Editor: HaLinh
Xe ngựa dừng lại trước cửa chiến gia, cửa lớn đỏ thắm ghi vài chữ
thiếp vàng, lộ ra vẻ xa hoa hơn người. Hai chữ “Phủ Trạm” trên tấm biến
mang nét viết mạnh mẽ mà hào hùng.
Thất Nhàn ló đầu ra, thở dài, ngày đó kiên quyết rời phủ mà đi như
vậy, cũng không nghĩ tới lúc này mình lại ưng thuận mà trở về. Đúng là
số đã định!
Chỉ thấy cổng lớn mở ra, bên trong là một đám ong bướm chen chúc.
Thất Nhàn nhìn lại, đúng là đám người trong hậu viện. Thấy Thất Nhàn, mọi người như thấy được mặt trời, mắt sáng rực lên, ào tới tiếp đón.
“Chủ mẫu, ngài đã trở về!”
“Chủ mẫu, người có mệt nhọc không? Để thiếp đỡ ngài xuống!”
“Chủ mẫu, phòng bếp đang nấu các món ngài thích nhất, đợi ngài về đón gió tẩy trần đấy!”
……
Thất Nhàn nhướng mày, đôi mắt to đảo qua, tất cả đều trang điểm kĩ
càng, hai mươi ba vị không thiếu một người, kể cả Lãnh Tiêm Vũ kia cũng
cúi đầu đứng phía sau.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Vừa rời đi một thời gian ngắn, sao các nàng lại chuyển sang cư xử nhiệt tình thế này? Còn xếp hàng hoan nghênh nữa? Không giống phong cách thường thấy của đám đàn bà con gái này.
Đấy là do nàng không biết, lúc thánh chỉ vừa ban xuống, thân phận
Thất nữ của Cơ gi bị tráo chỗ kia đã lập tức thay đổi giá trị. Cái danh
Chiêu quốc phu nhân là điều vinh quang không nói hết. Kể cả Lãnh Tiêm Vũ kia, cũng không nắm thóp được Thất Nhàn ở chỗ nào.
Đang mãi suy nghĩ bỗng có tiếng “Gâu..” vang lên, Thất Nhàn chỉ kịp
thấy ánh nắng trên đỉnh đầu mình như bị một đám mây đen che mất, có thứ
gì đen ngòm lao tới.
Thất Nhàn đưa tay ra định ôm thì đột nhiên thấy cả người khuỵu xuống.
Nàng cúi đầu nhìn lại ngẩn ra một lúc. Cái tên ‘đại gia’ lông trắng,
chó không ra chó cao đến nửa người nàng là cái khỉ gì thế này? Giờ phút
này, ‘ngài’ ấy đang thè cái lưỡi to đùng ra, mắt vàng rực tha thiết nhìn Thất Nhàn, miệng thở hồng hộc hổn hà hổn hển.
Nhìn lại cái tên mặt đần thối này, Thất Nhàn không khỏi méo miệng.
Đây chẳng phải là Cẩu Nhi nhỏ bé của nàng sao? Nàng mới rời đi không bao lâu, con cún bé tí này sao mà lớn nhanh thế. Rốt cuộc là đứa vô lương
tâm nào đem Tiểu Cẩu Nhi nuôi đến mức….ờm, ‘cường tráng’ thế này?
“Chủ mẫu!” Lại thêm một bóng người nhào tới; thân nàng mặc xiêm y
xanh biếc, trên đầu búi tóc thật chặt như cái bánh bao. Cặp mắt nhỏ bé
của nàng kia đã đỏ hoe, khóc bù lu bù loa như lũ cuốn sập Trường Thành.
Thất Nhàn thả “Tiểu” Cẩu Nhi trong tay ra, lấy tay xoa xoa đầu Hỉ Nhi: “Thôi! Đừng khóc! Chẳng phải ta đã trở về rồi sao?”
