“Sao, sếp Khoa có ý kiến gì mà lườm đám bọn chị ghê thế?” Ước chừng vài chục giây sau, Liễu mới thu hồi ý cười hướng về phía Dương Khoa hỏi thăm với giọng điệu “giả ngơ con nai tơ“.
“... Không có gì, chỉ là hơi bị buồn bực một chút các chị đừng để bụng.” Tất nhiên, bất mãn thì bất mãn Dương Khoa hắn sẽ không thật sự trách cứ bà chị lớn. Dù sao kế hoạch đưa ra bản thân nó chẳng có gì để chê cả, huống hồ ngoài việc trùng hợp với những gì Dương Tâm góp ý ra nó còn là thứ mọi người đã từng trao đổi cùng nhau không ít lần trong suốt một năm vừa qua. Để Ninja Entertainment tiếp tục vươn lên đúng như những gì mà hắn mong ước thì công tác đầu tư mở rộng quy mô bắt buộc phải được triển khai, đổi lại những đơn vị khác có điều kiện đủ đầy như Ninja Entertainment chắc họ đã sớm triển khai những kế hoạch tương tự từ lâu rồi.
Chẳng qua “người chơi hệ an toàn” là hắn bấy lâu nay vẫn thường hay kiếm cớ tạm gác những dự định mở rộng quy mô sang một bên, định bụng khi nào xử lý xong hết những vấn đề rối ren trước mắt, các văn phòng chi nhánh đã mở phát triển đến ngưỡng nhất định rồi sẽ quay lại xem xét triển khai. Đặt vào thời buổi kinh tế thị trường cạnh tranh khốc liệt người sống ta chết hiện tại thì cách làm cẩn trọng của hắn không sai, thế nhưng nó cũng đi kèm với một hạn chế mà phải đến tận bây giờ hắn mới chú ý tới.
Đó là khiến cho chi phí cơ hội phát sinh.
Nói đơn giản dễ hiểu, chi phí cơ hội đại diện cho khoản lợi ích mà con người ta có thể bỏ lỡ khi lựa chọn phương án đầu tư này thay vì phương án khác, hay thậm chí là phương án nào cũng không chọn. Một người có tiền trong tay đang muốn cầm đi mua vàng nhưng bất chợt đổi ý không mua nữa hoặc quay sang gửi tiết kiệm chẳng hạn, tương lai nếu lợi ích của việc mua vàng tạo ra sự chênh lệch tăng thì sự chênh lệch ấy chính là chi phí cơ hội mà người đó phải bỏ ra. Trong trường hợp Ninja Entertainment, với việc tiền của chảy vào quỹ ngày một nhiều nhưng lại không có dòng tiền tái đầu tư chi ra tương xứng thì cái chi phí này cũng âm thầm tích tụ theo thời gian, và tính đến thời điểm hiện tại nó đã là một khoản lớn đến mức buộc Liễu phải chủ động đào hố bắt sếp trẻ Dương Khoa chui vào.
Lấy chuyện xây dựng chi nhánh mới hoặc trụ sở mới làm ví dụ, xét theo góc độ khách quan Ninja Entertainment bây giờ đã là thế lực không thể xem thường tại thị trường nội địa. Kể cả có không may vấp ngã với phi vụ “Slay the Spire” gần đây nhất đi chăng nữa thì công ty vẫn được đánh giá trên cơ so với đám đơn vị cùng ngành tầm trung trở xuống, tương lai lấy lại phong độ vẫn cứ đủ sức khiêu chiến địa vị cự đầu như thường. Và Liễu căn bản là không nghi ngờ gì việc Ninja Entertainment sẽ lấy lại phong độ, có một thiên tài như Dương Khoa vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi chứ kiểu gì nó cũng phải xảy ra.
Vậy thì câu hỏi đặt ra ở đây là, tương lai thành công lấy lại phong độ lẫn vươn lên khiêu chiến địa vị cự đầu như vậy thì liệu Ninja Entertainment có còn thỏa mãn với trụ sở làm việc chính trước mắt không?
Câu trả lời chắc chắn là không. Đừng nói tương lai, ngay thời điểm hiện tại mấy tầng lầu tòa cao ốc Pulse đã bắt đầu tỏ ra chật chội đối với đại gia đình Ninja Entertainment rồi. Tuy khéo léo thu xếp thì vẫn đáp ứng được nhu cầu diện tích làm việc đấy, song đó là trong trường hợp Ninja Entertainment không tiếp tục chiêu mộ thêm thành viên mới hoặc chiêu mộ số lượng cực kỳ nhỏ qua từng năm. Điều này rõ ràng là không thể được vì nó xung đột với chính mục tiêu ngấp nghé vị thế cự đầu nêu ở phía trên, không “chiêu binh mãi mã” thì ngươi lấy cái gì ra mà so kè cao thấp với những Navigame, GETA quy mô nhân lực lên tới hàng nghìn hàng chục nghìn?
