Editor: HaLinh
“Khóc cái gì mà khóc?” Thất Nhàn lại lần nữa bước vào đại đường, vẫn
là một phòng đầy đàn bà con gái khóc nức nở như cũ. Liếc nhìn đôi mắt
sưng đỏ của họ. Những người này đúng là không khóc một ngày là không
chịu được à?
Lại đảo mắt một vòng quanh phòng, bọn hạ nhân làm việc cũng nhanh,
trong viện lại mắc lụa trắng mỏng, nghiễm nhiên là cảnh linh đường trong đám ma.
Trong lòng Thất Nhàn nổi lửa, một tay kéo màn tơ cạnh cửa, giận dữ: “Rút xuống! Rút xuống toàn bộ cho ta!”
Moi người bị tiếng hét to làm giật mình
“Chủ mẫu, linh đường này….” Một tên nô bộc nơm nớp lo sợ muốn tiến lên bẩm báo.
“Linh đường?” Thất Nhàn nhìn chằm chặp tên nô bộc này, lửa giận trong mắt bốc cao ngút trời, “Ai bảo chàng chết rồi?” Ánh mắt như ác ma
khiến tên nô bộc lui về phia sau mấy bước.
“Chủ mẫu.” Chiến Nhược Thủy đi vào, thấy tình cảnh xung quanh như
vậy, “Xin ngài hãy nén bi thương!” Tình cảm của chủ mẫu và gia, lúc ở
kinh đô hắn nhìn thấy cũng hiểu. Lúc này, bất quá chỉ qua một tháng đã
là sinh tử hai bờ chia cắt, chủ mấu tất nhiên không thể chấp nhận.
“Nén bi thương?’ Thất Nhàn cau mày, “Ta không tin là hắn cứ thế mà
mất đi, cho dù là đã chết, ta cũng không để hắn chết một cách không minh bạch như thế.”
Nàng quay đầu lại với cả một phòng đầy nữ giới: “Các ngươi ngoài khóc ra không có việc khác để làm sao? Nếu đã như vậy, các ngươi có ai muốn
rời khỏi Chiến gia, ta cũng không ngăn cản. Nếu muốn lưu lại, thì phải
giúp ta hoàn thành mục tiêu. Bất kể là dùng thế lực sau lưng các ngươi
hay là quan hệ bên ngoài, đại thù này phải báo cho bằng được.”
Từng từ từng chữ mang đầy sức mạnh, cũng là chân thật nói đến điều trong tâm khảm mọi người.
Cả một phòng toàn nữ giới ngoài sửng sờ ra thì đều thấy khiếp sợ. Từ
trước tới nay chỉ nghe thấy lấy chồng làm điểm tựa, đem chồng làm trời,
phu quân là tất cả những gì các nàng có. Chưa từng nghe thấy ai nói như
nàng. Mặc dù trong lòng cũng vô cùng khổ sở, nhưng các nàng tóm lại vẫn
là nữ nhân, làm sao có năng lực cùng quyết tâm báo thù như vừa nói?
Trong lúc nhất thời, lòng các nàng mê man, không ai nói chuyện.
“Ta cho các ngươi thời gian một ngày để suy nghĩ. Muốn đi thì nhanh
rời đi, Chiến gia sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu không đi thì đừng để
cho ta nhìn thấy cái bộ dạng này của các ngươi nữa!” Thất Nhàn vừa nói
vừa bước nhanh ra ngoài.
Chiến Nhược Thủy liếc qua cả phòng đang thất thần, vội vàng đuổi
theo: “Chủ mẫu, chưởng quỹ các nơi nghe được tin tức, đang hoảng loạn.”
Thất Nhàn liếc qua một cái: “Sợ Chiến gia không có đương gia, không ai chấp chưởng nên suy sụp rồi à?”
“Đúng thế!” Chiến Nhược Thủy nói nhỏ.
“Chiến gia nuôi ngươi làm quản gia để làm gì vậy?” Thất Nhàn lạnh
nhạt nói, “Chuyện như vậy mà ngươi không xử lý được sao? Truyền xuống,
Chiến gia do Chiêu quốc phu nhân tạm thời làm đương gia, bảo bọn hắn
thoải mái, buôn lỏng tinh thần mà làm việc vì Chiến gia! Trước đây làm
thế nào thì bây giờ làm như thế!” Lúc này, Thất Nhàn mới cảm thấy phong
hào Hách Liên Vân Lam ban tặng ngày đó cũng có chỗ dùng.