Lại nhìn về phía sau thấy Nhạc Nhi đang đứng cạnh cửa khẽ lau khóe mắt.
Thất Nhàn nhảy xuống xe: “Mọi người đều đợi ở đây sao? Cũng có gì
đâu!” Thật là, nhìn thấy nhiều bà cô như thế này cúng phát bực.
Mặc dù nàng nguyện ý đi theo tên kia không rời, nhưng nàng cũng không muốn mang theo cả một đám bà này cô nọ đi cùng. Đi nhiều người như thế
này làm gì, có phải rủ nhau đi đánh mấy ván mạt chược đâu chứ.
Mấy vị kia đều trả lời “Dạ” nhưng vẫn đi theo phía sau Thất Nhàn, hạ mắt xuỗng mang vẻ phục tùng.
“Các nàng kia bị gì vậy?” Thất Nhàn kéo Hỉ Nhi lại, nhẹ giọng hỏi.
“Gia bảo là trong phủ, tất cả mọi việc đều nghe theo an bài của chủ
mẫu. Nếu chọc cho chủ mẫu tức giận thì lập tức bị đuổi khỏi phủ.”
Ồ, bảo sao toàn bộ đám đàn bà con gái này đều đổi tính, cái tên kia cũng bỏ ra nhiều tâm tư ghê.
Thất Nhàn lập tức mặc kệ các nàng, lôi theo Hỉ nhi, tay dắt Nhạc Nhi, đi theo phía sau là Tiểu Cẩu Nhi không ngừng vẫy đuôi, tiến về sân của
mình.
Nhìn Liên Nhu Uyển vẫn giống y như khi mình rời đi , nhất thời Thất nhàn thấy trong lòng có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
“Đúng rồi, Ngũ tỷ của ta đâu?” Thất Nhàn quay đầu hỏi. Sao không thấy bóng dáng Cơ Ngũ Nhiêu, nàng vốn tưởng tên kia đã phải nạp ả vào hậu
viện rồi chứ nhỉ, sao hôm nay không thấy bóng dáng nàng?
“Sau khi chủ mẫu rời đi, Ngũ tiểu thư mắc phải quái bệnh, bị Gia đuổi về Cơ gia rồi.” Nhạc Nhi đáp.
Quái bệnh? Thất Nhàn chợt nhớ ra hôm đó mình làm gì. Chẳng qua là cho Cơ Ngũ Nhiêu nếm thử mùi vị bị người khác hạ độc thế nào, khiến cho
khắp cả người nàng đầy mụn nhọt, làm cho nàng không còn mặt mũi nào mà
gặp người khác. Để xem nàng đi mê hoặc được ai?
Đưa mắt lên, lại thấy Hỉ Nhi đứng ở một góc, môi bĩu ra, chẳng nói gì.
“Nha đầu Hỉ Nhi kia, em sao thế? Thấy chủ mẫu ta trở lại nên không
vui à?” Thất Nhàn bước tới trêu nàng, “Hay là lúc ta không ở đây có ai
bắt nạt em à? Nói ra đi, chủ mẫu ta đây sẽ giúp ngươi dạy dỗ nó!” Giọng
nàng đã bắt đầu lạnh dần. Nếu có ai dám bắt nạt người của nàng, nàng tất nhiên sẽ tính sổ đầy đủ.
Hi Nhi trừng mắt nhìn Thất Nhàn, ánh mắt như đang nhìn phạm nhân tội
ác tày trời: “Chủ mẫu, sao ngài có thể bỏ lại Hỉ Nhi một mình ở lại nơi
này? Hay là chủ mẫu cảm thấy Hỉ Nhi là gánh nặng của ngài?” Vừa nói nàng vừa tủi thân, đỏ hoe cả mắt, nước mắt “lộp bộp’ từ từ rơi xuống.
