Edit: Aquarius8713
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Sau liền lưu hành ca khúc:
“Bách hoa thịnh yến, gây lên chuyện.
Thì ra là báo, chả phải rồng.
Tru diệt hôn muội, trời cũng giận.
Phong vân biến sắc, vì hồng nhan.”
Chiến sự ở Nam Cương kết thúc.
Hứa Thượng Dương không được lòng dân, cuối cùng Thác Bạt thu phục được Miêu tộc.
Lúc Hứa Thượng Dương bị bắt, Vân Lẫm không nói hai lời, liền cắt đứt
gân tay gân chân của hắn, khiến hắn trở thành một phế nhân. Nếu không
phải muốn mang người này về kinh đô cho Vân Lam định tội, hắn nhất định
sẽ không giữ lại tính mạng của người này.
Thấy một màn như vậy đáy lòng mọi người đều rầu rĩ, Hứa Thượng Dương
này hẳn là từng có thâm cừu đại hận với Dực Vương gia đi, nên lần này
mới bị đối đãi như vậy.
Miêu tộc trải qua thời gian dài bị lửa đạn oanh tạc, thiệt hại trăm
điều cần khôi phục. Nhưng cũng lấn át không được cảm giác hưng phấn
chiến thắng của mọi người. Vừa múa vừa hát, rất náo nhiệt.
Quân dân cùng vui mừng, uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt bự, đúng là một chuyện vui sướng.
“A? Dực Vương gia đâu?” Có người đột nhiên phát hiện chủ tướng trợ giúp bọn họ lại không có ở đây.
Cố Thanh Ảnh buông chén rượu xuống, nhìn chung quanh, người kia đi đâu rồi?
Quân Nghị đứng lên: “Ta đi tìm Dực Vương gia.”
Cố Thanh Ảnh hé miệng: “Quân tướng quân, chậm. Hay là ta đi đi. Ngươi tiếp tục thăm hỏi mọi người.”
Địch ý Vân Lẫm đối với Quân Nghị thật sự không có chút nào che giấu.
Từ thư của muội muội cùng với tính cách của Vân Lẫm, rất dễ dàng đoán
được chuyện gì đã xảy ra. Cũng chỉ là Quân Nghị từng rất nặng tình cảm
với Thất Nhàn, sau đó Vân Lẫm liền coi là tình địch gặp nhau thôi. Vân
Lẫm, cái bình dấm chua lòm kia, có thể có sắc mặt tốt với Quân Nghị mới
là chuyện lạ.
Đứng dậy, liền lảo đảo đi về phía doanh trướng của tướng quân.
Trong doanh trướng, ánh nến rực rỡ chiếu sáng toàn bộ, rọi ra một bóng hình trước bàn tốc ký.
Cố Thanh Ảnh đi vào bên trong trướng, liếc mắt nhìn Vân Lẫm kia thần
sắc cực kì nghiêm túc, lại liếc sang thấy mấy trang giấy bị vo thành
viên ném một đống trên mặt đất. Khóe miệng hắn co rút, loại tình cảnh
này, chỉ dưới một loại tình huống mới có thể xuất hiện.
Đến gần mấy bước, cúi dài cổ dò xét qua, quả nhiên là viết thư về nhà cho Thất Nhàn.
Cẩn thận nhìn lại, lập tức bị chua khiến cả người run lên lẩy bẩy.
Chỉ thấy câu thứ nhất viết: “Nương tử của ta, nàng ở kinh đô có tốt không?”
Phía sau Cố Thanh Ảnh thật sự là nhìn không được. Chỉ một câu này, nhưng trong bụng lại bị kích thích đến rời sông lấp biển.
Vân Lẫm lại có lúc cảm tính như vậy?
“Đại tẩu nếu như thấy phong thư này, nhất định sẽ cho là có người giả mạo.” Cố Thanh Ảnh nhàn nhạt nói một câu, rồi đưa tay liền cầm lấy chén trà trên bàn Vân Lẫm uống.
Vân Lẫm dừng bút, ném trang giấy xuống. Trên trang giấy trắng tiếp tục viết: “Nàng ở kinh đô thế nào rồi? . . . . . .”
“Giống như chất vấn, một chút tình cảm cũng không có.” Cố Thanh Ảnh lại uống một ngụm trà, tiếp tục phê bình.
