Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 614: Chương 614: Luôn có giải pháp cho mọi vấn đề (2)




“Cần Khoa giúp hả? Được, nhưng cụ thể là chuyện gì vậy?” Dương Khoa không chút phân vân gật đầu chấp thuận ngay thỉnh cầu đến từ cấp dưới, sau đó mới hỏi thăm kỹ càng.

“(Đảo mắt nhìn ngang dọc) Chuyện nó hơi phức tạp nói ở đây không tiện sếp ạ. Lát nữa bọn em xin trình bày riêng với sếp sau, cảm ơn sếp trước.”

“... Tốt.”

Thấy đối phương tỏ vẻ khó nói, thế là Dương Khoa cũng ăn ý không truy rõ ngọn ngành vội. Thay vào đó, hắn cùng với mọi người tiếp tục đưa ra thêm một vài giải pháp xoay chuyển cục diện nguy cấp trong khoảng thời gian còn lại của buổi họp đột xuất. Hết thảy đều là giải pháp nhỏ, chỉ mang tính hỗ trợ cho ba giải pháp chủ đạo đã thống nhất trước đó song không hề gì. Chúng sẽ kết hợp với nhau tạo thành một tổ hợp chiêu số đáp trả ngôn luận hoang đường đang rộ lên phía bên ngoài kia, hy vọng nó có thể tạo ra ảnh hưởng tích cực đúng như mong muốn để đưa “Slay the Spire” trở lại quỹ đạo vận doanh đã sớm vạch ra.

Vì tình hình khẩn cấp, thế nên thương thảo xong một cái Dương Khoa lập tức hạ lệnh giải tán đoàn đội luôn, người không liên quan ai về nhà nấy còn kẻ có liên quan thì vào vị trí triển khai công việc ngay tắp lự. Bản thân hắn cũng tạm thời gác lại công việc yêu thích sang một bên để tham gia chỉ đạo lẫn hỗ trợ mọi người xử lý vấn đề, với hành động đầu tiên là tranh thủ ghé thăm phòng Media theo lời nhờ vả của Huy Chu.

“... Vậy tức là sau bao nhiêu lâu thế rồi, nội dung trò chơi cũng được tổ chế tác cung cấp đầy đủ rồi, thế mà cả đội vẫn chưa thể chinh phục được thử thách trò chơi đặt ra?”

Nhằm tiết kiệm thời gian, trên đường đi Dương Khoa kín đáo yêu cầu Huy Chu trình bày đầu đuôi nguyên cớ luôn. Và rồi sau khi lắng nghe lý do mà đối phương cố ý giấu đi, không công bố trong buổi họp vừa nãy hắn chỉ còn biết nhăn mặt dở khóc dở cười, khoa trương đến độ khiến những nhân viên bận rộn chạy qua chạy lại bên cạnh cũng phải ngừng lại mấy giây xem xem sếp lớn đang bị làm sao. Không cần mất công hồi tưởng suy ngẫm, hắn có thể chắc chắn rằng kể từ thời điểm “Slay the Spire” mới chỉ có phiên bản beta nhóm người Huy Chu đã được cho tiếp xúc với trò chơi, kéo dài từ đó đến nay đã là một khoảng thời gian không ngắn. Đồng thời trong quá trình kiểm nghiệm chất lượng nhóm cũng thường xuyên nhận được sự giúp đỡ tới từ chi nhánh phía bên kia bán cầu - những người trực tiếp động tay làm ra trò chơi này và nắm vững mọi nội dung liên quan đến nó hơn bất kỳ ai.

Có hàng tháng trời để nghiên cứu, hỗ trợ lại đủ đầy đâu ra đấy thế mà bây giờ một trong bốn gương mặt đại diện của cả phòng Media kiêm Game Tester này lại nói cho hắn biết hiện tại bọn họ vẫn đang gặp khó trong việc chinh phục “tháp xoắn“. Leo lên đỉnh tháp hạ sát con trùm cuối cùng đương nhiên là ai nấy đều có thể làm được, nhưng bọn họ lại không đảm bảo lần chơi nào cũng có thể hoàn thành mục tiêu đó. Đồng họ cũng chỉ chơi tốt ở độ khó mặc định hoặc là độ khó “Thăng hoa” vài nấc đầu tiên, chứ lên cao hơn nữa thì chỉ có nước chịu chết giống hệt cộng đồng đại chúng. Nghe thấy thành tích “vượt trội” như này không khóc vì thất vọng mới là chuyện lạ.