Thất Nhàn sửng sốt, con bé này còn luẩn quẩn chuyện bị mình ném lại
mà khó chịu đây mà. Nghĩ đến cũng phải, tiểu nha đầu này coi mình là
người thân duy nhất, vô duyên vô cớ bị bỏ lại, trái tim nguội lạnh đến
mức nào đây.
Lập tức Thất Nhàn thở dài, vỗ vỗ đầu Hỉ Nhi: “Hỉ Nhi, sao em lại là
gánh nặng đây? Sau này chủ mẫu ta đây sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”
Hỉ Nhi ngẩng đầu, trong cặp mắt thỏ hồng hồng tràn đầy chờ mong: “Vậy là chủ mẫu đã đảm bảo đi đâu cũng mang theo Hỉ Nhi rồi nhé.”
Thất Nhàn khẽ cười một tiếng: “Dạ vâng, đi đâu cũng mang theo Hỉ Nhi.” Thật là một cô bè ngốc nghếch.
Hỉ nhi trong nháy mắt liền nín, nhoẻn miệng cười.
Bất chợt, Thất Nhàn lại thấy Nhạc Nhi giật mình sửng sốt, ánh mắt run rẩy, không biết đang suy nghĩ gì.
“Nha đầu Nhạc Nhi thì nghĩ sao?” Thất Nhàn hỏi.
“Không có gì thưa chủ mẫu.” Nhạc Nhi cúi đầu, “Nhạc Nhi chẳng qua là đang hâm mộ Hỉ Nhi có một chủ tử thương yêu nàng như thế.”
Thất Nhàn liếc nhìn nàng một cái: “Em cũng có thể như vậy mà Nhạc Nhi.”
Nhạc Nhi không nói lời nào.
“Gần đây có chuyện gì quan trọng không?” Thất Nhàn chuyển sang hỏi đề tài khác.
“Đúng rồi.” Hỉ Nhi vỗ đầu một cái, hình như nhớ ra cái gì. “Gia có
gửi thư tới!” nàng vừa nói vừa vội vàng vào trong phong lấy ra một phong thư.
Thất Nhàn nhướng mày, gửi thư? Tên kia sao không đem chuyện ra nói rõ ràng với nàng từ lúc ở kinh đô mà lại muốn Hồng Nhạn truyền thư?
Thất Nhàn mở ra, từng nét chữ Khải rắn rỏi đập vào mắt.
Đại khái nói là Cơ gia có hoạt động lớn, muốn nuốt hết sản nghiệp từ
xưa của Chiến gia ở Phi thành, muốn gọi Thất Nhàn đến Phi thành điều
tra.
Thất Nhàn cười thầm trong lòng, nam nhân này hơi bị tín nhiệm mình
quá thì phải. Dù thế nào thì mình cũng là con gái của Cơ gia. Hắn cứ yên tâm giao chuyện này cho mình như vậy không sợ mình giúp Cơ gia nuốt
chửng Chiến gia sao?
Bất quá nghĩ lại thì Cơ gia cũng không phải loại đơn giản. Có Cơ Y
Duệ ở bên cạnh hoàng thượng, phụ thân ở Cơ gia chắc phải biết chuyện mấy đứa con gái của mình từ lâu rồi mới đúng, nhưng cũng không thấy hắn có
bất kì hành động gì. Thậm chí ngay cả Ngũ Nhiêu hắn cũng không quản, mặc cho nàng phiêu bạt bên ngoài. Vậy lão già ở Cơ gia rốt cuộc là đang bố
trí tâm tư gì?
Muốn nàng đi Cơ gia? Cũng tốt, nàng phải đi xem nước ở Cơ gia sâu đến mức nào.
Vốn là không có tâm tư nào mà xen vào, nhưng ai bảo tên kia hình như rất để ý Cơ Ngũ Nhiêu đây?
Cơ gia ở Phi Thành.
Thất Nhàn mang theo mấy xe đại lễ vinh quy.
