Editor: HaLinh
Trên đường lớn dài rộng, một cỗ xe ngựa chạy tới từ xa xa, mặc dù
không tính là hoa lệ nhưng cũng rất khéo léo tinh xảo. Rèm mang tua rua, buồng xe đỏ sậm, trông khiêm nhường nhưng vẫn không mất vẻ tao nhã.
“Phu nhân, sắp tới Doanh thành rồi ạ” Phu xe đằng trước vừa thúc ngựa vừa quay đầu vào trong bẩm báo hành trình với chủ nhân.
Một bàn tay trắng nõn vung màn xe lên, gương mặt trắng nõn lại hồng
hào như xoa phấn, trong vẻ non nớt lại có phần giảo hoạt trẻ con, thò ra ngoài dò xét; cặp mắt sáng ngời sinh động.
“Doanh thành sao?” Cô gái nhìn về phía trước như đang nhớ lại cái gì, cười dịu dàng.
Lúc ở Doanh thành này, nàng từng nói với nam nhân kia về ‘chấp tử chi thủ’*. (*chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão – Lời hẹn ước thời xưa: nắm tay người, bên người đến già)
Trước miếu Nguyệt lão có bia ghi lại thời khắc bọn họ đoàn tụ, có ước nguyện muốn nàng chấp nhận hắn, cũng là nơi chứng kiến tình ý của hắn.
Doanh thành này đúng là chỗ đáng để hoài niệm.
Cô gái này chính là Thất Nhàn vừa từ kinh đô về.
Chiến Sênh Ca nói ở kinh đô có vụ thương lượng làm ăn quan trọng,
liền bảo Thất Nhàn về nhà trước, một lúc sau hắn sẽ về. Chiến Nhược Thủy ở lại kinh đô giúp đỡ hắn.
Vì vậy, lúc này trên đường về cũng chỉ có một mình Thất Nhàn.
“Vậy thì ở lại qua đêm ở Doanh thành đi.” Thất Nhàn căn dặn phu xe.
Nhân dịp này đi thăm lại từ đường phía trước miếu nguyệt lão ngày đó,
nhìn một cái cũng được.
Phu xe “Dạ” một tiếng, thúc xe ngựa hướng về tòa thành trong hồi ức này.
Trước miếu Nguyệt lão Doanh thành, chạc cây nhỏ ngày ấy Chiến Sênh Ca bẻ vẫn may mắn sống sót, đứng vững vàng dưới tán cây hợp hoan. Nhành
cây nhỏ cùng tán hợp hoan cùng nhau dập dờn trong gió.
Thất Nhàn lại cẩn thận nhìn lên, trên nhánh cây nhỏ lại có mấy chuỗi bài tử.
Nàng không khỏi bật cười, không biết đây là ai, mà tâm tư lại giống người nọ như vậy. Không biết có chuyện cũ gì chăng?
“Thích muội?” Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng gọi, trong mối nghi ngờ mang theo cả vui mừng.
Thất Nhàn quay đầu nhìn lại, thì ra là Lâm Duẫn Chi.
“Quả nhiên là muội, Thích muội!” Lâm Duẫn Chi tiến lên, khuôn mặt hắn vui vẻ.
“Đại ca, đã lâu không gặp. Không ngờ lại gặp ca ở đây.” Thất Nhàn cũng cười, “Sao đại ca còn ở trong Doanh thành?”
Nói tới đây, Lâm Duẫn Chi ai oán nhìn Thất Nhàn một cái, khiến Thất Nhàn có chút khó hiểu.
“Lại còn không phải do ngày đó Thích muội ra đi không từ giã, kết quả là Lôi Dã kia liền túm lấy ta không tha, bảo ta không thể không làm
quân sư cho Lôi Phong quân.” Lâm Duẫn Chi nói.
Khóe mắt Thất Nhàn giật giật. Hỏng bét! Ở Doanh thành này nàng còn có một đoàn Lôi Phong quân này nữa.
“Bây giờ muội trở lại, Lôi Dã sẽ rất cao hứng đây.” Lâm Duẫn Chi lại nói tiếp.
Khóe mắt Thất Nhàn lại tiếp tục giật, nàng mà làm vậy chẳng phải là
tự mình chui đầu vào rọ, tự tìm quả đắng mà ăn sao? Một lần vào cung là
nàng đã hiểu rõ thái độ của vị hoàng đế kia thế nào, hắn vốn đã phòng bị hết sức chặt chẽ với Chiến gia, thậm chí tìm mọi cách gây khó khăn. Nếu nàng thực sự làm thủ hạ của Dực Vương, đầu lĩnh quân phản loạn, vậy là
lập tức có vô số phiền toái.
