Editor: HaLinh
Beta: Tiểu Tuyền
Thất nhàn trợn mắt, đập vào mắt là mái lá cỏ tranh màu vàng đất.
Cỏ tranh? Tại sao lại đến chỗ còn cổ xưa hơn thế này? Thất Nhàn có điểm mê man không rõ. Chẳng lẽ lại bị Diêm Vương đá trở lại?
Đột nhiên trí nhớ như dòng suối tràn về. Lúc trước, đúng là nàng thấy được mạt áo trắng cố chấp này.
Người đàn ông kia, Chiến Sênh Ca, thật sự xuất hiện.
Nàng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” giọng nói nhẹ nhàng phiêu tán trong không trung.
Hắn đáp: “Đất rung núi chuyển. Ta lo lắng cho ngươi.” Giọng nói bình thản như thường.
Hắn ôm chặt nàng, như thể bảo vệ một bảo bối yêu quý.
Nàng cười nhìn hắn, khuôn mặt vẫn như cũ, thần sắc không có một chút biến hóa nào, lại trầm ổn khiến người ta an tâm.
“Ngươi đi theo vào địa ngục giúp ta, vậy ngươi định báo thù thế nào?” Nàng hỏi.
“Muốn đi cùng ngươi, cũng vẫn muốn báo thù.” Hắn đáp.
Nàng than nhẹ, vào lúc này, hai việc đó rõ ràng không thể cùng làm
được, người đàn ông này lại nói như thể việc đương nhiên. Quân Nghị
trong tình huống phải lựa chọn như thế này đã chọn Trung, mà hắn lại
tham lam muốn được cả hai.
Tuy là bá đạo vô lý, nhưng vẫn làm mối căng thẳng trong lòng nàng trở nên vui mừng. Có được một nam nhân thật lòng đối đãi với nàng như vậy,
sao nàng lại có thể bỏ qua lần nữa.
“Nếu sau lần này còn sống, ta sẽ lập tức bỏ đi cùng ngươi.” Thất Nhàn nói nhỏ.
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng lại khiến cho đôi mắt của
Chiến Sênh Ca bắt đầu gợn sóng. Câu hỏi ngày đó, không ngờ lại có được
câu trả lời vào lúc này. Trong đáy mắt hắn có nhu tình thật sâu nặng.
“Ô ô ô ô, con của ta thật đáng thương, sao con cứ thế mà chết đi như
vậy, vứt bỏ lão già ta lại mà không thèm để ý chứ. Lão già ta đây đã
trông coi con cả ngày lẫn đêm suốt một năm mà. Con ơi, con nhanh mở to
mắt nhìn lão già ta đây đi!” Bên tai truyền đến tiếng khóc ra vẻ thương
tâm gần chết. Giọng điệu tuy bi thương nhưng ngữ khí lại trầm bổng du
dương, không khỏi làm người ta cảm thấy buồn cười.
Chết á? Thất Nhàn nằm trên giường nhíu mày. Nàng đã chết đâu chứ, lúc trước đi dạo trước Quỷ Môn Quan có một tẹo, làm thế nào vừa tỉnh dậy đã nghe thấy từ ngữ xui xẻo thế này? Cái quan trọng nhất là tên Chiến Sênh Ca kia đâu?
Thất Nhàn đảo mắt, chỉ thấy một lão già mặc một thân áo tím, đầu đầy
tóc bạc đứng bên cạnh bàn cách đó không xa, bên cạnh quay mắt về phía
Thất Nhàn, bị ánh nắng ngược sáng che mất, khiến Thất Nhàn nhìn không rõ diện mạo của hắn.
Lúc này, người nọ tràn đầy bi thương nhìn chằm chằm vào vật gì đó
trên bàn, miệng vẫn khóc thét lên như cũ: “Con ơi, đứa con số khổ của ta ơi” nhưng lại chỉ gào khan không có giọt nước mắt, cái kiểu thấy sét
đánh mà không thấy trời mưa đây mà.
Thất Nhàn hướng theo ánh mắt của hắn, tập trung nhìn vào. Trong nháy
mắt, da mặt nàng không tự chủ được mà co rút lại. Trên bàn có một chậu
hoa xinh xắn, bên trong trồng một cái cây hoa bé mảnh khảnh màu lam
nhạt. Lúc này cây hoa nhỏ bé toàn thân ỉu xìu, rũ cụp đầu xuống, chẳng
hề có tí sinh khí nào.
