Editor: Aquarius8713
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Bé trai nháy một đôi mắt to sáng trong suốt, đối với hoàn cảnh lạ lẫm này có vẻ có chút sợ hãi, nhưng trên thần sắc cũng là cố giả bộ trấn
định cùng già dặn, rất có thể tưởng tượng ra đứa bé này từ nhỏ đã nhận
lấy giáo dục như thế nào.
“Mi phi, ngươi muốn làm gì?” Tam Huệ nhíu mày, tiến lên hai bước. Làm sao lại mang thái tử ra?
Vân Lam thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngũ Nhiêu. Hắn rõ ràng sai người
trông chừng Mi Di Cung. Ngũ Nhiêu làm sao có thể xuất cung? Trong bụng
âm thầm so đo, rốt cuộc là người nào phản bội hắn?
Thất Nhàn nghiêng đầu, ngón tay ở mép bàn gõ theo nhịp. Xem ra trong
cung hết thảy đều thuận lợi, Nhạc Nhi làm việc không tồi. Tiểu thái tử
vốn là đề phòng vạn nhất mới gọi mang ra, không nghĩ tới Ngũ Nhiêu này
phản ứng cũng nhanh, nhanh như vậy đã bắt được tiểu thái tử này làm chỗ
dùng.
“Diệp Nhi.” Độc Cô hữu tướng thấy tiểu ngoại tôn của mình, một phen
kích động. Dù sao cũng là cốt nhục, sao có thể mặc kệ? Vội tiến lên vài
bước, rồi mới ngừng lại.
Tiểu thái tử hiểu lễ nghĩa, gọi một tiếng: “Phụ hoàng, mẫu hậu, ông ngoại.”
“Mi phi, ngươi một mình xuất cung, còn bắt cóc thái tử, có biết tội không?” Giọng nói của Vân Lam trầm trầm.
Ngũ Nhiêu “hừ” lạnh một tiếng: “Nếu ta không cố chấp đi ra ngoài, ngươi sẽ giam lỏng ta đến khi nào?”
“Mẹ!” Chuyển hướng về phía Hách Liên Tâm Nhụy, nàng rất kinh ngạc,
vốn tưởng rằng mình hủy dung đã rất là thê thảm, tại sao mẫu thân của
nàng lại trở thành bộ dạng này, “Người làm sao. . . . . .” Không cách
nào hỏi ra lời.
Hách Liên Tâm Nhụy quét qua Thất Nhàn liếc mắt một cái, mới nói: “Cái này sau này hãy nói.” Lại lần nữa nhìn khuôn mặt nữ nhi trước mắt, mụ
đau lòng không thôi. Độc Cô lão tặc dung túng nữ nhi làm càn, thật đáng
hận. Hách Liên Vân Lam biết rõ lại không nói, đáng hận!
“Chứng minh như thế nào?” Hỏi Ngũ Nhiêu. Hôm nay dĩ nhiên là muốn vạch trần Hách Liên Vân Lam, đây mới gọi là thống khoái.
Ngũ Nhiêu xoay người, hướng về phía chúng đại thần: “Các vị đều biết, đây là thái tử điện hạ của chúng ta.” Giơ lên tay nhỏ bé của thái tử:
“Nếu bệ hạ tự cho mình là thiên tử, không chịu kiểm nghiệm, vậy thì thái tử điện hạ tới làm cũng là giống nhau.”
Phía dưới có người chụm đầu ghé tai nói: “Đúng là cái này có thể làm.”
“Ngươi muốn làm cái gì? Dám vô lễ với thái tử?” Độc Cô hữu tướng kinh hoảng thấy Ngũ Nhiêu lấy ra châm nhỏ từ trong tay áo, kêu lên. Nói cho
cùng, đứa bé kia là tiểu ngoại tôn hắn quý giá nhất, còn là một đứa nhỏ, sao lại bị liên lụy đến chuyện này chứ? “Bệ hạ, thái tử. . . . . .” Vội vàng hướng về phía Vân Lam cầu trợ.
Vân Lam khoát tay. Trong mắt càng ngày càng độc. Hắn làm sao có thể cho phép bọn họ kiểm tra ra chứ?