Gân xanh trên tay giật giật, ném tiếp. Lại viết cái khác: “Thất nhi nương tử của ta. . . . . .” (TNN: *sởn da gà a~~~*)
Cố Thanh Ảnh một ngụm trà cũng không nuốt nổi, lập tức liền phun ra
ngoài. Miệng run rẩy, tay trái vỗ vai Vân Lẫm, thở dài: “Huynh đệ, ngươi thật không thích hợp viết thư tình. . . . . .”
Một câu chưa dứt, mắt tinh đã nhìn thấy Vân Lẫm ném bình trà trên bàn tới.
Nhảy, nhảy, nhảy, né ra khỏi phạm vi nguy hiểm, một tay đã bắt được bình trà Vân Lẫm ném tới.
“Tạ vương gia thưởng trà!” Một bộ dạng cợt nhả.
“Uống trà của ngươi đi!” Giọng điệu lạnh lùng.
Trêu ghẹo vậy là đủ rồi, vẫn nên nhanh đi ra ngoài thôi. Vân Lẫm mà
cáu, thì lục thân cũng không nhận. Cố Thanh Ảnh cân nhắc xong, cười cợt
một tiếng: “Vương gia ban trà tất nhiên nên hảo hảo thưởng thức rồi.” Ôm lấy bình trà, liền vén rèm đi ra ngoài.
“Ninh vương gia, Dực Vương gia đâu?” Vừa ra thì gặp được Quân Nghị đến đây tìm người.
Quân Nghị nhìn phía trong trướng, đang muốn bước vào.
Cố Thanh Ảnh khóe mắt giật giật, lúc này hắn đi vào, không phải là thành cây gỗ cho người ta đánh sao?
Vì nghĩ cho đoàn kết dân tộc, Cố Thanh Ảnh một tay kéo cổ Quân Nghị
lại, cực kỳ thân ái: “Quân tướng quân, đến, ta muốn cùng ngài lãnh giáo
bộ đao pháp này một chút.”
“Nhưng mà, Dực Vương gia. . . . . .” Một tay âm thầm gỡ cái móng vuốt trên vai mình ra. Bị người nhìn thấy, còn ra thể thống gì?
Đáng tiếc bàn tay kia cũng không thuận theo bỏ ra, mà đổi tư thế,
tiếp tục quấn lên: “Quân tướng quân, hắc thiết đại đao kia của ngươi có
thể cho ta mượn xem một chút không? Ta ngưỡng mộ nó đã lâu rồi. . . . .”
Tiếng nói dần dần đi xa.
Ánh nến toát ra từ doanh trướng, chỉ còn lại có Vân Lẫm đang tiếp tục quấn quýt với việc viết thư nhà của hắn.
Hoàng đế mời quần thần, tổ chức đại yến trong cung, nói là vì muốn
xoa dịu kinh hãi của mọi người trong buổi Bách Hoa thịnh yến vừa rồi.
Mọi người thấp thỏm, hiện tại tính tình của bệ hạ càng ngày càng khó
suy đoán, thật không biết lại sẽ xảy ra cái dạng chuyện gì nữa.
Lúc Thất Nhàn nhận được thánh chỉ, nàng đang đọc thư nhà Vân Lẫm gửi về.
Chỉ thấy thư nhà viết một câu: “Đã về.” (TNN: thành quả 1 đêm của anh đây sao O.o)
Thất Nhàn nhìn chằm chằm tờ giấy trắng lớn, trái trái phải phải trước trước sau sau từ trên xuống dưới vừa cẩn thận xem một vòng, quả thật
cũng chỉ có hai chữ này.
Nhếch nhếch khóe miệng, thật đúng là tích chữ như tích vàng đây. Nhưng mà, đúng là phong cách của người này.
Lại từ trong hộp gấm lấy ra mấy bức trước cũng được gọi là thư nhà, nhìn lại một lần.
Phong thư thứ nhất viết: đã đến, đừng lo lắng.
Phong thư thứ hai: mạnh khỏe, đừng nhớ.
Phong thư thứ ba viết: chiến sự thắng.
. . . . . .
Thư nhà như thế, cũng chỉ có Vân Lẫm hắn mới viết ra được.
Chữ tuy ít, nhưng tình ý trong đó nàng có thể đọc ra.
