Hàn Chí Dương sau khi trở về phòng làm việc, anh không đi tới bàn làm việc mà thẳng vào toilet.
Anh rửa mặt xong mới nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của mình trước gương mất gần 5 phút, sau đó nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, anh trong miệng lầm bầm.
“Lần đầu tiên lời ra đến miệng lại bị nuốt vào không làm gì được cô ta.”
Anh thở dài ngao ngán, đoán chừng bây giờ cô ta đã trở lên đây rồi.
Hàn Chí Dương hắn giọng một cái lấy lại bình tỉnh, sau đó mới đẩy cửa bước ra ngoài, anh nhìn một lượt căn phòng làm việc không thấy Lục An Kỳ, mi tâm hơi nhíu lại, chợt nghĩ: “Chẳng lẽ cô là bị dáng vẻ của anh lúc nãy doạ cho sợ, đứng ngốc ở hành lang khóc như lần trước sao?”
Nghĩ tới đây Hàn Chí Dương đi nhanh về bàn làm việc lấy điện thoại bàn bấm số đường dây bên dưới, chỉ 5 giây liền có nhân viên nghe máy.
“Dương tổng, xin hỏi ngài cần gì?”
“Có nhìn thấy trợ lý Lục ở đâu không?” Hàn Chí Dương hỏi nhân viên ở phòng đại sảnh.
Giọng nói thanh ngọt của cô gái lại vang lên.
“Trợ lý Lục Vừa đi ra ngoài được một lúc rồi thưa ngài.”
Hàn Chí Dương “Ừ” một tiếng rồi đặt điện thoại trở lại, trong lòng suy nghĩ, cô ta đi đâu nhỉ, chẳng lẽ đi về rồi sao?”
“Được lắm, cô mà dám bỏ về thì cô chết chắc.”
Nghĩ tới đây gương mặt Hàn Chí Dương lại trở nên hung ác, lạnh lẽo, anh cầm điện thoại lên tính gọi cho đi một cuộc thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Vào.” anh nói xong lại bấm số không thèm nhìn xem là ai, liền bấm nút gọi rồi đặt ống nghe lên tai.
Bên kia đầu dây vừa nói: “Alo, phòng luật sư Hoàng Thịnh nghe đây.”
Thì nghe tiếng Lục An Kỳ gọi anh: “Dương tổng, tôi vừa ra ngoài mua chút đồ, khi nãy có nghe nhân viên ở đại sảnh nói anh tìm tôi sao?”
Anh lúc này mới nâng mi mắt nhìn lên thấy Lục An Kỳ đang cầm một cái ly giấy tiến về bàn làm việc của mình, bên trong ống nghe vẫn đang phát ra giọng nói: “Alo? xin hỏi ngài cần gì?”
Hàn Chí Dương sau khi nói: “Liên lạc sau.”
Liền cúp máy, anh tựa lưng ra phía sau, không lên tiếng nhìn sắc mặt Lục An Kỳ cảm thấy cô không còn sợ hãi như lúc ở hành lang nữa.
Lục An Kỳ đặt ly giấy tới trước mặt anh sau đó nhìn anh không nói chuyện, làm cho Hàn Chí Dương mi tâm hơi nhăn lại lên tiếng hỏi.
“Cái này là gì?”
“Là trà Kỷ Tử, còn có tên gọi khác là Minh Mục Tử a.” Lục An Kỳ ra vẻ am hiểu giới thiệu về ly trà.
Hàn Chí Dương không nóng không lạnh, nhàn nhạt nói hai chữ ngắn gọn..
“Thì sao?”
Như đợi câu hỏi này, Lục An Kỳ liền không biết mắc cỡ nịnh bợ lên tiếng.
“Aiiyo không phải đâu, vừa khi nãy, lúc ở phòng họp tôi mấy lần thấy anh cứ xoa xoa ấn đường, còn có trà này rất tốt cho đôi mắt, anh thường xuyên tiếp xúc máy tính như vậy, uống rất tốt đó a..”
Hàn Chí Dương thấy bộ dáng cô như vậy làm anh rất buồn cười, anh giả vờ làm mặt nghiêm nghị, đẩy ly trà về phía Lục An Kỳ lên tiếng.
“Tốt như vậy thì cô uống đi.”
Cô nhìn thấy anh là không muốn nhận đồ cô hối lộ, lại càng mặt dày đẩy ly trà lại cho Hàn Chí Dương.
“Làm sao có thể chứ, tốt như vậy liền phải để cho Dương tổng rồi.”
Lần này Hàn Chí Dương không đẩy ly trà lại mà nhìn thẳng Lục An Kỳ nghiêm nghị nói: “Cô là có ý tứ gì?”
Lục An Kỳ tay còn cầm ly trà hơi cứng ngắt một chút, khẽ nuốt nuốt nước bọt, sau đó mới nói ra lo lắng của mình. .
“Thật ra tôi hiểu rõ là tôi làm cho anh mất mặt trong phòng họp. .”
“Còn có phần vụng về khiến anh khó chịu. .”
“Nhưng mà anh củng biết tôi hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm, nên củng có chút sai xót, à không, không phải chút sai xót, mà là hơi nhiều...” nói tới đây cô chợt nghĩ, mình nói sai xót nhiều, liệu anh ta có liền đuổi mình đi?
Nên cô vốn đang nói như muỗi kêu liền nói lớn, bổ sung sai xót: “Dương tổng à chỉ là hơi nhiều chút xíu thôi, không phải là nhiều lắm đâu a. . cho nên là. . .” Cô còn chưa nói xong Hàn Chí Dương đã lên tiếng cắt đứt lời của cô.