Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 576: Chương 576: Ý tưởng to gan




“... Chậc, chuyện này thì có gì mà chia sẻ chứ. Đại khái là đến gõ cửa từng nhà bàn chuyện làm ăn, xong không thỏa thuận được với nhau thế là giải tán ai về nhà nấy thôi. Anh Markus cứ hiểu thế cho nó ngắn gọn.”

Thấy người đàn anh gợi lại chuyện phiền muộn nụ cười trên khuôn mặt Dương Khoa nhanh chóng vụt tắt. Hắn tặc lưỡi trả lời qua loa, đồng thời trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc không hiểu tại sao Markus lại hỏi vậy. Đối với người của Ninja Entertainment mà nói chuyến công tác mấy tuần lễ vừa qua vốn chẳng phải bí mật hệ trọng gì, người như anh hẳn phải nắm rõ ngọn ngành từ lâu rồi mới đúng. Là không để ý đến hay chỉ đơn thuần lên tiếng cho có chuyện để nói?

“Là những nhà nào mà nghe khó khăn vậy boss?” Markus làm ra vẻ hứng thú nghiêng người gặng hỏi. Dương Khoa suy đoán không sai, cùng là thành viên của Ninja Entertainment nên người tổng quản lý chi nhánh đương nhiên đã sớm nắm bắt được tình hình công tác của phái đoàn đến từ trụ sở quê nhà. Câu hỏi anh nêu ra trước đấy chẳng qua là để cho câu chuyện nó có đầu có đuôi mà thôi, tuy bản tính cứng nhắc bộc trực thật đấy song khoản “rào trước đón sau” anh vẫn là biết một biết hai.

“Ờ… nói chung là gần như toàn bộ các đơn vị truyền thông nổi tiếng hàng đầu. Báo chí có media có, rồi bản giấy lẫn bản điện tử đều liên hệ đầy đủ hết. Tên cụ thể... có danh sách đấy, anh muốn biết thì để lát em gọi nhân viên gửi cho.”

“Top đầu? Vậy khỏi cần danh sách anh có thể liên tưởng được.... Nhưng mà boss vừa bảo gì cơ, gần như toàn bộ?”

“Đúng.”

“... Vậy thì lạ nhỉ?”

Vẻ hứng thú đột nhiên biến mất trong tích tắc, Markus vừa đảo mắt một vòng vừa giơ một tay lên vuốt vuốt cằm ra chiều khó hiểu. Tò mò, Dương Khoa lập tức lên tiếng hỏi ngược lại cho rõ ngọn ngành: “Sao lại lạ thế anh?”

“Bình thường mấy đơn vị truyền thông top đầu dễ nói chuyện lắm boss. Chỉ cần mình với họ nhìn nhau vừa mắt, cộng thêm chồng đủ tiền lên bàn đàm phán là chuyện hợp tác nó sẽ chạy êm xuôi vô cùng. Tất nhiên nói thế không có nghĩa thương vụ nào cũng diễn ra như ý muốn, cơ mà bảo tất cả đều không thỏa thuận được nghe nó hơi bị vô lý. Hay boss Khoa đưa ra yêu cầu cao quá nên người ta không nhận?”

“Yêu cầu cao á? Phải là ngược lại mới đúng ấy.”

Nghe đến đây Dương Khoa không kìm được cười khẩy một cái đầy khinh bỉ: “Viết được có chục bài tuyên truyền giữ lửa, làm dăm cái clip đánh giá chuyên sâu mà đòi tới mấy tỷ đồng. Toàn những kẻ coi chúng ta như lợn béo để làm thịt cả, rồi còn chưa tính đến mấy thành phần không có ý định hợp tác ngay từ đầu, hay là chỉ chăm chăm đớp tiền còn làm việc thì qua quýt. Thề chứ ngồi đàm phán toàn phải nghe những lời chối tỷ không biết để đâu cho hết, nhiều lúc chỉ muốn đứng dậy bỏ về giữa chừng thôi anh Markus ạ.”

