diệu Quân chấm dứt bọn họ liếc mắt đưa tình, nói: “Mục
tiêu tháng này chừng mười bản thảo?”
Lâm Lập Thu cách hắn gần
nhất, nói rằng, “Tháng trước có rất nhiều hạng mục phải sửa lại, hạng
mục mới không có mấy cái, đồ chất lượng đều bình thường thôi.”
Trương Diệu Quân liếc mắt nhìn cậu, mở dữ liệu trên máy ra nhìn hạng mục tổ
một ba tháng nay, vừa nhìn vừa cau mày — xác thực không có bản vẽ nào
tốt: “Kia tháng này chỉ tiêu có thể hoàn thành?”
“Chỉ có thể dựa vào hạng mục giả lập.”
Trương Diệu Quân quay đầu, “Cậu có bản vẽ luyện tập sao?” Lâm Lập Thu lắc đầu
một cái, “Không có thời gian vẽ.” Nam nhân lại hỏi những người khác,
ngoại trừ Lý Triều vẽ một tắm, những người khác đều không có gì.
Nam nhân thở dài, “Có ai tự nguyện vẽ bản vẽ luyện tập? Tôi có thể trao đổi một điều kiện làm việc.”
“Điều kiện trao đổi?” Lâm Lập Thu nháy mắt mấy cái.
“Kỳ thật dùng bản vẽ luyện tập đi làm bản vẽ đánh giá tôi cũng không coi
trọng, thế nhưng công ty hạ chỉ tiêu nhất định phải hoàn thành, tổ chúng ta phải có hai tấm mười điểm, năm tấm đạt bảy tám điểm, bảy phần thì có thể trong những hạng mục này chọn ra, thế nhưng mười điểm trong đám bản vẽ này lại không sánh bằng, hôm nay là thứ tư, sau thứ sáu là đến lúc
đánh giá bản vẽ. Hiện tại Lý Triều có một tấm bản vẽ luyện tập, còn
thiếu một tấm các cậu ai tự nguyện vẽ, tôi có thể cho các cậu đề xuất
một điều kiện làm việc, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều
có thể đáp ứng.”
Cái này mê hoặc quá lớn, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
“Bất kỳ điều kiện gì?” Vương Cảnh Chi nhíu mày.
“Nói là điều kiện bên trong phạm vi năng lực của tôi. Giống như giúp các cậu thay đổi kế hoạch, phụ trách liên hệ khách hàng và vân vân.” Nam nhân
sửa lại.
Trong lòng Lâm Lập Thu lay động, nghĩ có thể nhân cơ hội này để Trương Diệu Quân phụ trách hạng mục thứ sau kia. Vì vậy mở miệng đáp ứng: “Tôi vẽ một tắm.”
“Điều kiện?”
“Thứ sáu có một hạng mục khách hàng muốn qua xác định bản vẽ, là do tôi vẽ ra, giúp tôi phụ trách một chút?”
“Thành giao.” Nam nhân sảng khoái đáp ứng, liền hướng bốn phía hỏi, «Còn có ai?”
Dịch Trạch cùng Trình Thành trên tay quá nhiều hạng mực không dư thời gia
vẽ, không dư sức tham dự, Vương Cảnh Chi vừa nãy gào to nhìn xuống hạng
mục trên tay không quá tự tin, yếu ớt hỏi: “Có suy xét thời gian không?”
Trương Diệu Quân cười cười, “Không có.”
“Vậy quên đi.” Vương Cảnh Chi nói xong rút về chỗ ngồi.
Lý Triều chỉ vào Vương Cảnh Chi mắng, “Cậu sao lại đáng khinh như vậy?!”
“Được, hiện tại liền có một người vẽ, ngày mai vẽ xong giao cho tôi, có thể chứ?” Trương Diệu Quân quay đầu nhìn Lâm Lập Thu.
Lâm Lập Thu suy nghĩ một chút, ngày hôm nay cầm trên tay một hạng mục cần
giao, thêm tăng ca, hẳn có thể giải quyết, cậu gật gật đầu, “Có thể.”
Kết quả đến tan tầm, hạng mục trên tay Lâm Lập Thu còn chưa giao, khách hàng đã kéo dài tới một giờ sáng.
Lâm Lập Thu đi một mình trên đường, ngẩng đầu nhìn trời đêm ít sao, ngơ ngơ ngác ngác nghĩ ngày mai phải có thời gian vẽ bản vẽ luyện tập đi.
Cái từ “Cần phải” này mãi đến tận tan tầm ngày thứ năm, Trương Diệu Quân
hỏi, mới phát hiện bản vẽ luyện tập cái bóng cũng không thấy.
“Bản vẽ cậu đáp ứng đâu?”