Ông lão kia vươn tay ra rồi lại ngừng giữa không trung, làm như muốn
xoa cây hoa nhỏ bé kia, nhưng dường như hắn lại sợ cây có độc, nhất thời không tiến không lùi. Tiếng nghẹn ngào cũng dừng lại ngay tức thì.
Thất Nhàn nổi da gà cả người, quái dị! Chuyện này cũng thật là quái
dị! Nàng còn tưởng ai chết, hóa ra lại gọi một đóa hoa là con. Lão già
này, có lẽ thần kinh đầu óc có vấn đề rồi.
Lão già quay đầu, đúng lúc vừa vặn đụng phải tầm mắt của Thất Nhàn.
Ngược lại, lại khiến Thất Nhàn kinh ngạc sửng sốt một trận. Khuôn mặt
này cùng mái tóc đầy sợi bạc kia hoàn toàn không hề đồng nhất ạ! Già mà
vẫn tráng kiện! Đúng là già mà gương mặt vẫn trẻ! Chỉ thấy gương mặt kia như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, đôi mắt
trong sáng, lại kết hợp với mái đầu hiện rõ tuổi tác. Thất Nhàn thầm
nghĩ: “Yêu tinh!”
Lão già kia liếc nhìn Thất Nhàn, đột nhiên trong con ngươi trong suốt trở nên tức giận vô cùng: “Ngươi! Chính là ngươi giết con của ta! Trả
lại đây! Ngươi trả lại cho ta!” Nói xong lão hướng tới Thất Nhàn đi vài
bước, cư nhiên lại còn chìa tay ra.
Thất Nhàn hắc tuyến đầy mặt. Lão già này, không chỉ mang vẻ mặt trẻ con mà tính tình cũng trẻ con nốt.
“Ách… Xin hỏi, lão nhân gia, còn người đi cùng ta thì sao?” Thất Nhàn bỏ qua kiểu ăn nói điên khùng của kẻ dở hơi này, trực tiếp hỏi ra vấn
đề mà bản thân quan tâm nhất.
“Chết rồi!” Lão già cực kì bất mãn “Lão nhân gia? Chẳng lẽ trông ta
già lắm sao? Ngươi chỉnh lại mắt xem mặt ta thế này…”. Nói rồi Lão đem
mặt mình tiến tới trước mặt Thất Nhàn. Chính bản thân gọi mình là lão
già, vậy mà không cho người khác gọi ông ta là lão nhân gia.
Thất Nhàn đâu còn hơi sức mà lo lắng vấn đề lão có già hay không, đáy lòng chìm sâu xuống, trong đầu xoay vòng chỉ có hai chữ “Chết rồi”.
Làm sao có thể? Sao lại ra thế này? Nàng vừa mới quyết định cùng hắn ở bên nhau, sao hắn lại có thể bỏ rơi nàng như vậy?
Thất Nhàn lập tức ngồi dậy, trong lòng lạnh giá tới mức không cảm nhận được đau đớn trên người.
Lão già áo tím bị dọa kêu to một tiếng, chưa kịp lùi lại đã bị Thất Nhàn một tay nắm chặt cổ áo: “Hắn ở đâu?”
Giọng nói lạnh lùng kiên quyết như ác quỷ bò lên từ địa ngục, khiến lão nhân thấy ớn lạnh trong lòng.
Lão già trợn tròn mắt, lão đã sống cả đời này, thế mà kết quả lại bị
một đứa bé con dọa cho sợ, chuyện này mà bị lão già xám xịt kia biết
được, thì cái gương mặt như người chết kia không cười đến rụng răng mới
lạ.
Trong nháy mắt, lão già vung tay áo về hướng phía Thất Nhàn, một đám bụi mù bay tới đánh về hướng đó.
Thất Nhàn vội vã buông lão ra, nhanh chóng trèo lên góc giường mà bế khí.
“Vô ích thôi, vô ích thôi. Chừng đó là có thể thấm vào trong da rồi.” Lão già nhảy ra vài bước, đắc ý nói.
Quả nhiên, trong nháy mắt Thất Nhàn cảm thấy toàn thân mếm nhũn, hoàn toàn không có khí lực, đành co quắp ngã xuống. “Hắn ở đâu?” Câu hỏi cửa miệng vẫn lạnh tanh như cũ.
Lão già nhìn về phía nàng thắc mắc: “Sao ngươi không hỏi ta vừa ném độc gì?”
