Editor: Nam Cung Như
“Ngươi làm gì? Không nên!” Thác Bạt Quy không khỏi hoảng hốt, phản kháng quát to lên.
Thất nhàn nghe tiếng, trong mắt xẹt qua một tia do dự giãy dụa , dừng lại một chút.
Quân Nghị nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay Thất Nhàn , chộp túm lấy Thác Bạt Quy, xoay người thối lui mấy bước.
Thất Nhàn đảo mắt, mịt mờ, trong mắt không còn sang trong nữa, mà
tiêm nhiễm một chút điên cuồng không rõ. Ánh lửa chiếu rọi ở trên mặt
nàng, tranh sang tranh tối, lộ ra vẻ yêu dị dị thường
Một động yên tĩnh, chỉ còn củi thiêu phát ra tiếng lách cách
Thất Nhàn ngửi sâu một hồi, khanh khách cười ra tiếng, phiêu miểu
khôn làm nổi bật tiếng lách cách, làm cho người nghe sởn cả tóc gáy cả
lên
“Thơm a” Thất Nhàn than nhẹ một tiếng, nhìn hai người Quân Nghị bằng
ánh mắt giống như quỷ chết đói nhìn thức ăn ngon miệng, tựa hồ như trước mắt không phải là người mà là hai cái khay thịt heo
Thất Nhàn nghiêng thân thể về phía trước chợt đánh tới
Quân Nghị đối với nguy hiểm, tính phản xạ bản năng cực mạnh, theo bản năng sẽ rút ra thiết đại đao. Bàn tay to ấn lên chuôi đao, cũng nhìn về phía Thất Nhàn, trong nháy mắt, dừng động tác. Hắn làm sao lại xuất thủ với Thất Nhàn?
Thất Nhàn giơ trảo đánh thẳng về trái tim của Quân Nghị
Quân Nghị vội vàng lui về phía sau tránh ra, nắm tay Thác Bạt Quy chạy khỏi sơn động, Thất Nhàn quét mắt một vòng, đuổi theo.
Trong đêm tối mịt mờ, đằng trước là Quân Nghị cùng Thác Bạt Quy bay
nhanh, phía sau Thất Nhàn đuổi theo truy sát con mồi không nghỉ
Quân Nghị trên lưng còn cõng theo một người, tốc độ giảm một chút. Quay đầu nhìn lại, Thất Nhàn đã tiến gần
Trong lúc cướp đường mà chạy, hơn nữa bóng đêm mị hoặc, Quân Nghị vội chạy tới một chỗ bên vách núi. Phía trước không có đường để đi. Trở về
chọn đường nhỏ, dĩ nhiên là không thể
Trong nháy mắt, Thất Nhàn đã dừng lại cách đó 10 thước, khanh khách cười đến vui thích
“Quân Nghị. . . . . .” Thấy Thất Nhàn như thế Thác Bạt Quy đã sớm không biết làm sao.
“Công tử chớ sợ! Cô nương sẽ không đả thương người .”
Quân Nghị trầm giọng an ủi. Tuy là nói như thế, nhưng trong lòng hắn
cũng không nắm chắc, không biết trước. Hắn từng nghe Thất Nhàn nói đây
là Thị Huyết chi cổ nhưng rốt cuộc độc cổ đến mức nào hắn chưa từng thấy qua.
Trong lúc tâm tư quay lại, Quân Nghị bối rối không biết nên làm thế
nào để bảo vệ Thác Bạt Quy nhưng không thương tổn đến Thất Nhàn
Thất nhàn từng bước ép sát, Quân Nghị từng bước lui về phía sau.
“Cô nương. . . . . .”
Không đợi Quân Nghị hô xong, Thất nhàn chợt vọt tới trước, giống như
con báo trong đêm tối, mãnh liệt và nhanh chóng, Quân Nghị tay không
tiếp chiêu, cảm thấy có chút khó khăn
Đón đỡ trảo thứ nhất của nàng, nhưng không ngờ Thất Nhàn lật tay,
trảo thứ hai không có bất kì khe hỡ nào tiếp tục đánh tới. Quân Nghị
tránh ra, nhưng vẫn không kịp, trên cánh tay xuất hiện một vết xước
Thất Nhàn giơ tay lên xem máu trên ngón tay, trong mắt càng thêm nóng bỏng, nhưng lại có chút bất mãn : “ Chưa đủ! Chưa đủ!”
Mắt Quân Nghị nhìn cánh tay của mình, rồi nhìn Thất Nhàn, nếu như
tiếp tục cũng không phải biện pháp tốt, nếu như tìm cơ hội đánh cho nàng hôn mê nói không chừng khi tỉnh lại có thể khôi phục bình thường, cũng
không sợ mình sẽ đả thương nàng, hoặc để nàng làm tổn thương công tử
Thất Nhàn đánh tới tấp lần nữa, nhiều chiêu càng thêm ngoan lệ dị
thường. Tuy là thần trí mơ hồ, nhưng chiêu thức vẫn khắc sâu vào tân
xương tủy làm sao có thể quên?