Lâm Lập Thu nhăn mặt bực bội, gãi đầu một cái: “Thực sự không có thời gian, tôi hiện tại trên tay đang có hạng mục gấp.”
“Vẽ bản vẽ luyện tập, cậu cần bao lâu?”
“Anh nhìn hình chiếu đồ thị, ít nhất hai giờ đi, phải đảm bảo chất lượng khẳng định cần càng nhiều thời gian.”
“Quá chậm.” Trương Diệu Quân nói xong cũng quay đầu làm việc của mình.
Lâm Lập Thu nhíu mày không phục, còn muốn nói chút gì, từ ngữ trong đầu
lưỡng lự mấy hiệp cũng không nói ra thành chứ, coi như thôi, vẫn là giữ
lại ứng phó khách hàng.
Đến thứ sáu Quản Lăng Quân cùng Dư tổ
trưởng muốn đi đánh giá bản vẽ, Lâm Lập Thu phát hiện tổ bọn họ vẫn báo
lên có hai tấm mười điểm, cậu nhìn xuống hạng mục đánh số, mặt trên rõ
ràng viết tắt tên Trương Diệu Quân – 2014-03-20-ZYJ.
“Lập Thu cậu xem cái gì? Biểu tình giống như mới nuốt phải ruồi.” Người lãnh đạo
không ở công ty Vương Cảnh Chi liền như ngựa hoang được thả mà chạy loạn khắp nơi.
Lâm Lập Thu nhướng mắt, cậu hiện tại tình nguyện nuốt
phải con ruồi, cũng không muốn nhìn dữ liệu bản vẽ mười điểm mà Trương
Diệu Quân vẽ.
“Chao ôi? Này ai vẽ? Rất có cảm giác a.” Vương Cảnh Chi tiến đến trước máy vi tính Lâm Lập Thu nhìn một chút, “Tôi ghé sát
ZYJ?” Vương Cảnh Chi trợn mắt thật lớn, “Trương Diệu Quân?”
Tay
Lâm Lập Thu đem Vương Cảnh Chi ném qua một bên, “Rời xa tôi một chút,
ZYJ trừ Trương Diệu Quân còn có thể là ai, công ty có mấy người họ
Trương viết tắt là ZYJ?”
Lý Triều trượt ghế xoay lại đây nhìn,
“Vẽ khi nào? Hoàn toàn không chú ý a, đánh giá này tuyệt đối là mười
điểm, nói đến còn giống như bản vẽ này không phải như hắn vẽ từ đầu tới
đuôi.” Lý Triều dừng một chút, tay lấy con chuột mở bản vẽ luyện tập của mình, “Sách, tôi thật không thể so sánh a, cái của tôi so với này đại
khái rơi xuống hàng ngũ bảy điểm a.”
Lâm Lập Thu thở dài, Trương
Diệu Quân tại lúc thần không biết quỷ không hay vẽ xong bản vẽ mười
điểm, mẹ nó, đến cuối cùng là vẽ lúc nào?!
Không ngoài dự đoán,
bản vẽ mười điểm kia của Trương Diệu Quân được bầu tốt nhất tháng, Lý
Triều kia lại rơi vào nguy hiểm, bị đánh rơi vào tên cuối cùng của bản
vẽ mười điểm. Khi cuộc hợp bắt đầu, Trương Diện Quân một lần nữa cường
điệu tốc độ vẽ, “Ngồi ở cái ghế này trừ hoàn hảo ra thì cũng không phải
người mới, không nên dùng tiêu chuẩn người mới yêu cầu mình, cậu như vậy chỉ có thể vĩnh viễn là người mới, mỗi ngày người mới có thể vẽ một
tấm, hiện tại chính hình vẽ hai tấm, rất giỏi, đến lúc không theo kịp
nhịp độ của tôi, không ai cứu cậu.”
Mở xong cuộc họp Vương Cảnh
Chi lôi kéo bọn Lý Triều đi ban công hút thuốc, lại phát hiện Trương
Diệu Quân cũng trên ban công, Vương Cảnh Chi dừng ở cửa công ty một chút nói, “Tôi không đi.”
Lý Triều liếc một cái, những người khác tự động quên y, hướng ban công đi đến.
Vương Cảnh Chi trở về bộ chế tác phát hiện Lâm Lập Thu còn ngồi nhìn chằm
chằm máy tính ngẩn người, “Lập Thu, cậu không đi hút thuốc sao?”
Lâm Lập Thu lấy lại tinh thần, “Không muốn đi.”
“Bọn họ đều ở kia.”
“Cậu sao không đi.”
“Ạch… Trương, cũng ở.”
Lâm Lập Thu buồn cười nhìn Vương Cảnh Chi, “Cậu sao lại sợ hắn.”