Phong thư này, thực khiến cho Thất Nhàn vui vẻ trong lòng. Đã về? Là sắp về đến đi.
Không biết chiến hỏa ở Nam Cương có khiến Vân Lẫm bị hun đen hay không?
Khóe miệng vung lên nụ cười nhẹ nhàng, tỉ mỉ đem thư nhà cất cẩn thận, y theo thứ tự đựng vào trong hộp gấm.
Thình lình nghe ngoài cửa có giọng nói của thái giám lanh lảnh vang lên: “Thánh chỉ đến!”
Thất Nhàn nhíu mày, đứng dậy, tiếp chỉ.
Thánh chỉ đại khái là nói Dực Vương Phi cử hành Bách hoa thịnh yến
rất là vất vả cực nhọc, cho nên đại yến trong cung muốn mời Dực Vương
Phi tham dự .
Thất Nhàn âm thầm tự suy xét, Vân Lam này, trong bụng lại đánh chủ ý
gì đây? Quần thần tham dự yến hội, lại cố tình muốn kêu nàng, rất rõ
ràng, có âm mưu chờ nàng đây.
“Dực Vương Phi, tiếp chỉ đi.” Thái giám thấy Thất Nhàn vẫn còn thất
thần, không có phản ứng, giọng nói lớn hơn, kêu lên một tiếng.
Thất Nhàn đứng dậy, nở nụ cười lấy lòng, trở tay đút túi tiền vào
trong tay của thái giám: “Công công, bệ hạ trong cung hàng ngày vất vả
vì nước, làm sao còn có thể tổ chức cung yến? Sẽ không bởi vì Bách hoa
thịnh yến lần trước chứ. . . . . .?” Có mấy lời, không thể nói, không
thể nói, vừa nói chính là sai lầm, vậy cũng không nên nói.
“Tâm tư của bệ hạ những kẻ làm nô tài chúng ta đây sao có thể đoán
đươc chứ?” Cân nhắc túi tiền, thái giám rất thỏa mãn, dĩ nhiên cũng cung cấp tin tức để báo đáp lại: “Dực Vương Phi không cần quá mức lo lắng.
Bệ hạ cũng không phải là người không rõ lí lẽ, lần trước tuy là phát
sinh ở Dực Vương phủ, nhưng mà cũng chỉ do trùng hợp thôi. Bệ hạ sao có
thể trách tội? Bệ hạ gần đây đang quyết đoán chỉnh đốn cải cách (cách trong cách chức). Nghe nói là có hiệu quả, cao hứng, liền tổ chức cung yến, cho mọi người cùng nhau vui vẻ.”
Cải cách? Vân Lam cải cách cái gì? Chẳng lẽ là đem người không phục mình đều tiêu diệt hay sao?
Trên mặt vẫn giả bộ cung kính: “Thì ra là như vậy. Bệ hạ không trách tội là tốt rồi.”
Tiễn thái giám ra cửa.
“Vương phi, sao vậy?” Hải Đường đi tới, liền thấy Thất Nhàn đứng ở cạnh cửa nhíu mày lại không biết đang suy nghĩ gì.
Bên trong ngự thư phòng, đèn đuốc sáng trưng. Dạ minh châu chiếu sáng cả căn phòng xây bằng tường vàng.
Vân Lam nhìn tin chiến thắng trong tay, mi tâm cau chặt. Miêu tộc bị
thu phục, là chuyện tốt. Nhưng mà bị Vân Lẫm thu phục, vậy không thế nào là chuyện tốt.
Vốn là muốn hao tổn binh lực của Vân Lẫm, sau đó mình lại phái binh
tăng viện, vừa cho Miêu tộc ân tình, vừa chèn ép khí thế của Vân Lẫm.
Rốt cuộc, hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của Vân Lẫm, không mất nhiều thời gian, thế nhưng có thể đánh lùi viện quân của Nam Vũ quốc, khiến
cho bọn hắn thối lui ra khỏi biên cảnh, lại còn bắt được đầu sỏ của lần
chiến loạn này.
Thực lực như vậy, nếu không phải nuôi binh lực đã lâu, làm sao có thể làm được?
Thật ra thì hắn làm sao mà đoán được, rất nhiều công lao đứng đầu ở
nơi này là của Lôi Phong quân trăm trận trăm thắng đã bị hắn vứt bỏ một
bên.
