Tháng ba ở Thượng Hải không có khí tức ấm áp của tháng ba mùa xuân, gió
lạnh thổi vù vù, Lâm Lập Thu mỗi ngày đều cảm thấy tay mình dính đầy mồ
hôi.
Gần đến giờ tan làm, khách hàng gọi điện thoại đến nói lát
sẽ tới trễ một chút tới đây quyết định bản vẽ, Lâm Lập Thu hỏi khách
hàng đại khái là lúc nào, khách hàng nói muốn cùng họp với người sở hữu
đất, ít nhất phải chờ hai, ba tiếng.
Lâm Lập Thu nhìn thời gian
trên máy vi tính một chút, 18:26, xem ra hôm nay phải phấn đầu đến nửa
đêm. Cậu thở dài ở trong điện thoại đáp: “Được rồi, mong ngài nhanh
chóng.”
Lý Triều ngồi ở phía sau Lâm Lập Thu xoay đầu lại nói: “Sao? KAKA liền họp đi?”
“Đúng vậy.” Lâm Lập Thu gật gật đầu, “Các cậu khi nào tan làm?”
“Sớm hơn, hạng mục ngày hôm nay tương đối thuận lợi.” Lý Triều đang nói,
bỗng nhiên ngẩng đầu hô với bọn Vương Cảnh Chi bên kia: “Cảnh Chi, chặng đường thành, Dịch Trạch mau lưu bản vẽ lớn, hạng mục này OVER rồi!”
Ba mười ngồi ở hành lang trăm miệng một lời mà hoan hô, “Ờ ”
“Đã lâu không tan làm sớm như vậy ” Vương Cảnh Chi ba ba ấn bàn phím, quay
đầu nhìn Lâm Lập Thu, “Này Lâm Lập Thu cậu khi nào thì làm a, sớm chúng
ra đánh giết vài bàn a.”
“Giết cái rắm, mấy người các cậu trước
tiên đem tiền thưởng ngày hôm qua giao ca bù đắp.” Lâm Lập Thu cũng
không ngẩng đầu vùi đầu chơi điện thoại di động.
Lý Triều cầm
bảng hạng mục lấy bút ở dưới viết vài hàng liền đưa tới trước mặt Trương Diệu Quân nói: “Anh Quân ký tên lên hạng mục đơn đi.”
Trương Diệu Quân cầm bảng nhìn một chút, hỏi: “Khách hàng có phản hồi gì?”
“Vẫn tốt, khơi thông thuận lợi, ngày hôm nay cái này làm xong rất nhanh.”
“Hạng mục sau khi kết thết liền cùng giám đốc tiêu thụ hạng mục nói một
tiếng, như vậy bọn họ sẽ đúng lúc làm quà đáp lễ cho khách hàng.” Trương Diệu Quân vừa nói vừa ký tên, “Không có việc gì liền về sớm một chút,
ngày mai có một hạng mục tương đối lớn cần mười mấy tấm bản vẽ.”
Lý Triều ồ một tiếng, liếc nhìn Lâm Lập Thu ngồi bên cạnh Trương Diệu Quân cúi đầu chơi điện thoại, quay đầu gọi Vương Cảnh Chi tan làm, “Này,
đi!”
Qua một khoảng thời gian chỉ còn sót lại Trương Diệu Quân cùng Lâm Lập Thu làm việc
Lâm Lập Thu vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại, trong lúc làm việc tìm đến
Trương Diệu Quân hỗ trợ xem bản vẽ cũng không ngẩng đầu, đôi mắt dính
chặt trên điện thoại.
Đoạn thời gian đó □□ ra một vài trò chơi,
Lâm Lập Thu ấn trên màn ảnh di động không biết trời đất, loại rèn luyện
phản ứng trò chơi vẫn là điểm mạnh của cậu, bên trong bảng xếp hạng
thường đứng đầu.
Người trẻ tuổi đang tập trung tinh thần nhìn
chằm chằm điện thoại, trong điện thoại phát ra tiếng líu lo rất khả ái,
thình lình điện thoại bị một bàn tay cướp đoạt, đôi mắt Lâm Lập Thu còn
dính trên điện thoại, chưa kịp cướp lại, điện thoại đã bị nam nhân bắt
được, trên màn ảnh đủ loại miếng đầy màu sắc còn vui sướng lóng lánh,
không để ý thời gian chạy trốn về phía trước.
“Anh làm gì?!” Lâm Lập Thu căm tức trừng Trương Diệu Quân không có biểu tình gì.
Trương Diệu Quân cúi đầu cúi đầu nhìn một lượt màn hình điện thoại, thời gian
chạy nhảy đã qua, trên màn ảnh hiện ra bảng xếp hạng. “Cậu còn nhỏ sao?
Chơi cái này?” Nam nhân ngẩng đầu hỏi.
Lâm Lập Thu có chút không rõ tình hình, bật thốt lên, “Anh quản được?”
Trương Diệu Quân để điện thoại di động lay động, nhíu mày nhìn người trẻ tuổi, “Không có chuyện gì không thể luyện vẽ bản vẽ? Đây chính là cậu nói
không có thời gian? Không có điều kiện?”