Trở tay vung lên, một mũi tên nhọn từ chỗ tối bay ra, nhắm thẳng về phía tiểu thái tử.
Ngũ Nhiêu một châm đang đâm xuống ngón trỏ của tiểu thái tử, thấy máu chảy ra, mắt lộ vẻ vui mừng.
Vẻ mặt chưa kịp xoay chuyển, chỉ cảm thấy phía sau cổ đau xót, ánh mắt đạm dần, từ từ ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Mọi người hoảng hốt, nhìn thấy một mũi tên nhọn xuyên qua cổ họng Ngũ Nhiêu.
“Nhiêu Nhi!” Hách Liên Tâm Nhụy phản ứng đầu tiên, đau đớn kêu một tiếng. Muốn dùng sức hoạt động thân thể của mình.
Dùng sức một cái, vừa khiến cho nàng nhúc nhích, thì “rầm” một tiếng, bánh xe trên ghế quay ngang đổ về phía trước: “Nhiêu Nhi. . . . . .”
Trong mắt lệ quang thoáng hiện.
Lục Phúc thẳng tắp đứng ở đó ngay cả động cũng không nhúc nhích được.
Có phụ nhân nhát gan một chút trực tiếp té xỉu, còn có người xoay qua chỗ khác bắt đầu ói.
Chỉ có một vài nam nhân, cũng cố gắng trấn định. Loại tình cảnh máu
tanh này, không phải những người vốn ngày ngày ngồi trên địa vị cao
“chi, hồ, giả, dã” như bọn họ có thể tiếp nhận.
“Bệ hạ. . . . . .” Tam Huệ sửng sốt một hồi, tuy nói Ngũ Nhiêu kia
đáng hận, nhưng mà, nàng cho là Ngũ Nhiêu bị hủy dung đã là trả giá rất
lớn. Lúc này chân chân thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, ngực cũng hoảng sợ một hồi lâu.
Xoay người lại, cũng nôn một trận.
“Lại giết người diệt khẩu.” Hải Đường than nhẹ một tiếng, “Ngoan
độc.” Trong mắt cũng điều tra bốn phía, xung quanh nơi này, rốt cuộc mai phục bao nhiêu đội ngũ ám sát.
Trong mắt Thất Nhàn run lên, nàng cũng nghĩ tới Vân Lam sẽ ra tay,
lại không nghĩ rằng ở trước mặt mọi người, trước mặt đông đảo thần tử,
hắn cứ như vậy mà làm.
Người này rốt cuộc tâm tư kiên quyết tàn nhẫn đến mức nào? Đây cũng là một loại giết gà dọa khỉ sao?
Loại hành vi tru diệt (giết người hàng loạt) này khác nào bạo quân.
Lại nói tiểu thái tử, vốn đang ấp úng, bị châm nhỏ đâm vào không biết làm sao. Liền nhìn thấy khuôn mặt Ngũ Nhiêu đột nhiên phóng đại trước
mắt rồi biến mất, còn chưa kịp để lộ biểu tình, khuôn mặt kinh khủng,
liền hét to một tiếng “A ——”.
Dù sao cũng là đứa nhỏ ngày thường quen sống an nhàn sung sướng, sao
chịu được loại tình cảnh này, dù cố già dặn thế nào, cũng đều không bù
được màn kinh sợ này.
Tiểu thái tử đột nhiên nhớ lại lúc sư phụ thiện xạ dạy bắn cung, lúc
ấy, vị sư phụ kia giương cung, bắn thẳng lên trời, sau đó một con chim
nhỏ bị bắn thẳng vào cổ họng rơi xuống.
Giống hệt cảnh Mi phi hôm nay.
Trong lúc tâm thần hỗn loạn, tiểu thái tử lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Có lẽ là thiên ý, tiểu thái tử ngã xuống bên cạnh cái bình thần dược kia, tay nhỏ bé chạm đúng vào miệng bình.
“Tí tách” một tiếng, dưới ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm của
Vân Lam, máu của tiểu thái tử cứ thế lại nhỏ vào trong bình thần dược.