“... Boss Khoa càng nói càng làm anh hoang mang. Làm gì mà sự tình đến độ nghiêm trọng thế nhỉ, vì nếu là đại diện cho Ninja Entertainment thì Giáng sinh năm ngoái chi nhánh có bắt mối hợp tác với một hai tờ báo để quảng bá “Age of Empires” đấy. Không hề có chuyện đàm phán với ai cũng không thành thế này, hơn nữa hiệu quả tuyên truyền cũng không đến nỗi nào.”

“Có thể là do yếu tố khách quan, kiểu mục tiêu khác nhau chẳng hạn. Lần này đoàn đội bọn em đặt mục tiêu tranh suất đề danh Video Game Awards cho “Age of Empires”, không phải tăng cao doanh số phát hành như bình thường nên kết quả không giống với chi nhánh mình cũng có thể hiểu được. Với lại…, em khá chắc lần này có người giở trò phá quấy đoàn đội bọn em nên sự tình mới thành ra bết bát thế.”

“Giờ trò? Ai giở trò? Mà giở trò gì thế?” Sửng sốt trước tin tức hoàn toàn mới mẻ Markus trợn mắt hỏi dồn, lon nước uống dở trong tay bị bóp méo một cách vô thức, thiếu chút nữa thì trào hết thứ nước ngon lành ra bên ngoài.

“Là thế này.”

Đoạn Dương Khoa lại tóm lược thêm về quá trình thương thảo với tay bình luận trò chơi Pierre, cũng như những sự lươn lẹo lọc lừa đi kèm cho Markus nghe. Hắn kể một mạch vô cùng hăng say, đến độ người tổng quản lý chi nhánh không tìm được bất kỳ cơ hội nào để ngắt lời xen ngang. Cứ việc câu chuyện mới mẻ này tuy không hoang đường như văn hóa phát hành sản phẩm mà Markus vừa được biết, song điểm đáng ngờ trong mắt một người “cắm chốt” tại đây như anh vẫn là có không ít. Chỉ khổ lon nước nhãn hiệu Vitality không ngừng bị một bàn tay bứt rứt vò bóp méo xẹo, trông không còn ra hình thù gì nữa.

“... Đấy anh xem, lúc thương vụ chưa đổ bể thì chưa sao đâu, đổ bể một cái là tập thể quay ngoắt đi luôn. Chắc chắn là tay đó giở trò chứ không thể nào sai được, người cùng ngành với nhau cả nên chuyện nó dễ nói…. À mà, thuận tiện nhắc đến vấn đề này thì em muốn nhờ anh giúp một chút, phiền anh mấy ngày tới thăm dò với cả chú ý động tĩnh chỗ đối phương giúp em xem có đúng như thế không nhé. Cái này bọn em muốn làm nhưng lịch trình công tác gấp rút quá rồi, không tài nào cáng đáng thêm được nữa.” Về phần Dương Khoa, sau khi kể khổ xong một ý tưởng nhờ vả đột ngột nảy sinh trong đầu. Cảm thấy không vấn đề gì thế là hắn liền mở miệng phân phó người tổng quản lý chi nhánh luôn.

“Động tĩnh à…. Ok, boss Khoa yên tâm anh sẽ để ý giúp cho. Mặc dù anh nghĩ sự tình ở đây dường như có gì đó uẩn khúc, chưa hẳn là tay bình luận đó giở trò hãm hại đoàn đội nhà mình đâu.”

Mãi cho đến cuối cùng Markus mới phát biểu ý kiến được một câu. Chỉ là chuyện đến đây rồi anh cũng không tiện dây dưa thêm nữa, lòng tiếp tục tự nhủ phải bình tĩnh khi đối thoại với sếp lớn anh dẫn dắt chủ đề sang một hướng khác: “Tạm gác chuyện đi tìm nguyên nhân sang một bên, thế đoàn đội boss Khoa đã có biện pháp “chữa cháy” nào chưa?”

“(Lắc đầu) Chẳng có gì đâu. Căn bản lịch trình bị tay bình luận trò chơi đó làm nhỡ nhàng hết cả, giờ thời gian để nghĩ biện pháp cũng không có chứ đừng nói triển khai. Đấy anh xem, giờ bọn em phải gấp rút chuẩn bị lên đường cho đúng lịch đây này.”

“Nghĩa là đoàn đội boss Khoa định cứ thế từ bỏ? Vậy thì... quả là đáng tiếc. Ý anh là, với chừng ấy thời gian và công sức bỏ ra.”