Ban đầu, Vân Lam giữ Thất Nhàn ở lại kinh, Thất Nhàn liền gửi thư báo cho đội quân Lôi Phong, chạy tới Nam Cương giúp Vân Lẫm.
Dực Vương đánh bại kẻ địch, sẽ lập uy tín rất lớn trong lòng dân chúng đi. Đây chính là mục đích.
Vậy cũng có lợi, cũng để hắn thấy rõ thực lực của Vân Lẫm. Binh lực
như thế sao có thể để cho Vân Lẫm chiếm, hẳn là phải cầm lại trong tay.
Lúc Tam Huệ tiến vào, thì thấy Vân Lam vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
“Bệ hạ!” Nhẹ giọng kêu lên.
Vân Lam không có phản ứng, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình không thoát ra được.
“Bệ hạ!” Lớn giọng hơn một chút nữa.
Vân Lam lúc này mới ngẩng đầu lên nói : “Huệ Nhi, sao không nghỉ ngơi, đến đây làm gì?”
Tam Huệ nở nụ cười nhợt nhạt: “Bệ hạ không nên quá mệt nhọc. Nô tì
đưa canh ngân nhĩ hạt sen cho ngài.” Vừa nói vừa lấy chén canh từ trong
tay tỳ nữ, đi tới trước mặt Vân Lam.
Vân Lam nhận lấy: “Huệ Nhi, để cho nàng lo lắng. Thân thể của nàng
gần đây không tốt, nên nghỉ ngơi. Trẫm có một số việc, không thể ở cùng
nàng nhiều, nàng. . . . . .” Trong mắt có chút áy náy đối với Tam Huệ.
Một ngón tay của Tam Huệ đặt trên môi Vân Lam: “Bệ hạ, nô tì không
sao.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Nô tì không thể vì bệ hạ phân ưu,
thật sự cảm thấy. . . . . .”
Vân Lam lập tức ngăn lại lời của Tam Huệ: “Huệ Nhi ở lại bên người của trẫm chính là trợ giúp lớn nhất đối với trẫm.”
Tam Huệ nhẹ giọng cười một tiếng, sầu lo trong mắt cũng không thể tán đi.
Hôm đó ở bách hoa thịnh yến, tất cả chuyện phát sinh khi đó nàng đều
hiểu rõ ràng. Cho dù không rõ, trở về suy nghĩ lại, nàng cũng đã hiểu.
Lời đồn đại bên ngoài, nàng thỉnh thoảng cũng nghe được ở trong cung.
Nàng lúc này mới có thể hoàn toàn hiểu được khó xử của bệ hạ. Trước
kia nàng chỉ lái theo ý nghĩ vì sao bệ hạ vẫn đề phòng cảnh giác tới Dực Vương như thế, thì ra trong nội tâm bệ hạ cất giấu bí mật lớn như vậy.
Hồi cung, bệ hạ không nhắc lại chuyện này, nàng cũng không nên nói đến.
Chỉ là, nàng thật sự không muốn bệ hạ sống một cuộc sống luôn đề phòng người.
Mài mực trong nghiên, nhìn bên mặt Vân Lam hơi có chút âm nhu, Tam
Huệ nhẹ nhàng mở miệng: “Bệ hạ, thật ra thì, những ngày vợ chồng sống
điền viên cũng rất hạnh phúc . . . . . .”
“Huệ Nhi, nàng nói cái gì?” Vân Lam ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi. Mới
vừa rồi hắn không cẩn thận chìm vào trong suy nghĩ của mình, không nghe
được lời của Tam Huệ.
Tam Huệ nhìn Vân Lam một chút, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, bệ
hạ. Nô tì không quấy rầy bệ hạ nữa. Bệ hạ cũng nên chú ý thân thể của
mình.”
“Ừ. Huệ Nhi, nàng nghỉ ngơi trước đi.” Vân Lam liền cúi đầu.
“Nô tì cáo lui.” Lại quay đầu nhìn Vân Lam giống như lão phật nhập
thiền, khẽ thở dài, xoay người đi, vuốt ve bụng của mình, sầu lo trong
mắt càng sâu.
Hoàng đế tổ chức đại yến quần thần, nhất định rất phô trương hoa lệ, phi thường náo nhiệt.