Lập tức Thất nhàn cười ha ha, chỉ hỏi: “Lôi phong quân gần đây thế nào?”
Lâm Duẫn Chi đáp: “Tầm cỡ đã có điều chỉnh lớn, không còn là loại thổ phỉ đen đúa nữa.” Nói đến đây, hắn gật đầu hài lòng, “mạng lưới tình
báo đã bắt đầu dựng lên.”
Sau đó Thất Nhàn lại nói một chút chuyện không đâu.
Đến lúc hai người đã trở lại quảng trường thì đã bắt đầu có hoa đăng.
Hoa đăng ư? Từ đầu đường đến cuối đường treo đầy hoa đăng đủ mọi chủng loại! Mọi người từ khắp nơi cũng tụ họp lại.
“Sao có nhiều đèn, nhiều người như vậy?” Thất Nhàn thắc mắc hỏi.
Lâm Duẫn Chi nhìn một chút, vỗ đầu một cái, cười nói: “Thích muội tới đúng lúc lắm. Hôm nay là lễ hoa đăng ở Doanh thành. Đợi lúc nữa có xe
hoa của cô gái sắm vai cửu thiên tiên nữ đi qua, nghe nói, nếu ai được
cánh hoa của cửu thiên tiên nữ rắc lên người thì người đó sẽ nhận được
hạnh phúc viên mãn.”
Vừa nói đến, một chiếc xe đầy cánh hoa đang chậm rãi đi tới. Các loại hoa đủ mọi mầu sắc tô điểm cho chiếc xe rất đẹp mắt. Trên nóc có mấy cô gái mang lụa mỏng che mặt, nhẹ nhàng trong sáng, thật giống như cửu
thiên tiên nữ, thuần khiết không gì sánh được. Nhất là người ở giữa,
đang cầm một giỏ hoa, nhẹ nhàng rắc cánh hoa, trông thật đoan trang,
bình thản thanh nhã, làm cho lòng người mơ màng không dứt.
Thất Nhàn chăm chú nhìn, cảm thấy khuôn mặt nàng kia có chút gì quen
thuộc. Mềm mại uyển chuyển, có một người mà chỉ tên nàng thôi cũng gợi
nên dục vọng.
Nàng kia đảo mắt, vừa vặn đụng phải ánh mắt Thất Nhàn, dường như sửng sốt một giây, sau đó lại cười lên, ánh mắt đã híp lại như mắt hồ ly
chớp chớp.
Thất Nhàn thầm than, quả nhiên là Đường tỷ của Thanh Đường viên, vừa
đụng phải Lâm Duẫn Chi, nay lại tới Đường tỷ, thật là họp mặt người
quen.
Lại thấy Đường tỷ nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi xe hoa, đi ngược dòng người về phía Thất Nhàn.
“Ngươi…Cái loại nữ nhân vô liêm sỉ như ngươi mà lại sắm vai cửu thiên tiên nữ?! Thật là làm dơ bẩn tên tuổi thiên nữ!” Lâm Duẫn Chi chỉ vào
Đường tỷ thét to.
Đường tỷ lườm hắn một cái, chỉ nói một câu: “Vẫn là tên ngốc!” sau đó không để ý tới hắn nữa.
Thất Nhàn thầm than, hai người này vẫn khắc khẩu như trước.
Đường tỷ xoay sang Thất Nhàn, cười thật rạng rỡ. “Chiến phu nhân, lâu rồi không gặp, lại có thể gặp nhau ở chỗ này. Đúng rồi, đầu tiên là
phải chúc mừng Chiến phu nhân được bệ hạ thưởng chữ.”
Thất nhàn cười: “Tin tức của Đường tỷ nhanh nhạy thật. Chuyện này có
gì mà phải chúc mừng, chẳng qua là gánh thêm chút hư danh thôi.” Hoa lâu từ trước tới nay đều là nơi thu thập tin tình báo tốt nhất. Huống chi
nàng cũng đã gặp Dực vương trong hoàng cung. Chuyện Đường tỷ làm sao
biết được thân phận nàng cũng không phải lạ gì.
“Chiến phu nhân?” Chỉ nghe thấy tiếng hỏi có chút quái lạ của Lâm Duẫn Chi.
Hai người Thất Nhàn nhìn lại.