Thất Nhàn cùng Hải Đường hai mặt nhìn nhau, sao có thể có chuyện trùng hợp như thế? Quả thật là trời cũng muốn diệt Vân Lam đây.
“Cút ngay!” Vân Lam quát lớn một tiếng với tiểu thái tử.
Tiểu thái tử còn chưa phục hồi lại tinh thần từ màn kinh sợ lúc
trước, bây giờ lại nghe tiếng quát này, rốt cục không nhịn được “oa” một tiếng khóc lớn lên.
Độc Cô hữu tướng vội vàng tiến lên ôm chặt lấy tiểu thái tử. Bệ hạ sao có thể ở trước mặt đứa nhỏ bày ra màn máu tanh như vậy?
Bên trong đám đại thần có người nhướn đầu lên, nhìn về phía bình dược kia, muốn xem máu kia cùng thần dược có trung hòa hay không.
Vân Lam tiến lên mấy bước, rút ra đại đao trong tay thị vệ, “choang” một tiếng, liền chém cái bình sứ kia thành nhiều mảnh nhỏ.
Khóe miệng Thất Nhàn không tự chủ nở nụ cười. Trong cái bình kia có
phải là thần dược hay không cũng chưa biết, đã đem Vân Lam vội vã rối
loạn như vậy. Gấp gáp diệt chứng cớ như vậy, không phải là giấu đầu hở
đuôi hay sao? Không phải là càng thêm ý nghĩ kỳ quái sao?
“Hách Liên Vân Lam, ngươi. . . . . .” Hách Liên Tâm Nhụy bi phẫn mở
miệng, trên mặt nước mắt nước mũi đã dầy một mảng. Đột nhiên, lúc nhìn
xuống một mảnh sứ nhỏ, sửng sốt một chút, rồi giống như điên dại phá lên cười: “Ha ha, ha ha. . . . . .”
Mọi người nghi ngờ, theo ánh mắt của mụ nhìn lại.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn mọi người liền kinh hoảng sững sờ.
“Đây, quả nhiên là thiên ý. . . . . .” Hải Đường lẩm bẩm mấy tiếng.
Khóe miệng Thất Nhàn cũng co rút, Vân Lam giấu đầu hở đuôi ngược lại
trưng ra kết quả trần trụi ở trước mặt chúng thần. Nếu như mình là hắn,
hẳn muốn một đao kết liễu tánh mạng của mình cho rồi.
Lúc này chỉ thấy trên mặt đất đen ngòm một mảnh nước thuốc đậm đặc,
sắc đỏ lòm trôi lơ lửng bên trên, hoàn toàn không hòa vào nhau chút nào.
“Ha ha, ha ha, Hách Liên Vân Lam, đây chính là người làm, trời nhìn.
Ngươi giết hại thân muội, ngươi chết không được tử tế đâu.” Hách Liên
Tâm Nhụy điên cuồng.
Thân muội? Một câu làm cho mọi người nảy sinh nghi ngờ. Đây là tình
huống gì? Mi phi không phải là quý phi của bệ hạ sao? Trên đầu mọi người hiện lên dấu chấm hỏi.
Nhưng cung giám bên cạnh Vân Lam lại giống như bừng tỉnh đại ngộ, khó trách bệ hạ mặc dù có sủng ái với Mi phi, nhưng cũng chưa bao giờ lâm
hạnh, Mi phi cũng không giống như chúng tần phi bên cạnh, đòi hỏi sủng
ái. Thì ra là, có chuyện như vậy. . . . . .
Nhưng mà, bệ hạ cùng Mi phi là huynh muội, Mi phi lại là con gái của
Phúc Ninh công chúa, quan hệ này thật là loạn. . . . . . Quả nhiên là
hoàng gia. . . . . .
“Khốn kiếp! Quả nhân thiên tử cao quý, còn sợ trời sao?” Gân xanh bên thái dương nổi lên, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Một đao chỉ về phía Hách Liên Tâm Nhụy: “Ngươi yêu phụ này, yêu ngôn
hoặc chúng, có tâm tư xấu xa với triều đình của ta. Lời của yêu phụ
ngươi làm sao có thể tin tưởng? Trẫm có phải cốt nhục của Hách Liên gia
hay không, sao có thể dựa vào bình thuốc kia mà kết luận. Trẫm một ngày
là vua thì vĩnh viễn là vua.”