Vương Cảnh Chi bĩu môi, “Tôi không phải sợ hắn, tôi là, cái kia, cậu hiểu.”
Hai người đang nói chuyện thì mấy người khác đều trở về, Lâm Lập Thu không
thấy Trương Diệu Quân, hỏi Lý Triều biết đến hắn còn ở trên ban công, vì vậy quyết định nói chuyện với Trương Diệu Quân một chút thứ sáu có thể
thả cậu đi không.
“Cậu đáp ứng tôi cậu không làm được, hiện tại
cậu muốn tôi thực hiện lời hứa của mình? Có đạo lý này sao?” Trương Diệu Quân một bên hút thuốc một bên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Lập Thu,
khóe miệng đẹp mắt cong lên, “Cậu không trả giá gì liền muốn báo lại,
đây là logic của cậu?”
Lâm Lập Thu có chút thất bại tựa vào trong ghế, âm thầm lý sự, tay cũng lấy trong hộp thuốc lá ra một điếu đốt
lên, có chút bất đắc dĩ hút một ngụm, híp mắt nhìn bồn hoa cỡ lớn trên
ban công bị tàn thuốc chà đạp, không thể không mở miệng lần nữa, “Nhưng
lần này bản vẽ đánh giá chúng ta vốn không tốt bằng bọn họ hợp lại, tôi
cũng được đánh giá mười điểm, điều kiện không phải thế sao?”
“Lúc trước ai đáp ứng muốn vẽ một tấm bản vẽ luyện tập?”
“Không phải không có thời gian?”
“Ai quản cậu?”
Lâm Lập Thu cứ thế quay đầu nhìn nam nhân, Trương Diệu Quân cầm bật lửa gõ
gõ khay trà bằng thủy tinh, “Ai quản cậu có thời gian không, cậu dùng
‘Kết quả’ cùng tôi làm tiền đặt cược, hiện tại cậu không có tiền đặt
cược, dựa vào gì cùng tôi nói chuyện phải trái?”
“Vậy tôi luôn không có khả năng làm hạng mục đã hoàn thành này, ừm, có cũng được mà không có cũng được đi.”
“Có cũng được mà không có cũng được?” Trương Diệu Quân tắt tàn thuốc, đứng
lên nhìn Lâm Lập Thu, “Vậy tôi có thể hiểu thành cam kết của cậu cũng là có cũng được mà không có cũng được?”
Lâm Lập Thu bị hắn nhìn không thoải mái, nghiêng đầu nhìn về một bên, nhỏ giọng biện giải, “Tôi không phải ý này.”
Trương Diệu Quân đột nhiên bật cười, “Vậy đó là ý gì?” Nghĩ thầm thanh niên làm sao ngây thơ như vậy.
Lâm Lập Thu bị hắn đột nhiên cười làm cho mặt đỏ rần, cúi đầu đem tàn thuốc giẫm tắt, đứng lên đi tới trước bồn hoa đem tàn thuốc ném vào, đưa lưng về phía Trương Diệu Quân, âm thầm giận, có gì đáng cười, tiểu gia nếu
không có chuyện muốn nhờ có cần rãnh rỗi lấy công phu bị ngươi cười?
Người trẻ tuổi thở dài, vẫn là nhìn chằm chằm tàn thuốc trong bồn hoa cỡ lớn
nói rằng, “Lần này là tôi không thực hiện. Lần sau tôi nhất định làm hai tấm mười điểm.”
“Tôi tin tưởng.” Nam nhân trả lời hoàn toàn không dây dưa dài dòng.”Thế nhưng lần này đã mất hiệu lực.”
Lâm Lập Thu xoay người một chút, cau mày, “Vậy anh muốn như thế nào?”
Trương Diệu Quân mặt không hề có cảm xúc, cắn răng thầm mắng nhãi con không biết điều quả thực muốn ăn đòn.
Lâm Lập Thu cũng nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm nam nhân này so với Hoàng Hạo Nhiên khó đối phó hơn cả một vạn lần.
Hai người trầm mặc không nói, đến cuối cùng người trẻ tuổi làm sao cũng
không đánh lại nam nhân tác phong thâm trầm, bại trận trước tiên.
Trương Diệu Quân thấy Lâm Lập Thu cúi đầu hạ mắt không tiếp tục nói nữa, “Nghỉ làm rồi chờ tôi, hiện tại không nói nữa.” Hắn cũng không nói nhảm nữa,
quay người đi vào công ty.
Lâm Lập Thu nghe thấy tiếng nam nhân đi lại lúc ngẩng đầu lên bóng lưng đều không nhìn thấy, cậu khẽ cắn răng, thầm mắng, SHIT!