“Em biết. Cơ mà đành chấp nhận thôi, chứ sự tình nó đã bế tắc thế có cố chấp theo đuổi cũng chẳng được.”

Nói đến đây Dương Khoa định bụng kết thúc cuộc trò chuyện đứng dậy đi thu dọn nốt đồ đạc còn sót lại, sau đó sẽ cùng với Markus đi khắp văn phòng chi nhánh thăm hỏi nhân viên một lượt trước khi rời đi cho đỡ mang tiếng xa cách. Bất quá, dự định ấy nhanh chóng tiêu tan vì đúng lúc cả người chuẩn bị nhấc lên Markus đã lập tức ra hiệu ngăn hắn lại: “Từ từ đã boss. Anh còn một chuyện nữa muốn trưng cầu ý kiến của boss luôn.”

“Anh cứ nói đi. Nhanh gọn nhé.”

“Ok. Nhanh gọn trong một câu luôn: anh muốn boss Khoa cho phép chi nhánh bọn anh tổ chức một giải đấu “Age of Empires” ở châu Âu đây, tương tự như giải đấu đang diễn ra ở quê nhà.”

“... Ý anh là một giải AoE Championship phiên bản châu Âu?”

“Đúng chính xác. Trò “Age of Empires” của chúng ta đang ở vào thời kỳ hoàng kim với lượng người chơi thường trực đông đúc, đồng thời bản thân nó sở hữu tính cạnh tranh thi đấu tương đối cao. Thông qua hệ thống giải đấu chúng ta có thể chủ động mở rộng danh tiếng của nó và thu hút thêm người chơi mới tìm tới, từ đó duy trì nhân khí hiện hữu mà không cần phải lệ thuộc hoàn toàn vào các đối tác truyền thông. Cái này không cần giải thích nhiều chắc boss Khoa cũng biết rồi, giờ thứ phải cân nhắc ở đây chỉ là kinh phí tổ chức và liệu cá nhân boss Khoa có hứng thú mở thêm giải đấu nữa không thôi. Boss xem.”

“Về cơ bản, chỉ cần chi nhánh đảm bảo công việc phát hành trọng tâm không bị ảnh hưởng thì không thành vấn đề, đối với em càng nhiều giải đấu càng tốt. Anh cứ làm thành kế hoạch rồi trình lên, em và ban lãnh đạo ở nhà sẽ họp bàn phê duyệt.” Nhắc tới giải đấu một cái là Dương Khoa lập tức đồng ý ngay không chút phân vân. Căn bản chỉ cần điều kiện cho phép thì hắn chẳng ngại gì mà không mở ra thêm nhiều sân chơi cho các game thủ năm châu thỏa sức tranh tài, để ai nấy đều có cơ hội chiêm ngưỡng thứ mị lực kinh diễm của những siêu phẩm hắn “nhập khẩu” từ thế giới cũ sang. Còn về mối lo kinh phí thì quá đơn giản, tiền chất đống trong kho đấy rồi cứ việc bỏ ra mà đầu tư thôi, khỏi phải cân nhắc đến chuyện lỗ vốn.

Vì đối với ai không biết chứ, riêng bản thân hắn có lòng tin tuyệt đối rằng bằng cách này hay cách khác những giải đấu do Ninja Entertainment tổ chức sẽ thu về được lợi ích ngang ngửa chi phí bỏ ra. Có khi còn lãi to chứ chưa biết chừng, toàn siêu phẩm nức tiếng xa gần ở thế giới cũ chứ nào có phải dạng vừa đâu.

“Đã có kế hoạch sẵn rồi boss, thậm chí danh sách 32 đội tuyển chia làm 8 bảng thi đấu thể thức 4 - 4 cũng đã trù tính xong. Chỉ cần boss gật đầu rót vốn là thư mời gửi đi luôn quảng cáo dựng lên ngay. Trù bị khoảng chừng hai ba tuần là có thể tổ chức tranh tài được.”

“ (⊙_⊙) Ui nhanh như điện giật thế cơ á? Mà từ từ, 32 đội tuyển là sao? Anh không định tổ chức vòng loại giống với giải quê nhà?”

