“Hừ, chưa gì đã lại hỏi việc ngay rồi. Chả nhẽ cứ phải có việc thì Linh mới được gặp Khoa à?”
Có chút ngoài dự liệu của Dương Khoa là, trước lời mời mọc đậm chất “công nghiệp” đến từ hắn Thùy Linh bỗng dưng tỏ thái độ bực mình trở lại. Bờ môi quyến rũ dẩu lên, cô đứng nguyên tại chỗ khoanh tay hất hàm gắt gỏng, chẳng thèm ngó ngàng gì đến cái ghế tiện nghi vừa được bày ra. Cảm thấy khó hiểu, hắn gãi đầu tiếp tục “tìm đường chết”:
“À thì…. Này nó như kiểu phản xạ tự nhiên của Khoa rồi ấy Linh. Ở đây ai tìm đến Khoa kiểu gì cũng có công chuyện hết á, cho nên Khoa hay quen mồm hỏi trước cho đỡ tốn thời gi….”
“Phản xạ tự nhiên cái gì? Phản xạ tự nhiên thế trong mắt Khoa Linh cũng chỉ là một nhân viên bình thường như bao người khác thôi à? Làm ơn đi, Linh đang là THƯ KÝ của Khoa đó! Từ bao giờ chức vụ này cần phải có việc thì mới được gặp sếp mình vậy? Không phải nhiệm vụ chính của thư ký là phải thường xuyên túc trực bên cạnh sếp mình sao?”
“... Ừ ha, Linh nói có lý.”
“Có lý quá đi ấy chứ! Thiệt tình, thế mà vừa nãy còn bảo không có ai đâu cứ nói chuyện bình thường đi. Bình thường không được mấy giây đã xoay ngay sang công việc rồi, thật sự Linh “cạn lời” với Khoa luôn đó. ( ̄ヘ ̄) “
“... Chẹp, thôi thì cho Khoa xin lỗi vậy. Mới đi công tác về nên hơi “ngáo” tý xíu, Linh thông cảm nhé.”
Không phản bác lại được mớ ngôn từ hùng hồn của cô bạn học cũ, thế là Dương Khoa đành phải lúng túng nhận sai về mình vì quên mất đối phương có thể túc trực bên hắn mà không cần lý do như người khác. Về phần Thùy Linh, thấy hắn chủ động xuống nước cô bèn thở dài một hơi ổn định lại cảm xúc, chân thuận nhẹ hất cái ghế xếp sang một bên biểu thị bản thân không cần đến nó. Kế đó cô thả tay ấn Dương Khoa ngồi về vị trí cũ để tiếp tục “công việc” xoa bóp, khuôn mặt hơi cúi nở nụ cười bắt chước cảnh thư ký nịnh nọt câu dẫn sếp lớn mà bản thân thường thấy trên phim:
“Ngồi xuống lại để Linh xem nào, khổ thân đi công tác vất vả quá vai cứng hết cả rồi này. Sảy Linh ra một cái là y như rằng…. Mà thôi, đã thuận tiện nhắc đến công việc Linh có một chuyện nhỏ muốn nhờ vả Khoa luôn. Chứ nhìn mặt Khoa thế này là biết không nói việc ra không yên tâm rồi.”
“Linh cứ nói.” Dương Khoa gật nhẹ đầu hồi đáp ngắn gọn, tâm trí bất giác tập trung trở lại để xem đối phương muốn nhờ vả điều gì.
“Đại khái là, theo lịch kỳ thực tập của Linh sắp sửa kết thúc rồi. Nhờ có Khoa mà mọi thứ đều suôn sẻ cả, chứng nhận rồi báo cáo quá trình thực tập các thứ nộp lên cho trường mỹ mãn lắm. Lại nói mấy anh chị ở đây thấy Linh làm báo cáo giúp đỡ nhiệt tình cực kỳ luôn, làm Linh nhiều lúc thấy áy náy không biết cảm ơn thế nào cho đủ nữa Khoa ạ.”
— QUẢNG CÁO —
“Ùm hừ, giúp đỡ sinh viên làm báo cáo luận văn các kiểu nó sắp thành nét văn hóa truyền thống của công ty mình rồi. Từ thời lập nghiệp đã có tiền lệ chứ chẳng đợi đến bây giờ, nên Linh cứ yên tâm đi khỏi phải áy náy hay gì đâu…. y da, buồn!”