Còn cười, thì là cười khổ trước cảnh đời ngang trái.

Đến cả thành viên một nhà còn coi “Slay the Spire” như một trò chuyên đánh đố người chơi thế thì sự nghiệp thanh minh coi như lại tăng thêm độ khó rồi. Càng ngày càng rối rắm thật chẳng ra làm sao.

“Kìa sếp? Sếp cứ nói thế mất quan điểm, bọn Chu vẫn chinh phục trò chơi đâu ra đấy mà. Chẳng qua… là chưa chơi thành thạo đến mức làm thành content thanh minh với người chơi thôi, nên Chu mới nhờ vả sếp giúp đỡ một tay. Với cả….” Huy Chu còn chưa kịp chống chế xong thì Dương Khoa đã ngay lập tức cắt ngang, giọng điệu đột ngột trở nên nghiêm khắc:

“Gần nửa năm trời rồi còn bảo chưa thành thạo là không thể chấp nhận được. Từng ấy thời gian kể cả người chơi gà mờ ngoài kia người ta cũng thành cao thủ rồi, phòng mình ngồi không hay sao mà lại kém cỏi thế?”

“... Ôi trời. Sếp ơi phòng bọn Chu giờ chỉ ước có thời gian ngồi không thôi ấy. Sếp xem, phòng thì gộp chung hai phòng vào với nhau mà bên Media lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi, hết quảng bá trò này trò nọ rồi đến hỗ trợ tổ chức giải tây giải ta. Làm không xuể thế là toàn phải đẩy người bên Game Tester sang để hỗ trợ, mà đẩy sang như thế thì còn thời gian đâu mà chơi lên cao thủ? Có thể đảm bảo dò ra hết bug đã là quý hóa lắm rồi.”

“Chưa kể lúc nãy phòng đông người không tiện nói, bây giờ còn mỗi sếp với Chu Chu nói thật phòng Chu mọi người hình như là… không có năng khiếu chơi trò thẻ bài này đâu sếp ạ. Chẳng hiểu sao chơi “Đế chế” tính tài nguyên tính sát thương các thứ thì nhanh lắm, nhưng sang đến trò này một cái là ai nấy lúng túng chả khác gì gà mắc tóc. “Bộ tứ” Chu Phong Hân Cúc xuất thân streamer chơi trò chơi còn đỡ, chứ mấy anh em còn lại cứ phải có Matthew hay Felix kèm 1-1 mới chạy xong một “run” (thuật ngữ, nôm na là lần chơi hay vòng chơi). Mà đội thiết kế bên Mỹ ngược múi giờ với mình có phải lúc nào cũng nhờ vả được đâu.” Thấy sếp lớn không hài lòng ra mặt, Huy Chu bèn vội vã giãi bày hết nước hết cái.

“Thật vậy không?”

“Thật mà sếp. Đến cái Hân tài năng nhất đám mà lắm lúc còn bị choke (thuật ngữ, chỉ sự mất phong độ vốn có do mất bình tĩnh hay không chịu được áp lực dẫn đến) nữa là người khác. Vốn phòng định thông báo cho sếp biết chuyện này rồi mà lúc kiểm nghiệm phiên bản hoàn chỉnh sếp lại đang đi công tác, xong về sau anh em cũng sợ nói ra mất mặt quá nên mới bảo nhau giấu đi sẽ tốt hơn ạ. Này thì Chu xin thay mặt cả phòng xin lỗi sếp, mong sếp giơ cao đánh khẽ.”

“... Một lần này thôi đấy, không được có lần sau nữa. Môi trường làm việc thoải mái có chuyện gì mà không thể nói ra cho nhau biết chứ? Lại còn lo mất mặt không đâu, rõ thật là.”