“Chiến phu nhân? Là Chiến gia ở Vân thành sao?” Lâm Duẫn Chi hình như có chút khiếp sợ. Nghĩ đến cũng phải, lần đầu gặp Thích muội chính là ở Vân thành, chẳng qua là hắn chưa bao giờ nghĩ tới Thích muội là phu
nhân của đệ nhất gia môn, là người ngay gần đây được phong danh hào
“Chiến quốc phu nhân”, ban thưởng chữ “Nhàn”, cũng là đề tài được mọi
người truyền tụng sôi sục nhiệt tình.
“Đúng vậy, đại ca.” Thất Nhàn cười khẽ, “Giấu đại ca lâu như vậy,
thật là không phải. Chẳng qua là khi đó thân phận Thất Nhàn có chút thực sự khó xử.”
Lâm Duẫn Chi khoát tay, vẫn đắm chìm trong tin tức khiến lòng hắn khiếp đảm.
“Hiện tại Chiến phu nhân cùng Đại đương gia hòa thuận như lúc ban
đầu, nhớ rằng ngày đó cũng có một phần công lao của Đường tỷ ta đây.”
Đường tỷ khanh khách cười duyên.
Lời nói chưa dứt, liền khiến Thất Nhàn nhớ tới chuyện hạ xuân dược
trong Thanh Đường viện hôm đó. Lập tức nhìn chăm chăm Đường tỷ, từ trước tới nay, có thù không báo không phải là tính cách của nàng.
Mặc dù cũng không phải thù hằn gì lớn, nhưng sao nàng lại ôm bực
trong lòng vì bị thua thiệt được? Tất nhiên là cũng muốn khiên người
trước mắt nếm thử mùi vị như vậy.
Nụ cười của Thất Nhàn liền thêm phần ôn hòa: “Đêm đó được Đường tỷ
thúc đẩy, Thất Nhàn tất nhiên không dám quên. Nếu có thời gian rảnh, tối nay chúng ta cùng uống một chén được không? Cũng là để ta cảm ơn công
lao Đường tỷ ngày đó.” (Nam mô A di đà phật.Chết sớm siêu sinh sớm.)
Đường tỷ nghe thấy vậy, coi như ánh mắt bất thiện của Thất Nhàn lúc
trước chằng qua là ảo giác, lập tức cười đến run người: “Vậy Đường tỷ ta liền cung kính không bằng tuân mệnh vậy. Sau khi kết thúc hoa đăng liền mời phu nhân đến Thanh Đường viện của ta, chúng ta lấy trà thay rượu,
đem trà uống mừng, phu nhân thấy thế nào?”
“Vậy thì cứ như thế đi.” Thất Nhàn cười khẽ.
Đường tỷ liền quay lại trên xe hoa, tiếp tục giả trang thành cửu
thiên tiên nữ, trong lòng nàng còn đang mừng thầm vì có thể thiết lập
quan hệ tốt với Chiến phu nhân.
Đi qua tiệm thuốc, khóe miệng Thất Nhàn cong lên cười giảo hoạt, liền đi vào một phen.
Trăng non vắt vẻo trên ngọn cây, dưới ánh trăng mông lung, trong
sương phòng của hậu viện Thanh Đường viên, có hai cô gái mang hai vẻ đẹp khác nhau đang ngồi, một nàng thánh thục quyến rũ, nàng kia lại hoạt
bát khả ái.
Thất Nhàn cầm lấy bình trà, nhẹ rót vào chén của hai người, tay vừa
hạ xuống đồng thời làm mấy động tác kín đáo, nhẹ vén nắp bình trà, trút
bột phấn vụn dọc theo tay áo đi xuống.
Thất nhàn giơ chén trà lên, cung kính mời: “Chén thứ nhất này, Thất
Nhàn tạ ơn Đường tỷ ngày đó đã giúp ta và tướng công tình cảm thuận
hòa.”
Vừa nói vừa nâng chén, tay đỡ áo khoác dài che chắn, nước trà đều chảy vào trong tay áo.
Đưa mắt nhìn Đường tỷ vẫn không nghi ngờ gì, vui sướng đem trà lên uống.
Nụ cười của Thất Nhàn càng thêm rạng rỡ, lại rót: “Chén thứ hai này,
Thất Nhàn chúc Đường tỷ cũng có thể sớm tìm được người trong lòng.”
Đường tỷ lại đỏ mặt, sẵng giọng: “Chiến phu nhân cứ thích nói đùa ta. Đường tỷ ta không còn trông mong có cơ hội gặp được người như vậy từ
lâu rồi.”