Trong đại sảnh, Cơ lão đứng ra tiếp đón.
“Nhàn Nhi!” Cơ lão gia mang vẻ mặt hòa ái dễ gần, khẽ gọi như vậy khiến Thất Nhàn nổi da gà khắp người.
Người trước kia luôn hờ hững với nàng đột nhiên đổi tính, thật sự là không quen chút nào.
“Phụ thân!” Thất Nhàn tự nhiên gọi một tiếng, ra vẻ ‘Cha hiền, con hiếu’.
“Ơ, đây không phải là chủ mẫu Chiến gia sao?” Nhị nương khoan thai tới, vẫn chanh chua gay gắt như cũ.
Nàng vẫn không quên được, người gả vào Chiến gia vốn là nữ nhi của
nàng mới phải, sao lại để cho con nhóc kia chiếm hết thứ ngon. Nhưng
nàng lại càng không quên lúc con gái nàng từ Chiến gia về mang bộ dạng
thê thảm đến mức chẳng ai muốn nhìn. Vốn đang xinh đẹp, giờ lại trở
thành mủ bọc đầy mặt. Tất cả những thứ này, sao lại không khiến nàng hận đến nghiến răng được.
Đương gia của Chiến gia kia không biết nhìn hàng, lại đem cái con
ranh tiện mệnh này coi như bảo vật. Nha đầu nhà nàng tất nhiên là có mối tốt hơn nhiều.
Thất Nhàn quay đầu lại thấy Nhị nương cùng Lục Phúc đi vào phòng.
Trên người tên Cơ Lục Phúc kia hình như còn nhiều thịt mỡ hơn cả hồi
trước nữa.
Thất Nhàn nhẹ cúi đầu: “Nhị nương, Lục đệ.”
Nhị nương lườm nàng trắng mắt, khinh thường liếc ra chỗ khác: “Không dám.”
Thất Nhàn hằm hè trong lòng, con mụ này không có sức chịu được ‘đại lễ’ của nàng đâu.
“Tâm Nhụy, Nhàn Nhi là nữ chủ nhân của Chiến gia, là Chiêu Quốc phu
nhân do bệ hạ đích thân phong cho.” Cơ lão gia quay sang nói với Nhị
nương. Đã nói đến nước này, không kể Nhị nương cố tình gây sự thế nào,
chỉ nói thân phận Thất Nhàn bây giờ cũng không phải tầm thường, không
thể đối đãi khinh thường thế được.
“Hừ, là Chiêu Quốc phu nhân được bệ hạ tấn phong thì sao chứ?” Nhị nương phun ra một câu đầy khinh thường.
Thất Nhàn nhíu mày, mặc dù bản thân thấy phong hào Chiến Quốc phu
nhân này cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng nghe khẩu khí của Nhị nương cũng
thật sự không đem phong hào này để vào mắt.
Những thứ danh hiệu này chỉ có ba loại người là coi khinh được. Một
là kẻ điên, hai là kẻ nhìn thấu mọi việc, ba là người có thân phận còn
cao hơn địa vị này nữa.
Nhị nương này rõ ràng là kẻ chuyên bợ đỡ nịnh hót, vậy mà vẫn nói
năng bừa bãi như cũ, rốt cuộc là tại sao? Thất Nhàn lục lại trí nhớ, lại không nhớ ra được bất cứ kí ức nào về Nhị nương trước khi được gả đến
Cơ gia.
“Ngũ tỷ đâu?” Thất Nhàn cso tính toán trong lòng, liền dời sang đề tài khác.
“Nhiêu Nhi tiến cung rồi.” Cơ lão gia đáp.
Tiến cung? Cơ Ngũ Nhiêu lại tiến cung làm gì? Con gái Cơ gia có một
đứa ở trong cung còn chưa đủ sao mà lại muốn thêm đứa thứ hai? Đây không phải là tự tìm chỗ chết sao? Hách Liên Vân Lam kia chẳng lẽ không hoài
nghi Cơ gia có tâm tư gì sao?