“Ngồi yên nào. Buồn là xoa bóp đúng chỗ đó.”
“Không yên được khó chịu lắm…. Mà này, nói đến báo cáo cho Khoa tò mò tý Linh làm về đề tài gì vậy? Có ổn không, vì hình như chuyên ngành của Linh nó chẳng liên quan gì mấy đến công ty của Khoa thì phải.”
“Ồ không vấn đề gì đâu, quá ổn là đằng khác! Linh kiếm được một cái đề tài hơi bị tuyệt vời để báo cáo luôn! “Nghiên cứu về Anh ngữ sử dụng trong các trò chơi điện tử lấy bối cảnh lịch sử thế giới làm chủ đạo“. Khoa thấy thế nào, nghe “chất” không?”
“(・ω・!) Sao cơ? Nghiên cứu Anh ngữ trong trò chơi? Đùa Khoa à đề tài gì mà nghe buồn cười quá vậy?”
“Chả ai tên là đùa. Đề tài này đến giáo viên hướng dẫn của Linh còn phải khen tấm tắc đấy Khoa đừng có coi thường nhaaa. Nội dung báo cáo vừa độc đáo vừa được mấy anh chị làm trò chơi cung cấp tư liệu cho ngon lành cành đào, kỳ cuối này Linh thừa điểm pass (đỗ) là cái chắc!”
“Ồ, nếu là vậy thì… chúc mừng Linh nhé. Có thể giúp được Linh như vậy là tốt rồi, Linh nói tiếp đi.”
“Thì đấy, kỳ thực tập sắp kết thúc rồi báo cáo các thứ Linh cũng đã hoàn thành xong, theo lý thuyết Linh không còn vương vấn gì ở nơi đây nữa và có thể đệ trình nguyện vọng rời đi. Nhờ có Khoa nên công ty mình cũng không yêu cầu ràng buộc gì với Linh cả, cứ bàn giao công việc xong là rời đi vô tư. Nhưng...”
“Nhưng?”
“... Kỳ này của Linh là kỳ cuối, học xong một cái là Linh tốt nghiệp ra trường và ra trường thì sẽ là đi làm. Mà nói đến chuyện đi làm, Linh thấy làm thư ký ở đây cũng không tệ lắm. Môi trường tốt, các anh chị em nhân viên rất nhiệt tình, lại còn có Khoa làm bạn nữa. Thế nên Linh muốn xin Khoa cho Linh tiếp tục theo đuổi công việc ở đây thêm một thời gian ngắn, để thử dấn thân vào sự nghiệp nghiêm túc cùng Khoa xem thế nào.”
“Hay nói cách khác, Linh muốn chuyển chính thức?” Dương Khoa nhạy bén nắm bắt ngay trọng tâm vấn đề, đồng thời trong lòng chợt dâng lên một tia dự cảm bất ổn.
— QUẢNG CÁO —
“Đúng đúng đúng, chính là chuyển lên làm thư ký chính thức đó. Linh biết nghề nó không được tương xứng lắm với những gì Linh được học, cơ mà đến giờ Linh căn bản vẫn cứ bị hoang mang với cái định hướng việc làm lâu dài của Linh ấy. Mà đắn đo mãi thì chỉ tổ tốn thời gian với nhức đầu chứ chả giải quyết được vấn đề gì, chẳng bằng cứ ở lại đây va vấp lấy kinh nghiệm rồi từ từ vừa làm vừa tính sau.”
Thùy Linh vội gật đầu như gà mổ thóc, đoạn cuối còn không quên cam kết thêm cho “chắc kèo”: “Đằng nhà Linh nghe Linh bảo xin vào chỗ Khoa phấn đấu một đoạn thời gian trước mắt cũng thoải mái không vấn đề gì cả, chỉ động viên cố gắng theo được thì theo thôi. Kiểu cho Linh toàn quyền tự chủ đó, Khoa thấy sao?”
“... Thấy sao ấy hả?”