Thất Nhàn cầm chén kia lên, tất nhiên là ‘kính mời’ ‘ngài’ tay áo.
Rót đến chén thứ ba, quả thật là không còn gì để nói, Thất Nhàn đành
chúc: “Tiếp theo là chúc Thanh Đường viên này làm ăn càng ngày càng phát đạt.”
Đường tỷ ngọt ngào cười duyên: “Đường tỷ ta thích nghe câu này.” Vừa nói vừa đem chén trà uống cạn một hơi.
Thất Nhàn cười sái quai hàm, cười đến không vui nổi nữa thì thôi:
“Đường tỷ, uống xong ba chén trà ta mời, cảm giác của tỷ thế nào?”
Đường tỷ sửng sốt, lại cảm thấy Thất Nhàn quả thật không thể coi
thường, trong ánh mắt có chứa chút nguy hiểm. Trong lòng nàng lại bực
mình, lời nói của người này sao cứ đổi qua đổi lại vậy? Đột nhiên nàng
có dự cảm xấu.
Quả nhiên, như thể đã biết nàng đang nghĩ gì, Đường tỷ lập tức cảm
thấy cả người nóng ran, như có ngàn vạn con kiến bò trên người, càng
ngày càng nhiều hơn.
Mặt Đường tỷ liền biến sắc, quanh năm ở trong hoa lâu, chuyện tình thế này sao nàng lại không biết được. Quả nhiên là xuân dược!
“Chiến phu nhân, vì sao phải hại ta thế này?” Nàng tức giận nhìn về
phía Thất Nhàn, ánh mắt xen lẫn khát vọng yêu kiều, sắc mặt càng lúc
càng cau lại.
Thất Nhàn cười sung sướng: “Người khác đối với ta thế nào thì ta đối xử lại như thế thôi.”
Đường tỷ thầm khóc trong lòng, nếu biết Chiến phu nhân này là loại
người có thù phải trả thì ngày đó mình đã không nhiều chuyện làm gì.
Thật là, tự gây nghiệt, không thể sống. Nghĩ tới đây, liền không quan
tâm đến Thất Nhàn nữa, ngồi khoanh chân xếp bằng, tập trung tâm trí.
Thất Nhàn thấy vậy, nói một câu mát lạnh: “Ta đoán ngươi chống đỡ như vậy cũng không có việc gì. Xuân dược lần này của ta cũng thật tón tâm
tư, có công hiệu gấp ba lần xuân dược binh thường.” Ngừng lại một chút
lại nói: “Ta cũng không có ý gì khác. Cũng chỉ muốn ngươi nếm thử mùi vị như ta, làm sau này ngươi không nghĩ tới việc tính toán với ta. Ngươi
yên tâm đi, chịu đựng qua được một trận này thì mọi sự may mắn.” (Mô phật, thiện tai, tại thiên…)
Dứt lời, chẳng để ý đến ánh mắt giết người của Đường tỷ, nàng tung tăng đi ra khỏi phòng.
Hít vào không khí mát mẻ buổi đêm, trong lòng Thất nhàn cảm thấy thật khoái trá. Nghĩ tới ánh mắt Đường tỷ nuốt hận mà không thể phát tác lại càng thấy buồn cười.
Tiện tay cầm một vò rượu, Thất Nhàn nhảy mấy bước lên hẳn nóc nhà.
Chọc ghẹo thì chọc ghẹo, cũng không thể để kẻ vô liêm sỉ nào chiếm tiện nghi của cô gái này.
Mới ngồi vững trên nóc nhà, đã nghe thấy giọng nói ôn hòa ấm áp của
Lâm Duẫn Chi truyền vào: “Thích muội!” Mặc dù biết nàng là chủ mẫu Chiến gia, hắn vẫn theo thói quen gọi nàng là Thích muội.
Thất Nhàn ngạc nhiên, tên ngốc này, sao bây giờ lại tới?
Lâm Duẫn Chi vừa đưa một chân vào sương phòng của Đường tỷ, lại thấy
nàng có vẻ mặt đỏ hồng bất thường, như thể đang cố gắng đè nén thứ gì,
vẻ mặt có chút thống khổ.
“Thích muội đâu?” Lâm Duẫn Chi cũng chẳng để tâm đến nàng, hỏi trực tiếp.