“Hắn – ở – đâu?” Thất Nhàn đáp lại vẫn là câu hỏi như cũ, đến lần này bắt đầu nghiến răng nghiến lợi. Gân xanh trên trán nổi lên mạnh mẽ,
chắc chắn là dung hết sức lực toàn thân cực lớn, lúc này đang cố gắng
chống lại khống chế của dược.
Lão già trong lòng kinh sợ, hóa công tán này của hắn khó chịu trăm bề đấy, cho dù là cường hãn hơn người cũng phải ngoan ngoãn chịu ngã
xuống. Ngay cả lão xám xịt tự xưng tiên y đều tìm không ra cách gì khắc
chế được. Thế mà con bé trước mắt này có thể dùng một lực cưỡng chế đột
phá được, không biết nên nói là nàng ý chí sắt đá hay thật sự cực kì
cường hãn đây.
Trong lòng lão lại nghi hoặc, lúc trước hắn có xem qua mạch của nha
đầu kia, rõ ràng không có nội lực gì mới đúng, cũng chỉ là một người
bình thường mà thôi. Người thường trúng hóa công tán này, đáng lẽ càng
dễ hôn mê hơn mới phải. Nha đầu kia vẫn tỉnh táo như cũ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vây?
Lão già vẫn đang nghi hoặc, đã thấy Thất Nhàn đột nhiên trợn mắt, lại thấy nàng thật sự lảo đảo ngồi dậy. Quay đầu, giọng nói vẫn cực kì lạnh lùng như cũ: “Hắn ở đâu?”
Lão già cả kinh, tròng mắt như muốn nhảy ra ngoài. Người này sao có thể có đủ khả năng đột phá khống chế của chất độc này?
Thất Nhàn ngừng lại, loạng choạng bước từng bước một về phía lão già kia, sâu trong đáy mắt phát ra ánh lạnh lùng.
Lão già nuốt nước miếng, nhảy dựng lên, xoay người vừa chạy ra ngoài: “Lão xám xịt, có quái vật!”
Phía đối diện trong phòng trúc, một ông lão áo xám râu bạc ngoái đầu
ra nhìn liếc qua phía đối diện, giương ra cái mặt không chút biểu tình,
xong lại rụt trở về. Lão áo tím từ trước tới nay đều tự tiêu khiển,
không cần để ý làm gì, lại tiếp tục đảo thuốc trong tay.
Tiếng của lão áo tím nghe như càng ngày càng gấp, càng ngày càng gần, thẳng cho đến khi cả người xuất hiện trước mặt.
“Làm cái gì?” Ông lão áo xám lườm hắn một cái.
“Quái…Quái…” Ông lão áo tím tất nhiên do chạy trốn mà thở không ra hơi.
“Quái cái gì mà quái? Quái nhất ở đây là ngươi chứ ai.” Ông lão áo xám lại lườm hắn một cái.
“Không phải đâu…” Ông lão áo tím vội vàng giải thích. Trong nháy mắt
đã thấy Thất Nhàn tự nhiên vào phòng. Lão áo tím hét lên quái dị, trong
nháy mắt nhảy tới sau lưng ông lão áo xám trốn.
Ông lão áo xám ngẩng đầu liếc nhìn Thất Nhàn thân thể lắc lư, trông
giống như sắp ngã xuống trong nháy mắt, mắt nàng lại sâu không thấy đáy, chỉ có ánh lạnh lùng và quyết tuyệt.
“Ngươi làm gì nàng rồi?” Lão áo xám quay đầu lại hỏi.
“Hóa công tán…” Lão áo tím nói ra có điểm ủy khuất.
Ông lão áo xám kinh hãi, hắn tất nhiên biết rõ hóa công tán này do
lão áo tím chế ra rất lợi hại. Nhưng người nữ tử trước mắt này cư nhiên
còn có thể có khí thế sắc bén như thế, thật không biết dùng từ gì để
hình dung nội tâm khiếp sợ thế nào.
Thất Nhàn đang tiếp tục tới gần. Trong nội tâm nàng đã sớm không còn ý niệm nào khác, chỉ muốn Chiến Sênh Ca, Chiến Sênh Ca rút cuộc ở chỗ
nào?
Lão áo xám cùng lão áo tím lùi dần về phía sau. Lão áo xám vội hỏi: “Rốt cuộc là nàng làm sao vậy?”
“Ta cũng không biết…” Lão áo tím sờ sờ đầu, hình như quên mất một
chuyện gì, một chuyện gì đó khiến cho con bé trước mắt nổi điên như thế.
“Hắn ở đâu?” Thất Nhàn chỉ hỏi một câu, không có chút độ ấm nào.