Buông lời cảnh cáo xong, vẫn giữ nguyên tông giọng nghiêm khắc Dương Khoa cau mày tỏ vẻ khó hiểu: “Làm sao có thể có chuyện vô lý thế nhỉ? Trò “Đế chế” đòi hỏi phải nhớ, phải tính toán đủ thứ mà anh chị em vẫn còn chơi ngon lành thì không thể nói là không có năng khiếu chơi “Slay the Spire” được. Luận về chiều sâu hai trò còn chẳng thuộc cùng một tầng thứ nữa, huống hồ chơi “Slay the Spire” cũng đâu cần thao tác nhanh nhạy gì đâu? Chỉ cần chú trọng sử dụng mỗi cái đầu thôi mà?”

“Theo cá nhân Chu thấy thì tuy “Slay the Spire” ít nội dung hơn “Đế chế” thật, nhưng khâu tính toán khi chơi lại yêu cầu người chơi phải chi li chính xác đến từng đơn vị. Này nó khắt khe hơn “Đế chế” khá nhiều đó sếp. Đang quen chơi theo kiểu ước lượng phiên phiến mà nhảy sang chắc chắn là sẽ cảm thấy khó khăn.”

“Với lại còn một cái là yếu tố ngẫu nhiên trong “Slay the Spire” xuất hiện dày đặc quá. Lắm lúc chơi mà cứ ngỡ như đang đánh lô tô, năm ăn năm thua mình chẳng tài nào làm chủ được. Chơi giải trí bình thường còn thấy khó khăn chứ đừng nói chơi để làm content thanh minh cho dân tình xem.”

Nói tới đây đột nhiên Huy Chu thả chậm bước chân, gương mặt hiện lên nét băn khoăn quay về phía Dương Khoa: “Mà sếp Khoa này, Chu hỏi khí không phải chứ sếp Khoa chơi trò chơi này không cảm thấy khó sao? Hoặc giả như, sếp ĐÃ TỪNG chơi trò chơi này chưa vậy? Phiên bản hoàn chỉnh ấy.”

“Đương nhiên là chơi rồi chứ. Sao anh Chu lại hỏi thế?” Bất ngờ trước câu hỏi của đối phương Dương Khoa sửng sốt hồi đáp. Dáng dấp trông có vẻ không đáng tin cậy cho lắm nên Huy Chu tiếp tục nêu lên nghi vấn:

“À, tại Chu chưa thấy sếp đụng vào trò này bao giờ nên tò mò hỏi thăm cho rõ ấy mà. Cảm giác sếp cứ bị khác biệt hẳn so với mọi người ấy, chơi rồi mà chẳng cảm thấy bực bội hay có phàn nàn gì về độ khó oái oăm của trò chơi cả, làm Chu khó hiểu quá.”

“... Này thì có gì khó hiểu? Có phải lúc nào cũng gặp nhau đâu mà anh Chu biết Khoa chơi trò này hay chưa? Thêm nữa Khoa là cha đẻ của trò chơi này, là người đặt nền móng cho chi nhánh Bắc Mỹ chế tác nên mọi thứ mà. Nội dung chi tiết quen thuộc hết rồi làm sao mà thấy khó cho được? Anh Chu từng chứng kiến giáo viên ra đề thi nào bảo rằng đề thi của mình khó không?” Mồm nói liến thoắng như một cái máy là vậy, song trong đầu Dương Khoa lại bất giác hiện lên một vài ký ức rời rạc muốn quên đi từ lâu.



“(Đập bàn) *** ** thanh niên “bị cắm sừng” này điên à?! Ai cho phép mày đánh người đau thế, lại còn không thèm báo trước là tao sẽ mạnh lên đấy nữa. Leo được vài tầng đã “hẹo” rồi cay *** ***!”



“(Chắp tay) Nam mô A di đà Phật con lạy chín phương trời con lạy mười phương đất phù hộ độ trì cho con nhảy một phát “boomerang” vào mồm con tinh anh đứng giữa ạ. Đúng một phát thôi chứ con không cầu xin gì nhiều đâu ạ. Mong thánh thần chư Phật đoái thương chở che cứu độ tấm thân gầy còm ốm yếu trên màn hình Btop không là con dẹp luôn không có cầu nguyện thờ cúng gì nữa từ bây giờ đến mãn kiếp đấy ạ. Amen.“. Đam Mỹ Sắc

“...”