Câu thoại xác nhận chắc chắn của Thùy Linh càng khiến cho Dương Khoa cảm thấy băn khoăn. Về lý mà nói, một doanh nghiệp căn cơ còn chưa thuộc hàng vững mạnh tuyệt đối như Ninja Entertainment của hắn hẳn là không đến mức lọt mắt xanh mấy cậu ấm cô chiêu này mới đúng. Kể cả là va vấp tích lũy kinh nghiệm đi chăng nữa thì ngoài kia vẫn có khối lựa chọn tốt hơn, từ những đơn vị công tác hoàn toàn phù hợp với chuyên môn cho đến những công ty có sẵn người nhà, người thân quen hỗ trợ nâng đỡ. Cô bạn học cũ của hắn chả tội gì mà phải ủy thân gửi gắm cho một nơi làm việc không có cả hai yếu tố đó hết, không biết đối phương bị điều gì ở đây thu hút nữa.
Môi trường làm việc? Thôi xin người, hắn tuy có thể vỗ ngực tự hào rằng Ninja Entertainment của hắn là một doanh nghiệp sở hữu bầu không khí thân thiện kiểu mẫu, song xét thêm các mặt khác cộng vào thì còn lâu môi trường nó mới đạt tiêu chuẩn đỉnh cao. Anh chị em nhân viên nhiệt tình? Nhiệt tình hơn nữa thì cũng chỉ là người dưng, bạn bè xã hội nào sánh nổi với người thân người quen trong nhà? Tóm lại là nhất thời hắn không tài nào hiểu được vì sao đối phương lại lựa chọn Ninja Entertainment.
“Thế nào, chuyện nhỏ thôi mà Khoa suy nghĩ lâu thế? Hay đang mải tận hưởng Linh mát xoa cho?”
“Ừ ừ tận hưởng. Tận hưởng đau vai lắm rồi thôi ngừng đi Linh.” Nghe Thùy Linh giục Dương Khoa bèn nghiêng người lắc vai thoát khỏi đôi bàn tay, đầu ngẩng lên chuẩn bị hỏi thăm dò cô bạn học cũ mấy câu rồi hẵng đưa ra quyết định. Chỉ thấy đập vào mắt hắn là một khuôn mặt mỉm cười tràn ngập vẻ mong đợi, thế nhưng đôi mắt lại hơi híp tạo thành hình viên đạn và mơ hồ cho thấy dấu hiệu nguy hiểm, rằng chỉ cần dây dưa thêm một hai câu nữa thôi là chủ nhân của chúng sẽ lại phát cáu ngay. Thành thử lời thoại sửa soạn thốt ra lập tức bị Dương Khoa nuốt ngược vào lòng, kế tiếp hắn cân nhắc trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi rồi đi đến quyết định chấp nhận lời thỉnh cầu “nhỏ” của đối phương.
Dù sao thì, theo như những gì Thùy Linh vừa nói cô cũng chưa cho thấy ý tứ muốn gắn bó lâu dài tại đây. Vậy thì cứ cho tạm đối phương một cái hợp đồng chính thức ngắn hạn đi, coi như chiều lòng cô bạn tùy hứng đến nơi đến chốn. Chưa kể có một người trợ lý theo chân hắn giúp truyền đạt thông điệp, cùng với giải quyết sự vụ vặt vãnh hàng ngày luôn là một chuyện tốt, chẳng có chút xíu thiệt thòi nào đối với bản thân hắn cả nên muốn phản đối cũng không có cớ nào hay..
“Khoa thì không có vấn đề. Nếu Linh cảm thấy ổn thì cứ đề xuất nguyện vọng với bên nhân sự thôi, cả ở phía chị Lan nữa cho đảm bảo. Còn Khoa sẽ đánh tiếng thêm với bộ môn bảo họ tiếp tục cho Linh đãi ngộ không ràng buộc như hiện tại, để lúc nào Linh tìm được ờ,... định hướng lâu dài của bản thân thì có thể theo đuổi luôn không phải đắn đo. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè thân quen, tin tưởng nhau vô tư nên không phải đưa thêm điều khoản rắc rối vào làm gì, khó nhau ra.”
“~Yay, cảm ơn Khoa nhiều “nhắm”! Khoa tuyệt vời nhất!”