Lão áo tím vỗ đầu một cái, chính là cái này! Vội vàng chỉ chỉ vào
người đang ở trên giường: “Chỗ đó! Chỗ đó!” Nhìn xuyên qua rèm có thể mơ hồ thấy được một vạt áo trắng.
Thất Nhàn xoay người, vội vã tiến tới, giơ tay phải lên, rốt cuộc cố lấy dũng khí, nhẹ mở rèm vải.
Chỉ thấy người trên giường mặc một bộ bạch y không được sạch sẽ lắm,
chỗ khuỷu tay quấn dày đặc băng vải. Người mang vẻ mặt yên bình mê man
kia, mặt mày cương nghị, khuôn mặt trầm ổn, không phải Chiến Sênh Ca thì là ai?
Thất Nhàn bước từng bước đi đến trước giường, dường như trải qua thời gian ngàn năm vạn năm, cuối cùng lại gặp mặt.
Có phải ông trời chiếu cố nàng, cho nên đem trả hắn về?
Trước miếu Nguyệt lão, gặp nhau dưới tàng cây, nam nhân này nói: “Ta
đã nói với Nguyệt lão, ta đã có đủ tư cách đảm nhiệm vị trí phu lang
rồi.” Là từ khi đó hắn đã để lại bóng dáng trong lòng nàng sao? Hay là
từ trước đó nữa?
Nàng sợ hãi trốn tránh, hắn liền một mực đuổi theo phía sau. Theo
Chiến gia đuổi tới Doanh thành, lại đuổi tới Phong thành, tiếp đó là
theo đuổi tới tận địa ngục.
Như thế, như thế, nàng còn có thể nói gì đây?
Trong lòng Thất Nhàn ấm lại, khóe miệng cong lên vẻ tươi cười, nhẹ
tay vươn tới Chiến Sênh Ca trên giường. Kế tiếp, đến lược nàng thực hiện lời hứa của mình, cùng hắn đi trên con đường hắn lựa chọn.
Trong nội tâm bỗng nhiên buông lỏng, trước mắt Thất Nhàn mơ hồ, thần
trí rút cuộc chống đỡ không nổi thân thể mình “Uỵch” một tiếng ngã trên
mặt đất.
Lão áo tím và lão áo xám hai mặt nhìn nhau một lúc, nhẹ nhàng bước chân đi tới bên người Thất Nhàn.
Lão áo tím duỗi chân trái ra, đá nhẹ Thất Nhàn, sau đó nhanh chóng
nhảy cách xa hơn vài bước. Lúc thấy Thất Nhàn hai mắt vẫn đóng chặt như
cũ, không có phản ứng gì, lão áo tím mới to gan tiến lên, trong miệng
còn lầm bầm: “Nha đầu chết tiệt, ai bảo ngươi làm ta sợ! Đứng dậy đi,
đứng dậy đi!” Cuối cùng thậm chí còn khiêu khích kêu vài tiếng, rất có
chút ít cảm giác được giễu võ dương oai.
Lão áo xám lại lườm hắn một cái. Lão già này, lớn tuổi thế rồi, vậy
mà chẳng đứng đắn tí nào. “Ngươi đến xem cho nàng, độc trong cơ thể nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lão áo tím tiến lên trước vài bước, bốc mạch tay phải của Thất Nhàn,
xem cẩn thận. Sắc mặt từ nghi hoặc đến tỉnh ngộ, cuối cùng lại thành
mừng rỡ như điên: “Diệu kì thật! Quả là khéo thật!” Đã thế còn dùng nổi
sức đập lên mặt đất, tiếng cười ha ha càng lúc càng lớn.
“Làm sao vậy?” Lão nhân áo xám lấy làm kỳ quái hỏi.
Lão áo tím liếc nhìn lão áo xám, cười càng lúc càng khoái trá: “Lão
xám xịt ơi là lão xám xịt, ngươi giành lấy thằng bé kia, cho rằng hắn là đồ tốt, không nghĩ tới đây còn có một bảo vật a.”
Ông lão áo xám nghe không hiểu hắn rốt cuộc định nói gì, tự mình ngồi xổm xuống, xem mạch của Thất Nhàn. Sau một lúc, trong mắt cũng bắt đầu
lập lòe không rõ: “Cái này, thật không còn gì để nói.”
“Ha ha ha, thế nào, lão xám xịt, lần này thua nha. Ta đã nói với
ngươi, thì ngươi cũng đừng theo ta mà giành bé con này.” Lão già áo tím
cười thật là đắc ý.