“(Hạ tay nhấn chuột) … FUUUUUUU*****!!!”



“30%! Lần này tao sẽ chọn 30% liều ăn nhiều! Dòng 70% auto trượt, lần này game mày đừng hòng lừa được bố mày nữa! Xem đây! (chỉ con trỏ chuột vào dòng 30%)”

“...”

“... (Nhỏ giọng tự nhủ) Hay là thôi cứ chọn 70% đi nhỉ? Xác suất cao như thế mà chơi cả chục lần không vào một lần nào nó lại bị vô lý quá.”

“...”

“... (đảo chuột quay lại nhấn vào dòng 70%)”

“... Ôi đậu xanh vẫn cứ là 30% ạ!... Hu hu sao tự dưng tôi lại đi thay đổi quyết định làm gì vậy trời, trả lại vàng cho tao đi con game khốn nạn. Mày có biết là tao đang phải chắt chiu từng đồng một để gỡ cả đống lời nguyền không. (╥﹏╥) “



“Ra thế. Chu hiểu rồi, là Chu suy nghĩ nông cạn sếp Khoa bỏ quá cho.”

Do không biết thực hư thế nào, chỉ biết mớ ngôn luận hoang đường của sếp lớn nghe khá là bùi tai nên Huy Chu gật đầu lia lịa tin sái cổ. Đến đây hai người cũng vừa vặn bước chân đến điểm hẹn, theo bản năng anh vươn tay định đẩy cửa mời Dương Khoa vào trong ngay. Nhưng rồi trong một tích tắc ngắn ngủi anh chợt sững người đứng bất động, tiếp đến vẫn giữ nguyên bàn tay nơi cánh cửa anh lại một lần nữa quay về phía Dương Khoa, bất quá lần này trên khuôn mặt anh là vẻ lo âu thay vì băn khoăn:

“À sếp ơi, tý nữa thì Chu quên mất đang có “quả bom nổ chậm” ở trong phòng. Hôm nay sếp đã chuẩn bị đồ nghề để tháo gỡ “quả bom” này chưa đấy? Chứ đám bọn Chu sợ lắm không dám dây vào đâu ạ.”

“Bom gì cơ? Đang yên đang lành sao lại bom biếc gì ở đây?” Dương Khoa ngơ ngác hỏi lại.

“Ầy, thì là cái quả bom… ấy ấy ý, có từ hôm sếp đi công tác về ấy sếp Khoa.” Không biết vì lý do gì mà Huy Chu chỉ cực lực đưa ra gợi ý chứ không dám diễn tả thẳng ra. Về phần Dương Khoa, phải mất tới chục giây hắn mới hiểu được ý tứ mà người nhân viên cấp dưới muốn truyền đạt, kèm theo đó là cảm giác khó xử từ từ bộc lộ ra ở cả ngoài mặt lẫn trong lòng.



Mười phút sau.

“Hứ! (`ヘ´) “

“Thôi nào, đến giờ này rồi em vẫn còn giận anh chuyện đó hả Mimi? Anh đã xin lỗi đầy đủ với cả trình bày đầu đuôi câu chuyện rõ ràng rồi còn gì? Nghe anh, tha anh lần này đi rồi anh yêu.” Đối diện góc làm việc dành riêng cho Thảo My, nhân vật chính của chúng ta lúc này vừa bối rối gãi đầu vừa hướng về phía thân ảnh ngồi nơi đó nở nụ cười cầu tài, mục đích không cần nói cũng biết là để lấy lòng đối phương. Bất quá, trước những lời van nài của Dương Khoa cô nàng chỉ đơn giản là quay đầu đi chỗ khác để thân ảnh đối phương khỏi gây vướng tầm mắt, đôi bàn tay thon thả nõn nà tiếp tục gõ bàn phím thoăn thoắt xen lẫn cầm giấy bút ghi chép một mạch tựa như không có gì xảy ra.

Cực kỳ lạnh lùng, vô cùng ương bướng và đương nhiên rồi, dễ thương không để đâu cho hết! Một sự dễ thương từ trong xương theo đúng nghĩa đen luôn ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.