“Lục An Kỳ, cô có hiểu hai chữ trợ lý có trách nhiệm như thế nào không?”
“ Một, Khả năng thích ứng - Adaptability”
“ Hai, Khả năng tổ chức - Organization”
“ Ba, Khả năng chủ động dự đoán nhu cầu – Anticipation of needs”
“Bốn, Kỹ năng giao tiếp - Communication”
“Năm, Kỹ năng chăm sóc khách hàng – Customer Service”
“Sáu, Hiểu biết về lĩnh vực kinh doanh – Understanding of business concept”
''Bảy, Làm việc nhóm – Team player''
''Tám, Kỹ năng máy tính/kỹ thuật – Technical skill''
''Chín, Khả năng đánh giá và ra quyết định độc lập - Judgment''
Mỗi kỹ năng anh đọc qua lại lập lại bằng tiếng anh với Lục An Kỳ, sau đó anh lấp lửng doạ cô.
“Chín kỹ năng trên là những yếu tố cốt lõi làm nên một trợ lý chuyên nghiệp, trong khi hôm nay, ngày đầu tiên đi làm, cô vấp phải rất nhiều sai phạm, cô nói xem, một trợ lý không làm tròn trách nhiệm, tôi sẽ làm gì?”
Lục An Kỳ nghe Hàn Chí Dương nói một lúc nhiều như vậy có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên trong những lần ít ỏi cô từng tiếp xúc, có thể đánh giá anh là một người kiệm lời.
Nhưng lần này anh nói rất nhiều, lại còn hỏi cô như vậy, khiến cho đầu cô phút chốc trở nên thụ động rất lâu.
Hàn Chí Dương ngược lại không có ý không kiên nhẫn, mà nhìn cô dò xét.
Qua mất gần 10phút, Lục An Kỳ mới bắt đầu động môi.
“Dương tổng, anh nói không sai, tôi thật có nhiều sai phạm, xin anh cho tôi một cơ hội, sẽ không có lần sau.”
“Thật không có lần sau?” Hàn Chí Dương nhìn cô hỏi lại.
Lục An Kỳ lập tức gật mạnh đầu xác nhận, miệng lập lại lời đại BOSS vừa nói: “Thật sẽ không có lần sau.”
Hàn Chí Dương lúc này mới đưa tay cầm lấy ly trà sắp nguội uống một hớp, sau đó nhìn thời gian trên đồng hồ đã hơn 12 giờ, anh lấy hờ một phần văn kiện lật ra xem, hơi nhẹ giọng một chút hỏi Lục An Kỳ.
“Cô không đói sao?”
Lục An Kỳ lúc nhìn thấy anh đã đồng ý uống ly trà cô mang tới, nên hiểu ý tứ chính là không có đuổi cô đi, nên quên cả đói, cho tới lúc Hàn Chí Dương hỏi cô “không đói sao?” làm cho cô cảm thấy bụng mình đang náo nhiệt tình.
Cô nhe răng cười vô tư nói: “Có chút đói bụng, đợi một lát sẽ đi ăn.”
Hàn Chí Dương nghe cô nói, biết cô là thấy anh ở đây không dám đi ăn, nên anh gấp văn kiện lại, cầm chìa khoá xe đứng lên nói với Lục An Kỳ.
''Cô đi ăn cơm đi, tôi có việc ra ngoài một chút, 20 phút sau mang phần văn kiện tôi đã ký đưa cho thư ký điều hành nói cô ta chuyển cho từng vị trí.
“Vâng” Lục An Kỳ vừa nói xong thì bóng dáng Hàn Chí Dương củng vừa khuất sau cánh cửa, trong bụng đang kêu gào náo loạn, cô nhanh chóng xuống lầu đi ra ngoài ăn trưa. . .
Sau khi ăn cơm xong, Lục An Kỳ nhanh chóng quay lại phòng làm việc, làm theo lời Hàn Chí Dương đã dặn, mang một chòng văn kiện cao tới ngang ngực giao cho thư ký điều hành sau đó mới quay trở lại.
Lúc cô quay lại đã thấy Hàn Chí Dương trở về từ lúc nào rồi, cô đi vào trong cúi đầu chào một tiếng: “Dương tổng.” rồi mới ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Hàn Chí Dương không đáp lại cô tiếp tục đánh máy tính.
Cả hai người củng bắt đầu việc ai nấy làm, Lục An Kỳ củng dần bận rộn với các cuộc gọi và sắp xếp những phần văn kiện còn đang dở một nữa khi sáng Phùng Tịch Nhiên đưa cho cô.
Trong phòng làm việc, ngoài tiếng chuông điện thoại, và giọng nói ngọt ngào của Lục An Kỳ đối thoại với khách hàng, âm thanh “lách tách” của bàn phím vang lên thì chẳng có tiếng động gì.