Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 591: Chương 591: Thành công tột bậc (3)




“Tạm lui lại vài ngày? eRam?”

Niềm vui mới có được nơi Dương Khoa nhanh chóng bị sự hoài nghi dấy lên thay thế ngay sau khi nghe xong mẩu tin tức mới nhất đến từ cánh tay phải đắc lực. Phân vân, hắn trở tay chống xuống bàn tiến hành truy vấn: “Đang yên đang lành sao lại có cái ý muốn kỳ quái vậy? Lại còn cẩn trọng…, đối phương có nói vì sao chúng ta phải cẩn trọng không?”

“Cụ thể thì không sếp. Đối phương chỉ nói mơ hồ là cánh báo chí truyền thông những ngày tới khả năng cao sẽ nổi sóng to gió lớn, còn sóng gió đó là gì thì đối phương vướng lệnh cấm khẩu không chia sẻ cặn kẽ được. Nhắn nhủ chúng ta biết để đề phòng trước như vậy đã là cực hạn của người ta rồi.”

“... Chỉ thế thôi?”

“(Gật đầu) Chỉ thế thôi, nên nãy Liễu mới nói là mịt mờ. Cơ mà nghe ngữ khí của đối phương thì Liễu thấy sự tình có vẻ không đơn giản, đối phương chắc hẳn phải quý chúng ta lắm mới âm thầm đánh tiếng như vậy. Cộng thêm chuyện một số đồng minh bỗng dưng mất liên lạc với chúng ta trong khoảng thời gian gần đây…. Theo Liễu phỏng đoán, sắp tới làng trò chơi nước nhà có thể sẽ xuất hiện một thông tin động trời và là mục tiêu béo bở để các cơ quan truyền thông lớn nhỏ thống nhất theo đuổi săn đón cùng nhau. Nhưng chúng ta chưa thể biết được liệu thông tin ấy có dính dáng gì đến chúng ta hay không.”

“Nói vậy tức là, khi nhận được tin báo mọi người chưa thử điều tra xác minh một phen xem sao?”

“Ngược lại ấy chứ sếp Khoa, khi nhận được tin bộ môn của Liễu lập tức cử người đi nghe ngóng xác minh luôn đấy. Cơ mà kết quả chẳng ra đâu vào đâu, vì như Liễu vừa trình bày các đơn vị truyền thông hợp tác với chúng ta ai nấy rủ nhau đi trốn hết sạch, đến cả mối thân thiết là tờ eRam cũng tìm cớ khó xử thoái thác. Còn lại những đơn vị bên ngoài hoặc là thuộc dạng làng nhàng chả biết tý gì, hoặc là thù ghét chúng ta ra mặt có hỏi thăm cũng như không.”

Kết thúc tiết mục trình bày, Liễu dang rộng đôi cánh tay của mình nhằm mục đích thể hiện cho sếp lớn thấy rằng bản thân mình cũng đang rất là bất đắc dĩ. Không hỏi thêm được gì nữa, thế là Dương Khoa chuyển sang khoanh tay trầm tư suy tính một hồi, đôi mắt hết nhìn giấy tờ trên bàn rồi lại đảo qua nhìn đám thành viên cao tầng tề tụ xung quanh. Trong khi đó, các thành viên cao tầng của Ninja Entertainment thấy hắn im lặng không nói không rằng bèn tranh thủ quay ra thảo luận nhỏ to với nhau về tin tức vừa mới lọt tai:

“... Lạ nhờ, tờ eRam là cái tờ theo chân chúng ta đưa tin từ xưa xửa xừa xưa đúng không? Cái thời Hoàng vẫn còn phải ngồi ôm laptop làm việc trong căn nhà phố cổ hoang tàn ấy. Thời đấy còn chẳng bỏ chúng ta sao bây giờ lại quay ngoắt ra bỏ chúng ta thế?”

“Không phải bỏ, chỉ là đề xuất tạm dừng hợp tác thôi Hoàng. Còn tại sao thì chịu, ngồi đây nào ai biết người ta nghĩ gì.”

“Em thấy kể cả tạm dừng cũng không ổn, đôi bên đã bắt tay hợp tác thì phải đi đến cùng chứ? Lại còn tự dưng mất liên lạc với mấy nhà khác, này thì có vấn đề liên quan đến chúng ta là cái chắc. Chứ bình thường ai người ta hành xử như thế?”