Đường tỷ mở mắt liếc hắn một cái, đôi mắt vốn mỵ hoặc khôn cùng bởi
có thêm xuân dược kích thích lại càng thêm mê đắm ẩn tình, khiến lòng
Lâm Duẫn Chi âm thầm giật mình.
“Mau đi ra nhanh lên!” Đường tỷ mất kiên nhẫn, sợ mình lúc này thấy
đàn ông là rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục*, lập tức nhắm nghiền hai mắt
lại. (*muôn kiếp không thể quay về ‘chính đạo’. Hoặc là dính vào bạn ‘chính đạo’ thì không được quay về tà đạo nữa. Mwahahahaha….)
Lâm Duẫn Chi nhíu mày, nữ nhân này sao hôm nay lại bất bình thường
như thế: “Ngươi nói cho ta biết Thích muội ở đâu thì ta đi ngay.”
Thấy Đường tỷ không thèm để ý, Lâm Duẫn Chi tức giận, cuối cùng đột
ngột ngồi xuống cạnh bàn: “Ngươi không nói cho ta thì ta sẽ ở lì ở chỗ
này.” Vừa nói vừa tự rót cho mình chén trà, uống ực một phát. (o_0) Nữ nhân này thật có bản lĩnh làm người ta tức chết.
Đường tỷ mở mắt kinh hoàng hỏi: “Ngươi vừa uống cái gì vậy?”
“Trà chứ cái gì.” Lâm Duẫn Chi ù ù cạc cạc đáp. Lúc nãy nàng còn không để ý đến hắn mà.
Đương tỷ đau khổ kêu trời, thật đúng là kiếp nạn đến rồi! Nàng đưa tay đẩy Lâm Duẫn Chi một cái: “Ngươi đi nhanh lên!”
Trong khoảnh khắc da thịt chạm nhau, hai người như rơm bén lửa. Thất
Nhàn vốn dùng xuân dược có hiệu lực mạnh gấp mấy lần xuân dược bình
thường. Lúc này dược tính nổi lên, hơn nữa lại là hai người cùng trúng
thuốc, khoái cảm đụng chạm bùng lên như lửa cháy trên đồng bằng.
Vẻ mặt hai người cùng uốn lại, sắc đẹp trước mắt, sợi dây ly trí cuối cùng cũng không chông đỡ được hấp dẫn của dược.
Lập tức trong phòng hiên lên cảnh xuân khôn cùng.
Thất Nhàn trên nóc nhà một tay ôm vò rượu, nhìn ánh trăng tối nay đẹp kì lạ. (Mô phật. Thí chủ thật biến thái)
Trên mặt nàng không tự chủ được hiên lên một nụ cười, thư sinh ngốc
ngàn năm cặp với hồ ly tinh vạn tuổi, chậc chậc, quả là quá đẹp!
Bên tai truyền đến tiếng giường lớn trong nhà đang lắc lư, phat ra
tiếng ‘kẽo kẹt’, Thất Nhàn thầm than một tiếng, thật là mãnh liệt a! Xem ra đêm nay không cần nàng trông chừng nữa rồi.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, trong sương phòng phia sau Thanh
Đường viên vọt ra một người con gái mặc váy hoa xiêm y không ngay ngắn,
vẻ mặt nàng nổi giận đùng đùng. Trong sương phòng còn lại một tên đầu gỗ trần truồng, ngơ ngác không động đậy , chu sa trên trán giờ đây lại
càng rực rỡ.
Cô gái mặc áo hoa vọt tới phòng kế bên, đẩy cửa xông vào vẫn không
thấy bóng người nào. Chỉ thấy trên bàn có một tờ giấy đặt dưới chén, do
gió nhẹ mà bay lên.
Cô gái mặc áo hoa cầm tờ giấy, chỉ thấy phía trên viết: “Ân hạ xuân
dược, xin trả gấp ba. Tình duyên khó gặp, xin hãy quý trọng.”
Lạc khoản kí chữ “Nhàn”
Nàng áp hoa nghiến răng vang ken két, một chưởng ngoan độc đánh tới,
khiến một góc bàn vỡ ra. Cũng chỉ có thể xả giận bằng cách đó.
Một cỗ xe ngựa vội vàng đi về phía trước, ngựa đi lộc cộc, nghênh
ngang trên đường. Xe ngụa đắt tiền mà không tục, thình thoảng truyền ra
tiếng cười khanh khách khe khẽ của chủ nhân, giọng cười của nàng như
chuông bạc, tiếng cười đùa cho thấy tâm tình chủ nhân vui vẻ cỡ nào.