Trong mắt Vân Lam lưu quang âm thầm thay đổi, trên mặt một bộ hòa nhã, mọi người cùng hô lên chúc mừng, đều vô cùng kính cẩn.
Thật là một cuộc thịnh yến đều có tâm tư đây. Thất Nhàn nhấp rượu, ha ha nghĩ.
Đi theo các nữ quyến vào nơi chuyên dùng nghỉ ngơi.
“Oa…”, một trận tiếng con nít khóc truyền tới gần.
“Thái tử điện hạ, ngài không thể đi tới đó!”
“Thái tử điện hạ, mau dừng lại!”
. . . . . .
Theo tiếng xuất hiện ở trước mặt mọi người chính là tiểu thái tử Hách Liên Ái Diệp.
Vân Lam hung hăng ném chén rượu nhỏ xuống. Chuyện ngày đó ở Bách hoa
thịnh yến liền hiện lên trước mắt. Nếu không phải tiểu tử này gây
chuyện, làm sao lại làm hỏng hết những năm tâm huyết này của hắn chứ?
Thật là, càng xem tiểu tử này càng đúng là ngày càng không vừa mắt.
Tiểu thái tử kể từ sau hôm bị kinh sợ đó, liền không ngừng buồn rầu, càng làm Vân Lam phiền lòng không dứt.
“Các ngươi sao lại mang thái tử tới đây? Còn không nhanh dẫn hắn đi!” Vỗ bàn hét lớn một tiếng, thật là ảnh hưởng tâm tình.
Tỳ nữ vội vàng tạ lỗi, lôi kéo tiểu thái tử xuống.
Tiểu thái tử không biết từ đâu tới khí lực lớn như vậy, bắt đầu liên
tục giãy dụa: “A a. . . . . . Ta muốn mẫu hậu. . . . . . Ta muốn mẫu
hậu. . . . .”
Trong lòng Tam Huệ đau xót, đứa nhỏ này, cũng thực đáng thương. Vươn cánh tay ra: “Diệp Nhi, đến bên cạnh mẫu hậu!”
Tiểu thái tử liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục khóc: “Ngươi không phải là mẫu hậu của ta. Ta muốn mẫu hậu. . . . . .”
Tam Huệ lúng túng một hồi.
“Khốn kiếp!” Vân Lam lại vỗ bàn: “Ngươi thân là thái tử, sao lại
không biết thân phận, không hiểu chuyện như thế. Ngày thường dạy dỗ đều
ném đi đâu rồi? Hoàng hậu chính là mẫu hậu của ngươi. Ngươi còn muốn mẫu hậu nào?” Lạnh lùng rống lên giận dữ.
Tiểu thái tử lúc này bị phụ hoàng hóa thành ác ma làm cho sợ đến cả
người sửng sốt, không dám khóc thành tiếng, đọng lại trong cổ họng, nấc
lên nức nở.
Tam Huệ lôi kéo Vân Lam: “Bệ hạ, quên đi, Diệp Nhi vẫn còn là đứa nhỏ. . . . . .” đối với nó như vậy, mình cũng không đành lòng.
Độc Cô hữu tướng cũng đứng dậy, thật sự đau lòng: “Bệ hạ, thái tử điện hạ còn nhỏ, tâm tính vẫn chưa thuần thục. . . . . .”
Không chờ hắn nói xong, đã bị Vân Lam cắt đứt: “Còn nhỏ? Lúc trẫm
bằng tuổi hắn, đâu còn có không hiểu nặng nhẹ như vậy.” Giống như không
chịu được nữa phất phất tay: “Kéo xuống kéo xuống!”
Thị tỳ vội vàng kéo tiểu thái tử xuống.
Tiểu thái tử mặc dù cũng là vùng vẫn một lúc, nhưng vừa nhìn khuôn mặt phụ hoàng, lập tức liền không dám nhúc nhích nữa.
“Mọi người tiếp tục! Không nên để thái tử làm mất nhã hứng!” Vân Lam giơ lên chén rượu nhỏ, nói.
Thất Nhàn nhấp nhẹ một ngụm rượu, trong mắt ý cười chợt lóe lên, mẫu
hậu? Thật đúng là nhắc nhở nàng. Vị hoàng hậu trước đã đi đâu đây?