“Bệ hạ tự mình xuống chiếu muốn Nhiêu Nhi của chúng ta tiến cung đấy.” Nhị nương nói xong có chút dương dương đắc ý.
Thất Nhàn trong lòng lại lặng đi một chút, chiếu cầu hôn ư? Vì sao?
Chẳng lẽ cũng vì Cơ Ngũ Nhiêu xinh đẹp ư? Nhưng nhìn bộ dạng Hách Liên
Vân Lam cũng không phải là kẻ trầm mê nữ sắc. Hách Liên Vân Lam hắn rốt
cuộc có mưu đồ gì? Trong lòng nàng lại càng thêm nghi ngờ.
Lại nói đến Tam tỷ của nàng, giờ phút này ở trong cung, nếu tỷ ấy biết chuyện này, hẳn là đau lòng cực độ?
Ban đêm , Thất Nhàn len lén trốn ra khỏi phòng. Trong bóng đêm bao
trùm Cơ phủ, nàng âm thầm tìm kiếm. Muốn biết bí mật của Cơ phủ, tất
nhiên không thể mong vào người ở đây nói cho nàng biết, tự mình ra tay,
tìm kiếm đáp án, thế mới hợp lý.
Nếu là bí mật thì nhất định có thể tìm ra manh mối.
Thất Nhàn lấy ngón tay đục thủng cửa sổ, nhìn vào trong phòng.
Bên trong thư phong, một người mặc áo choàng đen liên tục thở dài,
giữa cặp lông mày có biết bao ưu sầu, như thể là một người khác hoàn
toàn Cơ lão gia lúc ban ngày.
Chỉ thấy trong tay lão cầm một quyển tranh cuộn, khẽ vuốt ve, trong mắt thoáng hiện ra tình ý.
Ngắm một lúc lâu, lão lại đem tranh cuốn cuộn lại, nhẹ nhàng dịch
chuyển ghế ngọc kỳ lân, phía sau vách tường tự động mở ra, lộ ra một hốc tối.
Thất Nhàn âm thầm tặc lưỡi, đây hẳn là két sắt của người xưa đây. Thật là không uổng công chế tác kỹ càng.
Cơ lão gia cẩn thận từng li từng tí đem cuộn tranh cất kỹ, coi như
bảo bối. Lại nhìn đến một thứ bên cạnh, nhu tình trong mắt lập tức tan
hết, đổi lại là sự lạnh lùng sâu sắc.
Lão lại dịch ghế ngọc kỳ lân xuống, hốc tối tự động đóng lại, nhìn
như thể nơi đó từ trước tới nay chỉ có bức tường chắc chắn mà thôi.
Cơ lão gia lại đưa chân hướng ra ngoài cửa, sải bước đạp cửa mở ra mà đi.
Thất Nhàn thấy cha mình đã đi xa, lách mình vào thư phòng,. Nàng dựa vào phương thức lúc nãy lén nhìn đước, mở ra hốc tối.
Hốc đá lại mở ra một lần nữa.
Thất Nhàn lấy bức tranh ra, chỉ thẩy trong bức họa là một cô gái mặc
áo lụa mỏng màu vàng, đang ngoái đầu lại nhìn, khóe miệng nhoẻn cười,
nhu tình vô hạn, cũng là một mỹ nhân tuyệt thế. Nhĩn kỹ lại thì cô gái
này cùng vị Liên Hoa tiên tử Cơ Y Duệ kia cũng có mây phần tương tự.
Khóe mắt nàng đảo qua đến một vật khác cũng trong hốc tối, bề mặt
vàng rực rỡ. Thất Nhàn để cuộn tranh xuống, lấy ra cuốn sổ vàng. Nàng
vừa mở ra nhìn lập tức kinh hãi sửng sốt.