— QUẢNG CÁO —

“Em cũng đang nghĩ giống Linh chị Liễu ạ. Vì căn bản thời điểm phát sinh vấn đề trùng hợp quá, đúng lúc trò chơi mới chuẩn bị phát hành thì gặp trắc trở với cánh truyền thông như này. Bảo là không có sự tình gì đi thì mới là chuyện không liên quan đến chúng ta.”

“... Chị biết, nhưng kể cả thế thì cũng không thể khẳng định chắc chắn được vấn đề liên quan đến chúng ta Lan ạ. Đâu phải chỉ có mỗi Ninja Entertainment chúng ta chuẩn bị phát hành trò chơi mới trong mấy ngày tới đâu? Phải làm rõ tình hình thì mới kết luận được, không có mang tiếng nghĩ xấu với cả đồng minh thân cận thì chết.”

“Ui dào, xấu thì xấu chứ sợ quái gì. Không đồng minh với người này thì đồng minh với người khác, chả nhẽ ngoài kia chết hết người rồi chắc?”

“Hoàng nói thế tức là Hoàng lại quên cái danh sách đen của sếp Khoa rồi. Trừ hết tên trong cái danh sách ấy đi thì ngoài kia chả còn mấy đơn vị đủ điều kiện làm đồng bọn hợp tác với chúng ta đâu. Là anh em mình thì thấy không có gì chứ ở vào vị thế Liễu đây là khó nghĩ lắm đấy, không đùa được.”

“Vẫn là anh Đức tinh tế nghe một hiểu ngay năm. Hoàng phải xem thế nào học hỏi thêm anh Đức đi nhé. ( ̄︶ ̄) “

“Hẳn là hiểu năm? Tại sao không phải là hiểu mười chứ? (cười)”

“Vì nó nghe không được vui tai anh ạ.”

“ (# `з´) Chẹp, đến giờ chú Khoa vẫn còn giữ cái danh sách đen gì gì đó hả? Đến chịu chú Khoa, người đâu mà thù lâu kinh!”

“Anh Hoàng thông cảm, mất cả đống công sức để lên danh sách giờ bỏ đi phí lắm.” Bị người đàn anh lập dị chê trách Dương Khoa lắc đầu cười cợt lấy lệ, sau đó quyết đoán gạt mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu sang một bên để làm ra ứng đối: “Được rồi, chuyện liên lạc với đồng minh gặp trở ngại mọi người lưu tâm một chút. Cố gắng thăm dò xem rốt cuộc là các bên đang xảy ra chuyện gì, sau đó làm rõ xem bọn họ có định hợp tác nữa hay không để mình còn biết đường làm ăn. Triển khai càng sớm càng tốt nhé, thời gian không còn nhiều nữa.”

“Rõ, thưa sếp.”

“Ngoài ra, theo Khoa thấy chúng ta cũng không cần phải quá lo lắng về chuyện này. Mục đích sau cùng của việc hợp tác tuyên truyền chỉ là để càng nhiều người biết đến sản phẩm của chúng ta mà thôi, nay trò chơi mới đã sớm chiếm được số đông dân chúng tán thành ngay từ giai đoạn “nhá hàng” thì không cần cánh báo chí trợ giúp quảng cáo cũng được. Vớ vẩn thấy người chơi đổ xô đi mua trò chơi về chơi mấy đơn vị đang mất liên lạc kia lại chả nhấc máy gọi vội ấy chứ, khi đó chưa biết ai mới phải trợ giúp ai.”

— QUẢNG CÁO —

“Sếp Khoa nói đúng lắm, Liễu cũng đang định trấn an mọi người như thế đấy.”

Gật đầu thêm một cái nữa để tán đồng lời Dương Khoa nói, Liễu ổn định tâm thần quay trở về báo cáo nốt thông tin còn sót lại: “Khác hẳn với cộng đồng người chơi nội địa, phản ứng của cộng đồng người chơi quốc tế, cụ thể là tại Bắc Mỹ và châu Âu nhìn chung hơi bị… bình thản. Fan hâm mộ biểu thị hoan nghênh chỉ chiếm một phần nhỏ, trong khi đa số còn lại chỉ ôm thái độ bàng quan trước trò chơi thẻ bài phá cách chuẩn bị đổ bộ vào thị trường, thậm chí là không thiếu kẻ biểu thị không hề coi trọng một tý xíu nào. Lượng đặt mua trước cũng chỉ ở mức bình thường bên phía Bắc Mỹ và không quá ấn tượng bên phía châu Âu, nếu không muốn nói là thê thảm để hình dung. Không biết trên đường công tác sếp đã nắm được tình hình mấy nơi này chưa? Nếu chưa….”