Quân Nghị ở phía trước hấp dẫn sự chú ý của Thất Nhàn, dụ nàng toàn
tâm toàn ý tấn công về phía mình, không làm bất kì động tác phản kháng
cùng chống đỡ, cũng ngay lúc Thất Nhàn chạm vào mình, trong nháy mắt,
nội lực dồn xuống chân, trong lúc dời bước ảo, bay tới sau lưng Thất
Nhàn
Không kịp đợi Thất Nhàn phản ứng, Quân Nghị đánh một chưởng vào phần gáy của nàng. Thân thể nàng xụi lơ, từ từ rơi xuống mặt đất
Quân Nghị vội vàng tiếp được. Nhìn khuôn mặt trong lúc hôn mê của
nàng vẫn nhíu mày, tựa hồ như không được an ổn. Trong nội tâm Quân Nghị
co rút, đau lòng
“ Tại sao nàng…”
Thác Bạt Quy từ sau lưng Quân Nghị đi ra, cực kì lo lắng. Nữ nhân này mặc dù bình thường rất hồ nháo, nhưng nàng như vậy cực kì không bình
thường.
“Cô nương. . . . . .” Quân Nghị vừa muốn trả lời. Lại thấy Thất nhàn
mãnh liệt mở mắt, trong mắt hiện đầy tia máu, phảng phất như ác ma từ
địa nguc trở về, trong ánh mắt trống rỗng tìm không ra cái gì tình cảm.
Quân Nghị sững sờ , trong lúc nhất thời chưa có lấy lại tinh thần .
Thất nhàn chợt nhảy lên, hướng trước mặt Thác Bạt Quy hung hăng nhào tới.
Thác Bạt Quy mở to hai mắt nhìn, chỉ có thể trơ mắt thấy Thất nhàn
tựa hồ biến thành quỷ, khuôn mặt trước mặt mình ngày càng lớn lên nhưng
không có phản ứng.
Quân Nghị kinh hãi, không kịp ngẫm nghĩ, một chưởng quất đến người
Thất Nhàn. Lúc này, hắn cực kì lo lắng cho an nguy của chủ tử, đã bỏ qua Thất Nhàn, cuối cùng dừng tay khi thấy sau lưng Thất Nhàn là vách núi .
Quân Nghị một chưởng đã giảm một chút khí lực nhưng Thất Nhàn không
có phòng bị, trong nháy mắt tựa như con diều đứt dây, lâng lâng rơi
xuống vách núi.
Thất Nhàn thực sự giãy dụa giữa dục vọng và ly trí, lúc trước Quân
Nghị đánh một cú, quả thật nàng đã khôi phục một chút thần trí, sau đó
lý trí chiếm thượng phong, mới có thể ở phút cuối dầu sôi lửa bỏng dừng
tay
Chẳng qua là không nghĩ tới, Quân Nghị vì muốn cứu chủ tử của mình lại ra tay
Trong nội tâm hắn không tin tưởng mình sao?. Thất Nhàn trong lòng
than thở, nếu không tại sao lại ra tay? Hắn như thế nào không nhìn thấy
sự do dự của nàng?
Thất Nhàn giương mắt nhìn Quân Nghị ở trên vách núi, khuôn mặt hắn tràn đầy không tin được, tràn đầy hối hận
Cùng sinh cùng tử?. Nhớ tới lời ban ngày hắn đã nói. Trong nội tâm
nàng cảm thấy rất buồn cười. Bất quá thời gian mới một ngày, lời này đã
không còn hiệu lực. Cùng sinh cùng tử lời vừa nói giống như một chuyện
cười trong thiên hạ
Ngày đó, Quân Nghị nói muốn che chở nàng. Nàng cũng muốn tin tưởng.
Nàng từng nói đùa hỏi hắn rằng nếu như nàng muốn hút máu của Thác Bạt
Quy, hắn sẽ làm thế nào?
Thật ra lúc đó, nàng đã biết đáp án. Chẳng qua là, khi kết cục này
chân chính hiện lên, thật đúng là làm cho lòng người giá lạnh.
Thất Nhàn trong lòng rất tin tưởng. Quân Nghị vốn là người đại nhân
đại nghĩa, bảo vệ Thác Bạt Quy là nhiệm vụ quan trọng đã nảy mầm trong
lòng hắn. Lam hắc thiết chiến tướng hắn không xuất đao ra chém nàng,
phải chăng là khoan dung rất lớn với nàng rồi?
Gió đêm lành lạnh, ở bên tai”Vù vù” vang lên, Thất nhàn bỗng dưng nhớ tới Chiến Sênh Ca. Hắn đã nói nếu nàng xuống địa ngục, hắn sẽ phụng
bồi. Nhưng là, nàng đang trên đường xuống địan ngục, vậy nam nhân kia
đâu?. Đang ôn nhu bên cạnh Cố Khuynh Thành, hay là đang chìm nổi trong
sự nghiệp báo thù của hắn?
Nghĩ đến, kiếp trước nàng cô độc. Cả đời này, lại rơi vào kết cuộc tương tự, Thất Nhàn không khỏi cười khổ
Như thế, không bằng trở lại, không bằng trở lại!
Thất nhàn nhắm mắt, trong phút chốc liếc nhìn bạch sắc chiếu sáng trong bóng đêm đen nhánh
Thất Nhàn giương mắt, trong nội tâm vẻ lo lắng như băng tan, khóe miệng hiện nên nụ cười rực rỡ.