Kiểu gì cũng phải chuẩn bị thêm cơ sở hạ tầng cho Ninja Entertainment tiếp tục bành trướng, không phục vụ nhu cầu thiết lập chi nhánh mới thì cũng là dùng để xây dựng tổ ấm mới thỏa mãn toàn bộ thành viên đại gia đình hiện tại lẫn tương lai. Cân nhắc thêm đến chuyện bất động sản từ xưa đến nay vẫn luôn là tài nguyên hiếm, giá thuê giá mua chỉ có tăng lên qua từng năm chứ chưa bao giờ giảm đi thì Ninja Entertainment càng đầu tư sớm càng có lợi. Có lý có cớ đủ đầy thế nên Liễu cô mới không chút do dự “đi đêm” với bà chị dâu Kim Chi sau lưng Dương Khoa. Dù sao đối phương là chuyên gia trong khoản môi giới nhà cửa đất đai, gia đình bên chồng lại có thể đứng ra giúp giải quyết thủ tục nhanh gọn không tìm đến thì tìm đến ai chứ?
Chuyện thâu tóm văn phòng làm việc nhỏ lẻ trên thị trường cũng có nguyên do từa tựa như vậy. Nếm được ngon ngọt từ việc mua lại văn phòng chi nhánh của Gold Egg trong quá khứ, lần này Liễu muốn tiếp tục tái sử dụng chiêu số hòng nhanh chóng gia tăng thực lực của Ninja Entertainment nhân lúc điều kiện còn cho phép. Nhân tài đã ít nhiều thể hiện được giá trị của mình sẽ được đem dung nhập vào đại gia đình, trong khi cơ sở hạ tầng có thể sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau, bao quát cả việc thiết lập chi nhánh khu vực châu Á mà cả cô lẫn Thu Lan đều đang ngày đêm nhớ thương.
So sánh với kế hoạch chuẩn bị cơ sở hạ tầng trước rồi “đãi cát tìm vàng” chiêu mộ nhân tài trên thị trường lao động cách làm này sẽ đem lại hiệu quả ngay tức thì, giúp đám quản lý bọn họ tiết kiệm không ít công sức lẫn thời gian. Dĩ nhiên, nó cũng có hạn chế là không phải lúc nào làng trò chơi nước nhà cũng có mục tiêu cho Ninja Entertainment thâu tóm, không phải cứ muốn thâu tóm mục tiêu là mọi người sẽ để mặc cho Ninja Entertainment thâu tóm và quan trọng nhất là không phải cứ thâu tóm được mục tiêu rồi thực lực của Ninja Entertainment sẽ tăng lên. Làm không khéo có khi thiệt hại phải chịu lớn bằng mấy lần cái thứ chi phí cơ hội phát sinh do bỏ qua cơ hội đầu tư.
Trầm ngâm suy nghĩ thêm một hồi, cuối cùng Dương Khoa nghiêng người về phía trước lên tiếng thăm dò, ngón tay gõ gõ vào hai bản kế hoạch dày cộp đặt phía trước mặt: “Lần này các chị có vẻ quyết tâm phết nhỉ? Làm hẳn cả một tập bản thảo dày cộp ngó qua đã thấy hãi…. Có phải các chị phát hiện được mục tiêu nào ngon ăn không đấy?”
“Khoa em có nhớ khi xưa chị em mình từng trao đổi về dự định mở chi nhánh trong Nam, rồi thì mua đất mở rộng quy mô công ty không? Lúc chính thức phát hành trò chơi “Đế chế” ấy.” Thu Lan điềm đạm lên tiếng, thế nhưng thay vì trả lời câu hỏi của Dương Khoa thì cô lại híp mắt hỏi ngược lại.
“Có, em đang tính khi nào xử lý hòm hòm công tác vận doanh “Slay the Spire” một cái là bắt tay xúc tiến ngay đây. Rồi sao?”
“Dự định đổ bể rồi.”
Dương Khoa: ( ̄д ̄;)
“Nhăn mặt cái gì, tất cả là tại em đấy Khoa ạ. Nhắc nhở khuyên bảo suốt ngày mà chẳng chịu để tâm cứ lần nữa mãi, giờ thì mất mất thời cơ tuyệt hảo để chúng ta nhảy vào rồi còn đâu.”
Ngồi một bên Liễu phối hợp với Thu Lan mở miệng quở trách, ý cười trên khuôn mặt biến mất tăm lúc nào không ai hay. Thế rồi không đợi Dương Khoa gặng hỏi, cô lập tức trình bày một tràng dài nguyên nhân vì sao Thu Lan lại nói dự định đổ bể. Đại khái là trong lúc Dương Khoa quay cuồng với những dự án to lớn như tiến quân vào thị trường châu u, tổ chức giải đấu “Age of Empires” chính quy đầu tiên, triển khai hoạt động phát hành “Slay the Spire” trên cả ba khu vực vân vân… thì thị trường trò chơi trong Nam chợt nảy sinh biến cố lớn. Và kẻ khuấy động phong vân lần này là cái tên đã khá lâu rồi hắn mới lại có dịp nghe thấy.
Tập đoàn Biển Xanh.