“Có nắm được rồi, mà lại nguyên do Khoa cũng đã làm rõ được một hai.” Chuyện giỡn, đi công tác ghé thăm hai nơi này mà bảo là không nắm được tình hình nhân viên dưới trướng hắn lại chả cười thầm sau lưng cho. Khuôn mặt thoáng hiện vẻ am hiểu hắn ung dung cắt lời: “Đại khái là thị trường châu Âu hiện tại vẫn cứ là mới mẻ đối với chúng ta, đã vậy đoàn đội trên đường công tác còn vừa mới xung đột với cả lố đơn vị truyền thông bên đó nữa. Không có ngoại lực hỗ trợ nên tình cảnh không nóng không lạnh là điều dễ hiểu.”

“Còn thị trường Bắc Mỹ thì trò chơi đã sớm trình làng từ lâu, tận năm trước cộng đồng đã biết về nó chứ chẳng phải mới đây. Ai quyết định mua về ai dứt khoát bỏ qua đã sớm phân định rạch ròi, bình thản không sôi động cuồng nhiệt vân vân cũng là chuyện trong dự liệu. Chị Liễu thấy Khoa nói đúng chứ?”

“... Chính xác 98,76% thưa sếp Khoa. Đồng thời liên quan đến hạng mục phát hành trò chơi mới Liễu cũng không còn gì để trình bày nữa. Chi tiết với số liệu, dẫn chứng cụ thể cho từng đầu thông tin đã được ghi hết trong bản báo cáo giấy, phiền sếp Khoa mở ra xem qua nếu muốn biết thêm.”

“Tốt lắm. Nhờ chị Liễu truyền đạt lời khen của Khoa đến với thành viên bộ môn, và Khoa cũng hy vọng mọi người tiếp tục nỗ lực thực hiện trách nhiệm vừa giao phó và cả công tác chuẩn bị phát hành trò chơi mới nữa. Cố gắng để “Slay the Spire” có điểm xuất phát hoàn mỹ nhất, sớm ngày cất cánh vươn lên trở thành hiện tượng mới của làng trò chơi.”

Chuyện hết, Dương Khoa như thường lệ khen ngợi động viên đôi ba câu rồi tranh thủ lướt qua những hạng mục báo cáo còn sót lại cho đỡ tốn thời gian. Thực lòng mà nói, bỏ qua câu chuyện giải đấu AoE Championship và công tác chuẩn bị phát hành “Slay the Spire” thì không còn bao nhiêu thông tin cần hắn cập nhật trong những ngày vắng mặt, hơn nữa chỉ cần xem qua giấy tờ là có thể nắm bắt được chúng chứ chẳng cần đích thân nhân viên dưới trướng mở miệng trình bày. Giây phút nhận ra điều này cũng là lúc Dương Khoa quả quyết cắt ngang giữa chừng tiết mục khoe công của Thiếu Hoàng, sau đó vừa đảo tay cất hết giấy tờ trên bàn đi, chỉ để lại tập hồ sơ Thu Lan mang đến vừa hạ lệnh “tiễn khách”:

“Ok thôi ngừng. Liên quan đến công tác của bộ môn thiết kế hay là để Khoa ghé thăm tận nơi đánh giá đi cho nó trực quan, chứ nghe anh Hoàng hót véo von bên tai thế này chả biết đường nào mà lần hết. Cứ như vậy nhé, nếu không còn gì nữa mọi người có thể về vị trí công tác được rồi. Không còn sớm nữa đâu.”

“Ơ kìa hót véo von cái gì?! Hơi tý lại hạ lệnh đuổi khách cụt hứng thế nhờ! ( `д´*) “

“Thôi thôi Hoàng ơi. Đến anh đây nghe Hoàng trình bày còn sốt ruột nữa là sếp. Ai cũng đang bận ngập đầu cả Hoàng tha cho mọi người đi.”