Vung đao, liền muốn chém xuống.
“Bệ hạ!” Tam Huệ vội lên tiếng ngăn lại.
Đã giết một Ngũ Nhiêu, còn muốn dính bao nhiêu máu tanh nữa đây?
Vân Lam quay mắt nhìn Tam Huệ, trong mắt phức tạp. Tam Huệ mong ngóng lắc đầu.
“Đem hai người này giải xuống!” Vân Lam ném đao, quát lên: “Phái
người đi lục soát hoàng gia biệt viện cùng với Mi Di Cung.” Không biết
bọn họ còn giấu đồ gì có thể cho hắn một kích trí mạng nữa hay không,
nhất định phải tìm rõ ràng.
Xoay người, nói với chúng đại thần: “Chuyện hôm nay, trẫm không muốn
nghe đến bất kỳ tin đồn gì. Các vị ái khanh hãy coi như đây là chuyện
hài, nghe qua rồi thôi. Đã hiểu chưa?” Ý tứ uy hiếp rất nặng.
Mọi người hoảng sợ cúi đầu: “Cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ.” Loại bí mật hoàng gia này, tất nhiên không thể tiết lộ ra ngoài.
Thất Nhàn lúc này cúi đầu khẽ cười một tiếng, nhiều người như vậy,
người nào để lọt ra tin tức Vân Lam làm sao biết được. Chẳng lẽ, hắn đem người ở chỗ này toàn bộ giết hết hay sao?
Cho nên, ngày thứ hai, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh đô liền truyền đến.
Thì ra, bệ hạ hiện tại căn bản không phải thiên tử chân chính. Hắn cùng với vị Mi phi kia là huynh muội cùng cha khác mẹ.
Cái cùng cha khác mẹ này lại là thế nào đây? Mi phi kia là con gái của Phúc Ninh công chúa.
Vậy Phúc Ninh công chúa cùng tiên đế chẳng phải là. . . . . .
Lại suy lại đoán, tiên đế mới không phải là hoàng tử của Hách Liên gia. Hai cha con bọn họ đều là cướp đoạt chính quyền đây.
Suỵt! Chuyện như vậy không thể nói nhảm đâu. Sẽ bị chém đầu nha.
Nào có nói nhảm. Lại nói, Bách hoa thịnh yến hôm đó, là cử hành ở Dực Vương Phủ. Ta vừa lúc làm nhiệm vụ hôm đó. . . . . .
Có thật không?
Tuyệt đối là thật! Đây đều là chuyện quan lại quyền quý giữ kín không nói ra cửa thôi. Là giữ bí mật đối với dân chúng.
. . . . . .
Vân Lam giận dữ, lời đồn đại này rốt cuộc là người nào truyền đi. Phái thám tử đi xét cũng không thu hoạch được gì.
Khiến hắn căm tức chính là, tiểu hổ phù lục soát từ trên người Lục Phúc kia cũng là đồ giả.
Hỏi hắn cái thật ở đâu, hắn cũng lúng ta lúng túng không hay biết.
Lại đi hỏi Hách Liên Tâm Nhụy, hắn rất rõ ràng thấy trong mắt Hách
Liên Tâm Nhụy hiện lên một đạo quang, là thế nào cũng không chịu nói.
Lục soát hoàng gia biệt viện, lại tìm ra phượng ấn.
Vật kia vốn là hắn dùng để giá họa cho Dực Vương Phi, nhưng không tìm được ở trong Dực Vương Phủ, hết lần này tới lần khác lại ở hoàng gia
biệt viện.
Hôm đó sau khi qua khỏi một phen biến cố kia, hắn vẫn chưa kịp ngẫm
nghĩ. Hiện tại nghĩ lại, thấy vô luận thế nào cũng đều lộ ra một cỗ quỷ
dị.
Trong mắt Vân Lam không ngừng lóe lên, chẳng lẽ là hắn đã quá xem thường Dực Vương Phi kia?