Trải qua một khoảng thời gian dài chỉnh hợp lại bộ máy của toàn đơn vị từ trên xuống dưới, họ đột nhiên chào mừng năm mới 2028 với lời nhắn công khai rằng tập đoàn có ý định thu nạp toàn bộ đơn vị trò chơi vừa và nhỏ ở trong Nam về dưới trướng. Mục đích chắc hẳn là để đánh một trận lớn với các thế lực lâu đời trong ngành sau mấy năm loay hoay không nên cơm cháo gì, và những ngày sau đó họ liên tục chứng minh cho toàn dân thấy mình làm thật chứ không có giỡn chơi. Lần lượt từng phòng làm việc, công ty thiết kế trò chơi tầm trung trở xuống nhảy ra tuyên bố từ nay bản thân sẽ đứng chung chiến tuyến với Biển Xanh, cũng như gửi gắm những đứa con tinh thần của mình cho Biển Xanh phụ trách phát hành trên các thị trường mà họ góp mặt.
Đem so với hành động thu nạp một xưởng sản xuất cỡ nhỏ của cùng đơn vị trong quá khứ thì chẳng khác gì so sánh giông bão với mưa bụi. Chưa kể, nhằm thể hiện tinh thần đã bạo chi là bạo chi tới cùng tập đoàn Biển Xanh còn ráo riết mời chào nhân tài khắp miền về đánh một trận lớn cùng với họ, kể cả nòng cốt dưới trướng những đơn vị lớn, có tiếng tăm cũng không buông tha. Chuyện đến tai cao tầng của những đơn vị này, thế là cuộc chiến tranh giành miếng bánh thị phần béo bở lại nổ ra như môt lẽ tất yếu. Hai phe cạnh tranh gay gắt trên tất cả các mặt trận, từ truyền thông, phát hành trò chơi cho đến mặt trận mà cả Liễu lẫn Thu Lan không muốn nhìn thấy nhất là thị trường lao động tinh anh.
Nói không ngoa chứ, hiện tại ở trong Nam nhà chế tác trò chơi độc lập còn hiếm hơn cả động vật có tên trong sách đỏ, không cần biết sở hữu cấp sao bao nhiêu cứ hở ra một cái là đối tượng sẽ bị hai phe cướp về dưới trướng ngay. Điều này kết hợp với tình cảnh loạn lạc khiến hai bà chị lớn nhận ra giờ không phải là thời điểm thích hợp để họ tiến hành mở chi nhánh ở đây nữa. Lý do rất đơn giản: mở chi nhánh mà không thành lập được phòng ban thiết kế vì không có người thì thà mở luôn ở ngoài Bắc cho xong.
Đám người Thiếu Hoàng ngoại trừ Xuân Quế ra đố họ tìm được ai khác nguyện ý chui vào trong Nam chịu khổ đấy. Mưu đồ hàng năm trời cuối cùng xôi hỏng bỏng không, một quả chi phí cơ hội quá đắt!
“Ùi, vậy thì cùng lắm chỉ có kế hoạch mở chi nhánh trong Nam bị đổ bể thôi chứ. Với cả… mình chịu khó đợi thêm một chút chờ tình hình “chiến sự” bớt căng thẳng là được mà, làm gì đến mức đổ bể các chị cứ nói quá.” Chậm rãi tiêu hóa tin tức kinh thiên, Dương Khoa gãi đầu tìm cách chống chế.
“Thế em còn muốn trì hoãn việc mở chi nhánh khu vực châu Á đến khi nào? Đợi một hai ngày thôi đã đủ chết rồi, huống hồ theo bọn chị quan sát tình trạng khan hiếm nhân lực trong Nam còn lâu mới hết được. Đến lứa sinh viên chính quy tháng tới ra trường còn bị “đặt gạch” gần hết nữa là.” Lời chống chế nhanh chóng bị Liễu nghiêm mặt gạt đi. Hết nước, Dương Khoa đành tặc lưỡi nhận lỗi như một thói quen:
“Chậc, thôi thì… lần này kế hoạch xảy ra sai sót là do em. Các chị thông cảm giúp em thêm lần nữa nhé, đợt vừa rồi vướng bận nhiều việc quá không tài nào phân tâm để ý được.”
“(Thở hắt ra) Hừm, thông cảm xong rồi lần sau sếp Khoa vẫn tiếp tục như thế?”
“Không không, lần sau nhất định em sẽ rút kinh nghiệm mà. Cam đoan…. Cơ mà khoan. Nếu kế hoạch đổ bể rồi thì các chị còn trình lên bản thảo làm gì vậy?” Đoạn, không đợi các đàn chị trả lời Dương Khoa tò mò cầm lại tập bản thảo kế hoạch thứ hai mở ra. Từ đầu buổi đến giờ hắn chưa xem một tý nội dung nào bên trong hai tập bản thảo hết, chỉ đơn thuần để ở trước mặt sau đó lắng nghe các đàn chị kể lể dông dài mà thôi. Để rồi, không đầy một giây sau con mắt hắn như muốn lồi ra ngoài khi trông thấy dòng chữ chói mắt in nơi trang giấy xếp sau tờ bìa.
“-Kế hoạch B.”
“-Thâu tóm SmileIndie.”