“Đúng đấy. Liên quan đến mảng dự án chế tác sếp với bộ môn thiết kế gặp riêng nhau báo cáo sẽ tốt hơn, đúng lĩnh vực chuyên môn của sếp tha hồ mà đàm luận cùng nhau.”

— QUẢNG CÁO —

Được lời như cởi tấm lòng, cả đám đồng loạt theo vào phủ quyết quyền phát biểu của người đàn anh lập dị trực thuộc bộ môn thiết kế nòng cốt. Bỏ lại nốt lời nhắn mời sếp tham dự bữa tiệc “tẩy trần” tổ chức cùng ngày, ai nấy vội vàng kéo một Thiếu Hoàng cực kỳ không tình nguyện rời khỏi căn phòng tiện nghi đủ đầy để về bắt đầu một ngày làm việc mới mẻ. Tất cả chỉ trừ cô bạn thư ký của Dương Khoa - Thùy Linh, đương nhiên rồi vì chức vụ của cô yêu cầu bản thân luôn túc trực bên cạnh cấp trên bất kỳ lúc nào có thể mà.

“Ây dà, mãi mới có cơ hội hỏi chuyện sếp Khoaaa yêu dấu này. Sếp Khoa đi công tác lâu ngày thế mệt lắm phải không? Lại đây để Linh mát xoaaa cho.~” Chờ cho căn phòng chỉ còn lại hai người, Thùy Linh mới điềm đạm đi tới bên cạnh Dương Khoa vươn tay làm bộ bóp vai. Giọng điệu ngọt ngào chẳng hợp với cá tính mạnh mẽ vô tư của cô tý nào làm Dương Khoa rùng hết cả mình, chả khác gì gặp ma giữa ban ngày.

“Khiếp quá, có thể nói chuyện bình thường được không Linh? Giờ phòng chỉ còn mỗi hai đứa bọn mình thôi, không cần phải câu nệ sếp xiếc như những lúc đông người đâu.” Mất vài ba giây sững sờ Dương Khoa mới nặn ra được đôi câu đối thoại ra hồn. Chỉ là không hiểu sao Thùy Linh nghe thấy mấy lời này đột nhiên cau mày tỏ vẻ không cao hứng, bàn tay vô thức nhéo mạnh một cái làm hắn thiếu chút nữa kêu rên thành tiếng:

“Khiếp cái gì? Người ta quan tâm hỏi thăm thế mà chẳng để ý, chưa chi đã bắt bẻ chuyện xưng hô. Ghét!”

“Ừ thì… cho Khoa xin lỗi, với cả cảm ơn Linh đã hỏi thăm. Mệt thì Khoa cũng không mệt lắm, căn bản công việc lớn nhỏ đã có đoàn đội xử lý rồi mình chỉ gọi là điều hành phân phó thôi. Không vấn đề.”

Thấy Thùy Linh đổi giận làm vui chỉ trong khoảnh khắc thốt ra lời xin lỗi, trong lòng âm thầm chửi bậy đúng là con gái có khác sớm nắng chiều mưa ngoài mặt Dương Khoa cẩn thận uốn lưỡi: “Cơ mà Linh này, có thể đừng ờ... mát xoaaa thế này được không Linh?”

“Sao lại đừng?”

“Trông nó cứ kỳ quặc thế nào ấy. Kéo cái ghế lại đây ngồi trò chuyện thoải mái với Khoa không được sao mà phải kẻ ngồi người đứng nó khổ ra Linh?”

“Kỳ đâu mà kỳ? Thư ký giúp sếp lớn thoải mái là chuyện bình thường như cân đường hộp mứt a, không phải trên phim người ta vẫn làm thế đầy sao? ( ̄ヮ ̄) “

“ ( ̄д ̄ ;) Thôi con lạy má! Đấy là diễn nó thế chứ ai lại đi áp vào đời thực bao giờ. Đợi tý.” Đoạn Dương Khoa giãy người đứng dậy vớ lấy một cái ghế xếp nằm chỏng chơ gần đó. Thuần thục trải nó ra bên cạnh góc làm việc của mình, xong xuôi hắn vỗ vỗ lòng ghế ý bảo cô bạn học cũ tới mà ngồi, miệng cất lời hỏi han hết sức máy móc: “Thế nào, hôm nay Linh có việc gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.