Ngừng một chút, Thất Nhàn lại nói: “Truyền tin ra là gia tộc đệ nhất
hoàng triều Chiến gia và gia tộc đệ nhị hoàng triều Cơ gia đã trở thành
đồng minh.” Cam kết đồng minh ngày đó không ngờ lại có tác dụng nhanh
đến vậy. Lúc này, tin tức liên hiệp giữa hai bên mạnh như thế, hoàn toàn có thể ngăn chặn những kẻ gây rối.
Chiến Nhược Thủy kinh ngạc, đây thật sự là lần đầu tiên hắn nghe nói
hai đại gia tộc kết đồng minh, đúng là sẽ giúp Chiến gia lúc này đang bị tổn hại gia tăng thanh thế không ít.
“Còn nữa, truyền tin tới kinh đô, lưu ý đường đi nước bước của điện
hạ.” Thất Nhàn trầm giọng phân phó, trong mắt dậy lên sóng ngầm mãnh
liệt. Hách Liên Vân Lam kia, lần này làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt,
một đòn đánh sụp Chiến gia.
Chiến Nhược Thủy ngẩng đầu, trong mắt mang biểu lộ tán thưởng không
thể nghi ngờ. Chủ mẫu lại có thể nghĩ sâu thêm một tầng này. Thật sự là
tâm tư cực kỳ cẩn thận chặt chẽ.
Một loạt lời nói, không có gì dư thừa, toàn là những lời có lý, lập tức được áp dụng mạnh mẽ vang dội.
Trong thành đang đồn đại, đại đương gia của Chiến gia tuổi trẻ mất
sớm, cực độ bi thương, Chiến gia tràn ngập nguy cơ. Cũng may, chủ mẫu
Chiến gia là phụ nữ mang khăn nhưng tiếp nhận đại vị đương gia, giữ được địa vị đệ nhất môn đình của Chiến gia.
“Chậc chậc, phu nhân Chiến gia quả nhiên là có khí phách, Đường tỷ ta lại càng thêm bội phục.” Người chưa thấy tiếng đã vang, kèm theo là một tràng cười duyên truyền ra từ Liên Nhu uyển.
Thất Nhàn cụp mắt, đẩy cửa vào. Bên trong quả nhiên là có một con bướm sặc sỡ đang ngồi, một thân mặc áo hoa, thướt tha đa tình.
Nhìn lại Hỉ Nhi đang đứng không nhúc nhích, chỉ có con ngươi đang vội chuyển. Rõ ràng là bị điểm huyệt.
Thất Nhàn lạnh giọng: “Không mời mà đến là giặc! Chẳng lẽ Chiến gia
của ta không có cửa, khiến cho ngươi đành phải xông thẳng vào, hay là
ngươi cảm thấy Chiến gia của ta không có người nên mới can đảm khi dễ
người của ta như vậy?”
Vừa nói lại vừa tiến lên từng bước, trên người mang theo khí thế trấn áp.
Đường tỷ hoàn toàn có thể cảm giác được cái lạnh thấu xương truyền
đến từ trên người Thất Nhàn, mồ hôi lạnh rơi lộp độp. Trừ có chủ tử của
nàng, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác áp bức mãnh liệt như thế từ
trên người một kẻ khác. Lập tức liên tục xua tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm
rồi! Chiến phu nhân tuyệt đối là hiểu lầm ta!” Vội vàng thu ngón tay
hướng bên Hỉ Nhi, không dám chậm trễ giải huyệt cho nàng.
Hỉ Nhi trong nháy mắt hồi phục được sức lực, lập tức nhảy lên, vừa xông về phía Thất Nhàn vừa hét lên: “Có ai không, có trộm!”
Đường tỷ lập tức cảm thấy nhức đầu, tại sao nàng lại điểm huyệt đạo
của nha đầu này? Còn chẳng phải vì cô nàng thật sự rất ồn ào sao? Nàng
vừa vào đến là đụng phải nha đầu này, chưa nói hai lời đã hét toáng lên. Nàng không muốn gây ra phiền toái gì nên điểm luôn huyệt đạo của nha
đầu.