Lâm Lập Thu vểnh môi
dưới, cậu thấy trong đôi mắt Trương Diệu Quân chỉ toàn cảm xúc chỉ
trích, cậu hạ thấp mi mắt không nói lời nào.
Trương Diệu Quân
nhìn người trẻ tuổi biết vâng lời, nói: “Thời gian dài nhìn máy vi tính
cũng không cần chơi điện thoại, hiện tại chờ khách hàng nói liền rời
khỏi.” Nói xong đứng lên, “Cái này tôi thay cậu cất giữ, chúng ta đi ra
ngoài một chút.”
Lâm Lập Thu ngẩng đầu, nhìn xuống công ty, không còn nhiều người, bấc đắc dĩ nhìn điện thoại bị người bắt được, lại làm
bản thân khó chịu, Lâm Lập Thu nghĩ, tên TM này chính là muốn cằm điện
thoại đi táo bón. Mắt thấy Trương Diệu Quân đi tới cửa công ty, cậu cũng chỉ đành đứng dậy cùng đi, đột nhiên nhớ tới buổi sáng Trương Diệu Quân nói rằng tan tầm chờ cậu, thứ sáu có thể đi hay không coi vấn đề này có giải quyết được hay không.
Lúc hai người rời công ty, Trương
Diệu Quân liền đem điện thoại trả lại cho Lâm Lập Thu, “Trả lại cho cậu, điện thoại di động của cậu quá nặng.”
Lúc đó Lâm Lập Thu rất
muốn đem cái mạng già này ra chửi bậy nhưng đành đè xuống kích động, thế nhưng cũng không khống chế được trong lòng ngàn vạn lần muốn chạy như
điên. Cậu thở ra một hơi thật lớn cầm điện thoại bỏ vào trong túi quần,
bạch bạch bạch chạy xuống cầu thang.
Vẻ hoảng loạn trên mặt người trẻ tuổi đương nhiên không bị Trương Diệu Quân xem nhẹ, hắn nhếch miệng âm thầm cười một cái, cùng người trẻ tuổi đi xuống dưới lầu.
Bên cạnh công ty cách đó không xa là học viện kỹ thuật, lúc thường bọn Lâm
Lập Thu không có việc gì liền đi sân thể dục chơi bóng rổ, một chọi một
với các tiểu tử trong sân trường. Hai người đi tới khu dạy học, rất
nhanh đến sân thể dục, nghe thấy tiếng bóng rôt ầm ầm.
Lâm Lập
Thu đi ở phía trước nhìn sân bóng rổ, càng nhìn càng xuất thần bước hân
dừng lại tỉ mỉ nhằm chăm chú đám người đang chơi giữa sân. Nhìn thấy mấy ngườu nhảy lên không cho ném rổ cậu nhịn không được bật cười, “Tôi
đánh, quá kém đi!”
Trương Diệu Quan đứng nơi cách cậu vài bước,
đúng lúc mặt trời xuống núi, ánh tà dương màu cam không nhuộm đỏ hết nơi nó soi sáng. Tà dương phủ lên người trẻ tuổi một lớp viền vàng, lông
xù, người trẻ tuổi cười lên bộ dáng có chút phấn khởi.
Người trên sân bóng hoan hô hấp dẫn Lâm Lập Thu, đã lâu không đánh cầu a. Cậu
nghĩ. Đột nhiên nhớ tới bên cạnh có người, cậu quay đầu nhìn Trương Diệu Quân, nam nhân quay mắt nghênh đoán ánh tà dương, ánh mặt trời trong
mắt nam nhân như điểm lên rực rõ, biểu tình trên mặt cũng bởi vì tà
dương mà trở nên ấm áp.
Lâm Lập Thu hít hít cái mũi, cảm thấy
Trương Diệu Quân trong cuộc đời chính là nam nhân có giá trị đáng truy
đuổi nhất, nam nhân thành thục cùng trầm ổn ở trên người hắn thể hiện
quá rõ ràng.
Trương Diệu Quân nhìn Lâm Lập Thu nghiêng đầu nhìn
mình, không khỏi đùa cậu: “Xem xong chưa?” Tiếp theo thỏa mãn nhìn thấy
người trẻ tuổi chật vật thu lại tâm tình, quay đầu nhanh đi về phía
trước.
Mặt Lâm Lập Thu đỏ lên, cắn răng thầm nghĩ, quá mất mặt.
Đây là cảm xúc thế nào, ở trong lòng lặng lẽ gieo xuống, không thể kìm chế được.
==========================
(1) Điểu ti: điểu ti là cách những người vừa lùn vừa xấu, nghèo, không nhà
không xe không bạn gái tự gọi mình. Kiểu như một cách gọi tự giễu. Nếu
dịch sang tiếng Anh thì có thể dịch là loser. Đại khái chắc kiểu phân
chia thứ hạng, tinh phẩm là loại hạng 1 thì điểu ti để chỉ hạng dưới.
(By Ly Ly)