“Ja (đúng, tiếng Đức). 32 đội tuyển “số má” đầy đủ, đảm bảo tranh tài hấp dẫn lôi cuốn boss cứ yên tâm.”

“À chuyện yên tâm thì không nói, mà là…. Chỉ định đội tuyển thi đấu sẵn thế, không qua vòng loại sàng lọc không sợ mang tiếng thiếu công bằng sao?”

“Không sao, vì là giải đầu tiên của khu vực nên dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra ta cũng có thể tung chiêu bài thí điểm ra để dân tình cảm thông. Rồi nếu các năm sau có tổ chức giải tiếp thì anh sẽ rút kinh nghiệm điều chỉnh thời gian, chứ bây giờ tổ chức thêm cả vòng đấu loại nữa thì lịch thi đấu sẽ va chạm với “mùa eSport” đầu tháng năm mất. Nói không phải thiếu tự tin chứ, cỡ chúng ta chưa đủ sức để….”

Liên quan đến kế hoạch tổ chức giải đấu “Age of Empires” tại châu Âu người tổng quản chi nhánh còn trình bày nhiều nữa, song Dương Khoa không còn nghe lọt tai bất cứ lời nào phía sau cụm từ “mùa eSport“. Trong giây lát thoáng qua, ký ức về những buổi theo dõi tranh tài nảy lửa cùng mấy người anh em tổ đội thiết kế lũ lượt hiện về tràn ngập tâm trí chàng thanh niên trẻ tuổi. Thế rồi tiếp nối ngay sau đó, một ý nghĩ to gan đột nhiên nảy sinh khiến vẻ buồn vui lẫn lộn trên khuôn mặt hắn lặn mất tăm. Đôi mắt híp lại hắn hơi hơi nhếch miệng lẩm bẩm không thành tiếng:

“Khá lắm, tại sao mình lại quên bẵng đi mất còn có một “mùa eSport” ở phía trước lễ trao giải Video Game Awards nhỉ? Xem nào, nếu kế hoạch móc nối với đám cơ quan truyền thông bản địa đã đổ bể thì tại sao mình không thể tìm một phương thức khác để đánh động đám giám khảo chú ý đến “Age of Empires”? Đa số bọn họ đều là người của Hiệp hội Trò chơi quốc tế, khoảng thời gian tổ chức sự kiện thể thao điện tử lớn nhất năm kiểu gì mà họ chẳng chú ý đến? Mình hoàn toàn có thể lợi dụng cái “mùa eSport” này làm bệ phóng cho “Age of Empires”, một khi sự thành sẽ không cần phải nhìn sắc mặt mấy nhà truyền thông lưu manh kia nữa….”

“.... Ơ kìa boss Khoa, boss có đang nghe không đấy?”

“.... Tham gia trở thành một thành viên của liên minh tổ chức giải thì chắc chắn là không được rồi, cơ mà đặt hai giải liền kề nhau, hay thậm chí tiến hành va chạm một phen cũng không hẳn là một nước cờ dở. Mà lại, nói là không được thế thôi chứ nhỡ đâu.... Không được, chuyện này phải bàn bạc với đoàn đội ngay!”

Lời lẩm bẩm vừa dứt cũng là lúc Dương Khoa đứng phắt dậy, sau đó quay người chạy thẳng ra khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của người tổng quản lý chi nhánh. Bất quá, một giây lát sau thân ảnh của hắn đã lại xuất hiện bên ngưỡng cửa, nghiêng đầu vào trong hắn hướng về phía Markus nói liến thoắng: “Sorry anh Markus, cơ mà anh có thể đến phòng họp đợi em một lát được không? Em đi gọi mọi người rồi sẽ qua đó ngay.”

“... A được, cơ mà boss Khoa có chuyện gì mà tự dưng lại….”

“Cứ sang trước đi anh. Tý em nói cho, giờ gấp lắm!” Để lại lời giục giã xong thân ảnh Dương Khoa lập tức biến mất lần thứ hai, lần này là đi hẳn khiến người tổng quản lý chi nhánh chỉ biết vỗ trán cười mếu, sau đó với tay xách lên số lon nước “quý giá” đứng dậy đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.