Chỉ chờ có thế, Thùy Linh không chút do dự cúi người xuống ôm chầm lấy Dương Khoa. Không biết cô có tư tâm gì không hay chỉ đơn thuần là nhiệt tình quá độ mà cái ôm này thật sự rất chặt, đã thế khuôn mặt đôi bên còn dán sát vào nhau tựa như tình lữ, xúc cảm cộng thêm hương thơm tỏa ra từ giai nhân khiến hắn nhanh chóng rơi vào trạng thái “đứng hình”. Bất quá, không may cho Dương Khoa là giữa lúc bản thân còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh cửa phòng làm việc, vốn chỉ được khép hờ sau khi nhóm người Thu Lan rời đi đột nhiên bị đẩy ra một lần nữa. Kế tiếp, một bóng người mà hắn không muốn thấy nhất vào lúc này xuất hiện bên thềm cửa cất lời chào vọng vào bên trong
— QUẢNG CÁO —
“~Chào mừng anh Khoa về nhà bình an nha! Hôm nay em tan học sớ….”
Dương Khoa: (⊙д ⊙)
Thùy Linh: (  ̄◡ ̄)
Thảo My: ( ¬_¬)
…
- ---------
Nhận được sự trợ giúp đến từ phái đoàn đi công tác xa trở về, hạng mục xử lý hậu sự giải đấu AoE Championship của Ninja Entertainment được đẩy mạnh triển khai với một tốc độ hết sức nhanh chóng. Chẳng mấy chốc những vấn đề nổi cộm còn sót lại, bao gồm cả những phi vụ lùm xùm không mong muốn xảy ra được dàn xếp trong êm thấm, không còn khả năng làm dấy lên bất kỳ sóng gió hay điều tiếng nào gây ảnh hưởng đến tiếng tăm giải đấu nói riêng lẫn công ty nói chung.
Thời điểm hạng mục kết thúc cũng là lúc các thành viên chủ chốt trong công ty phối hợp cùng Dương Khoa tổ chức một buổi tổng kết đầy quy củ và chuyên nghiệp, với một phần kết quả được thông báo công khai cho dân tình nước nhà cùng biết. Đại khái là giải đấu thành công vượt xa mong đợi của người trong cuộc, không tồn tại bất kỳ vấn đề nằm ngoài tầm kiểm soát nào và nếu không có gì thay đổi thì sang năm nó sẽ lại diễn ra như một sự kiện thường niên. Khỏi phải nói, hành động này của Ninja Entertainment rất được lòng cộng đồng fan hâm mộ “Age of Empires” trải rộng khắp dải đất hình chữ S. Khi biết sang năm sân chơi sẽ mở cửa trở lại các tuyển thủ ai nấy đều như được tiếp thêm động lực chú tâm tập luyện trui rèn đợi ngày so tài cao thấp, còn khán giả thì nô nức dành tặng Ninja Entertainment vô vàn lời khen ngợi tán dương, lòng yên tâm chờ mong “đến hẹn sẽ lại lên“.
Tới đây giải đấu AoE Championship của Ninja Entertainment coi như chính thức lùi vào hậu trường. Vừa vặn cũng đến thời điểm “Slay the Spire” - xuất phẩm có cùng cha đẻ với “Age of Empires” đổ bộ vào thị trường trò chơi, và thế là sự chú ý của một bộ phận tín đồ thế giới ảo không nhỏ ngay lập tức chuyển sang xuất phẩm tràn ngập sự phá cách và được định giá 220000 đồng một lượt tải này. Vẫn như mọi khi, kẻ ngứa mắt với nó lớn tiếng hô hào tẩy chay đến cùng còn người chơi trung lập lại lựa chọn bàng quan, để xem phản ứng của lớp người mua đi trước thế nào rồi bản thân làm ra quyết định cũng không muộn. Trong khi đó, người tiêu dùng thuộc dạng “thấy trò gì mới là phải trải nghiệm ngay và luôn cho nóng” lẫn các fan trung thành của Ninja Entertainment thì lại không chút do dự rút hầu bao chi trả. Riêng mấy thành phần đặc biệt cuồng nhiệt còn đặt mua trò chơi luôn từ sớm, chỉ chờ đến ngày một cái là ung dung mở máy lên chơi đùa.