Quả nhiên chỉ một lúc sau liền kéo theo cả một đội gia đinh cầm chổi, xẻng.
“Tên trộm kia! Sao dám làm bậy ở Chiến gia của chúng ta?”
“Đừng tưởng Chiến gia chúng ta dễ bắt nạt như vậy!”
…….
Tất cả đều hừng hực tinh thần bảo vệ chủ nhân.
Đường tỷ cười khổ: “Chiến phu nhân, đừng dùng mấy thứ này để chiêu đãi cố nhân a?”
Thất Nhàn nhìn một chút rồi phất phất tay: “Không có gì đâu. Đi xuống cả đi!” Nàng lại dừng một chút, “Hỉ Nhi, em cũng đi xuống trước đi.”
Hỉ Nhi bĩu môi, mặc dù nàng không hiểu sao không bắt tên trộm tùy
tiện vào phòng người khác này, nhưng đây là lệnh của chủ mẫu, tất nhiên
nàng sẽ không cãi lời, liền lui xuống.
“Làm sao? Dực vương huấn luyện ngươi như vậy sao? Vào chỗ ở của người ta mà không báo, xông thẳng vào sao?” Thất Nhàn hừ một tiếng, liền đi
tới trước bàn, ngồi xuống.
Đường tỷ cười khan một tiếng, đem phòng này làm địa bàn của mình,
cũng chẳng khách khí gì, đặt mông ngồi xuống đối diện Thất Nhàn: “Phu
nhân hiểu lầm. Hôm nay xông vào quả thật là do tình thế cấp bách. Ta
phụng mệnh Dực vương đi tới giúp phu nhân một tay, tất nhiên là vốn định mang lễ tới cửa. Nhưng lại bị tên ngốc đó đuổi sát nút, nên lúc này
mới…”
Nói tới đây lại im bặt. Mặt nàng đỏ bừng, tiện tay cầm lấy bình trà
trên bàn, tự rót một chén cho mình. Đúng lúc đang bưng chén lên, không
hiểu sao lại dừng động tác rót trà vào miệng. Tần ngần một lát lại bỏ
chén trà xuống.
Sắc mặt nàng cực kì quái dị, quả thật là bị rắn cắn một lần thì mười năm nhìn dây thừng cũng sợ. (Chị Nhàn làm nhiều tội ác quá =)) ) Lần trước lúc uống trà trúng kế của Thất Nhàn, lúc này trong lòng vẫn còn sợ hãi, cẩn thận từng tí một.
Thất Nhàn liếc mắt: “Dực vương à?”
“Phải.” Đường tỷ thu hồi vẻ mặt đùa bỡn, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
“Dực vương biết Chiến gia gặp biến cố lớn, phu nhân lại có quan hệ hợp
tác cùng chủ tử của ta, tất nhiên là muốn trợ giúp phu nhân vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Tốc độ của hắn cũng tốt thật.” Thất Nhàn cúi đầu, nhìn không ra tâm tư trong mắt.
“Chủ tử nhà ta tuy ở kinh đô, nhưng cũng rất chú ý tới phu nhân bên này.” Đường tỷ nói.
“Chủ tử nhà ngươi còn nói gì không?” Thất Nhàn hỏi.
“Chủ tử nói họa phúc cùng đến, tuy là tai họa nhưng không biết có khi là bắt đầu chuyện tốt?” Đường tỷ ngước mắt nhìn Thất Nhàn, “Tuy nói
muốn báo thù, nhưng chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, một bước này chờ người
khác tới bước hộ là được.”
Thất Nhàn trong mắt lại trầm xuống. Lời của Dực vương trong nghĩa này lại có một nghĩa khác. Họa phúc đi cùng nhau, cái nào là họa, cái nào
là phúc? Còn ‘người khác’, là người nào?
Nghi ngờ chồng chất, điểm nghi vấn xuất hiện không ngừng.
“Chủ mẫu, bên ngoài có Lâm công tử xin gặp.” Hỉ Nhi ở bên ngoài hô lên.
Lâm công tử? Thất Nhàn nhướng mày, quả nhiên là con bướm hoa hoét kia trừng to hai mắt: “Tên ngốc đó sao đi nhanh vậy?”
“Mời hắn vào.” Thất nhàn phân phó.