“Ngươi trước tiên đem cái đống hỗn loạn tạp nham trong người nàng
giải quyết đi. Có là thứ tốt chăng nữa, hiện cũng chỉ là đồ quái vật hút máu dọa người. Nếu không, ngươi đợi xem nàng có thể chống đỡ được bao
lâu?” Lão già áo xám hỏi.
“Ngừng ngay! Đó là lẽ dĩ nhiên! Ngươi cho rằng tên độc thánh này của
ta là chuyện bịa sao?” Lão già áo tím vung vẩy tay, vẻ hết sức khinh
thường.
Trong mộng, Bạch Vực không chút do dự bóp cò súng, một chưởng không
chút lưu tình của Quân Nghị, làm Thất Nhàn giật mình tỉnh giấc. Trợn mắt nhìn, trên đỉnh đầu là nóc nhà lá trúc xanh đậm.
Khóe mắt liếc tới mảng màu trắng bên cạnh. Thất Nhàn đảo mắt, cách đó không xa là Chiến Sênh Ca ngủ mê man trên giường.
Trong lòng Thất Nhàn ấm áp lên mà không phát hiện ra.
“Hừ, tỉnh rồi hả?” Bên tai truyền tới thanh âm hơi tức giận của lão già áo tím.
Thất Nhàn đảo mắt, cái đầu tóc bạc mà gương mặt trẻ đập vào mắt, còn
có một ông lão áo xám ở bên cạnh. Nàng đột nhiên nhớ lại tất cả những gì mình đã làm với họ. Tự nhiên thâm tâm cũng có chút đau lòng, người ta
cứu mình mà mình rõ ràng lại đối đãi với ân nhân như vậy.
Lập tức Thất Nhàn cảm kích nói: “Đa tạ hai vị tiền bối đã có ân cứu mạng ta.”
“Hừ.” Lão áo tím lại làm như tức giận “Hai ngươi từ trên trời rơi
xuống, làm hủy cận phong lan ta và lão xám xịt trông nom suốt một năm,
lại muốn chết dễ thế sao? Đem các ngươi cứu trở về đáng ra nên ngày ngày dùng roi đánh tám lần, giày vò các ngươi đến sống không bằng chết mới
đúng! Như thế mới đáng để tế điệu cận phong lan yêu quý của ta.”
Cận phong lan là cây cỏ chế độc chế dược hi hữu, bình thường chỉ sinh trưởng ở đáy vực ẩm ướt nhiều, một năm hoa mới nở một lần. Hắn cùng lão xám xịt thật vất vả mới tìm được một cây như vậy, ngày trông đêm mong,
cuối cùng đã tới kì nở hoa, không ngờ tới, hai con quái vật to đùng lại
từ trên rơi xuống, đè chết cận phong lan mà họ vất vả chờ đợi, hỏi làm
sao hắn không oán giận cho được?
Thất Nhàn trong nháy mắt thấy quạ bay bay, hắc tuyến đầy đầu. Lão già này, thật đúng là rất cường đại. Muốn mỗi ngày lấy roi đánh họ tám lần? Thôi, coi như chưa từng nói câu cảm kích gì.
“Nhưng mà, ta sẽ cho ngươi cơ hội chuộc tội.” Lão già áo tím lại nói, giọng điệu ra vẻ như đang làm ơn.
Chuộc tội? Thất Nhàn khóe miệng co rút, cùng lắm chỉ là đè chết mộ
cây cỏ mà thôi, làm sao lại bay lên trình độ cần chuộc tội thế này? Nói
báo ân nàng còn có thể hiểu được một chút.
“Cục cưng đầu tiên mà ngươi sinh ra đem cho ta, ta sẽ không so đo với ngươi, còn sẽ giúp giải cổ trên người ngươi.” Lão áo tím biểu lộ đầy
một mặt gian trá.
Thất Nhàn đổ mồ hôi hột, cục cưng đầu tiên? Chuyện này còn chưa biết
được , sao lão già này lại nói nghiêm trang được như thế ? Ngược lại,
vừa nói đến giải cổ lại khiến Thất Nhàn kinh ngạc vô cùng.
“Tiền bối, đây là cổ khó giải…” Thất Nhàn nói.
Không đợi Thất Nhàn thắc mắc xong, lão áo tím hừ một tiếng: “Khó
giải? Cùng lắm chỉ là con sâu độc vật chưa thành phẩm mà thôi. Có cái gì khó giải hay sao?”