“Chiến phu nhân, đừng nói cho tên ngốc đó ta đang ở đây.” Đường tỷ đứng lên, nhanh chóng rời đi.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Phu nhân yên tâm, phu nhân đến phòng khách của Chiến gia là có thể tìm được ta.”
Vừa nói xong liền tung người ra phía trước, nhảy qua của sổ mà chạy ra ngoài.
Thất Nhàn lại nhướng mày, phòng khách? Cô nàng này đúng là quen đường đi lối lại ở Chiến gia đấy!
Đang suy nghĩ thì Hỉ Nhi đã dẫn Lâm Duẫn Chi tới.
“Thích muội.” Lâm Duẫn Chi gọi Thất Nhàn một tiếng, nhất thời không
biết lấy vẻ mặt gì để đối mặt với nàng. Chia tay ở Doanh thành, qua
khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy lại thấy Thích muội gặp biến cố lớn.
Tại sao lại không thấy nàng đau lòng?
Thất Nhàn ngẩng đầu đứng dậy: “Đại ca sao tới vậy?”
“Thích muội, muội…” Lâm Duẫn Chi mở miệng. muốn nói chút lời an ủi
nàng lại bị cái nhìn của Thất Nhàn cắt đứt: “Đại ca định khuyên Thất
Nhàn cái gì, Thất Nhàn đều biết cả.”
Ánh mắt trong suốt kiên định nhìn khiến lòng Lâm Duẫn Chi run lên,
thầm than, cũng là do mình cục cằn. Cô gái cơ trí như vậy sao có thể
không gượng dậy nổi chứ.
“Đại ca tới đúng lúc lắm.” Thất Nhàn nói, “Xin đại ca chuyển thư cho
Lôi Dã, Thất Nhàn có một số việc cần Lôi Phong quân hỗ trợ.”
Chuẩn bị sẵn sàng phải không? Tất nhiên nàng sẽ làm tốt.
“Thích muội cứ việc phân phó.” Lâm Duẫn Chi nói.
“Vậy thì tạ ơn đại ca trước. Thất Nhàn đi viết thư trước đã.” Nàng
dừng lại một chút, Thất Nhàn lại nói. “Nếu đại ca muốn tìm Đường tỷ, chỉ cần đến phòng khách của Chiến gia tìm là được.”
Lâm Duẫn Chi sững sờ, mặt lập tức đỏ lên, ấp úng mở miệng: “Thích
muội lại trêu ta rồi.” Quả thật hắn đã đuổi theo Đường tỷ từ Doanh thành đến đây, nhưng nữ nhân kia từ khi vào Vân thành là mất tăm mất tích.
Không ngờ là nàng ở Chiến phủ.
Ngày đó phóng túng một đêm trong Thanh Đường viên, liền bắt đầu cuộc
sống dây dưa không ngừng nghỉ giữa hắn và nữ nhân này. Lúc này, Thất
Nhàn dùng một câu mà nói toạc ra như thế, làm hắn nóng cả mặt.
Thất Nhàn làm như vừa tỉnh ra, “Hỉ Nhi, mang Lâm công tử đi phòng khách.”
Lâm Duẫn Chi nhân cơ hội chuồn đi, vừa đi khuất, lại càng thêm nổi giận đùng đùng đi tìm con bướm hoa hoét kia.
Ngày hôm sau, Thất Nhàn mở cửa, trước mắt là cả một sân đứng đầy đàn bà con gái.
Đưa mắt nhìn một lượt, cả viện nghiêm trang. Mọi người đứng cạnh nhau, kiên định đứng trên sân.
“Chủ mẫu!” Lãnh Tiêm Vũ tiến lên, “Chủ mẫu nói đúng, đại thù phải báo. Cần tỷ muội ta làm gì, xin chủ mẫu cứ giao phó.”
“Mong chủ mẫu hãy giao phó.” Toàn bộ nữ nhân trong viện đồng thanh nói.
Tuy là ngày thường đều mang tâm tư khác nhau, tranh thủ tình cảm,
nhưng rốt cuộc không có nam nhân châm ngòi nổ này, lại có ngoại địch,
luôn là chất keo đoàn kết tốt nhất.
Từ trước đến này, hậu viện Chiến gia chưa bao giờ đoàn kết thế này.