Editor: HaLinh
Từ Phi thành trở về, Thất Nhàn vừa tiến vào cửa Chiến gia, liền cảm nhận được không khí có gì đó quỷ dị.
Sao lúc này cửa không mở lớn phô trương để đón nàng như trước vậy?
Thất Nhàn nghi ngờ trong lòng. Cứ như thế, bên trong viện ngay cả một
người hầu cũng không nhìn thấy – yên tĩnh kì lạ.
Đi mấy bước nữa, thì nút thắt dây thừng cài đầu chợt đứt phựt, mái
tóc đen dài đến eo tuột xuống. Thất Nhàn sờ sờ tóc trên đầu, mày cau
lại, đột nhiên có cảm giác bất an.
Hỉ nhỉ đang đứng kèm ở một bên nhặt dây cột tóc lên: “Kỳ quái, đang tốt như vậy sao lại đứt rồi?”
Thất Nhàn bước nhanh hơn, đi về phía đại đường.
Xa xa đã nghe thấy tiếng đàn bà con gái khóc nức nở.
Một phòng đầy nữ nhân, nhuốm màu buồn thảm.
“Sao thế này?” Thất Nhàn bước vào liền thấy Chiến Nhược Thủy đứng ở
bên trong. Không còn nụ cười như hồ ly thường ngày nữa, khuôn mặt hắn
đầy vẻ đau xót, buồn rầu.
Chiến Nhược Thủy trở về rồi. Vậy Chiến Sênh Ca cũng phải trở lại mới đúng.
Nhưng sao không khí này lại có cái gì không đúng?
Thất Nhàn quét mắt một vòng khắp tứ phía, ngoài đàn bà con gái ra thì cũng chỉ có mấy người đàn bà con gái.
“Chủ mẫu!” Chiến Nhược Thủy tiến lên hành lễ.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Sao lại họp hết ở đây?” Thất Nhàn lại liếc qua một phòng toàn nước mắt ngắn nước mắt dài, tức giận hỏi. Vừa trở về đã gặp một đống mặt đưa đám, thật là xui.
“Chủ mẫu….” Trình Tử Y giương mắt, “Gia, hắn…” lại nghẹn ngào, không nói được nữa.
Tim Thất Nhàn như rụng xuống: “Gia làm sao?”
“Gia đã không còn!” Một câu vừa nói ra, tiếng khóc trong nháy mắt ồ
lên, như thể muốn trút ra tất cả uất ức trong lòng, lây ra cả một vòng
xung quanh.
Lập tức tiếng nức nở òa ra thành tiếng khóc buồn bã. Ngay cả Lãnh
Tiêm Vũ ngày thường kiêu căng ngạo mạn cũng vứt bỏ hết mặt mũi trong
ngoài, khóc bù lu bù loa.
Thất Nhàn gầm lên: “Câm miệng!” Mấy tiếng khóc lóc này khiến nàng thấy rất phiền.
Giọng nói lạnh lẽo như băng giá khiến mọi người giật mình, lập tức không dám ho he.
“Không còn là sao?” Thất Nhàn chuyển sang nhìn Chiến Nhược Thủy đang
mang vẻ mặt sầu lo nhìn nàng, “Chiến quản gia, tốt nhất là ngươi giải
thích một chút!” Trong giọng nói lạnh giá không có chút ấm áp nào.
“Chủ mẫu.” Chiến Nhược Thủy rút kinh nghiệm xương máu, rốt cuộc cũng chống lại ánh mắt của Thất Nhàn, “Gia chết rồi!”
Chết rồi ư? Một tia sét xé rách trời xanh!
Mùi vị tanh nồng lập tức xông lên trong cổ họng Thất Nhàn, “phụt” một tiếng, máu tươi đầm đìa, dính lên trên áo tơ trắng, trông vô cùng chói
mắt.
Chóng mặt! Nàng chóng mặt quá!
Trong đầu nàng chỉ có thân ảnh áo trắng kia.
Thất Nhàn ngã rầm xuống đất!
Bên tai nàng còn vang tới giọng nói lo lắng từ xa xa, “Chủ mẫu” “Chủ mẫu”.
Bên trong Liên Nhu uyển.
“Đại phu, chủ mẫu của chúng ta có sao không?” Không đợi đại phu chẩn
bệnh xong, Chiến Nhược Thủy liền kéo đại phu, vội hỏi. Chẳng lẽ chủ mẫu
gặp chuyện không may?
“Không có chuyện gì. Chẳng qua là đau khổ phẫn nộ mà hôn mê thôi.
Nghỉ ngơi là được.” Đại phu ngước mắt, mặt lại chuyển thành vui mừng, ôm quyền nói, “Chúc mừng, Chiến phu nhân đã có thai.”
Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên, sao lại có thai vào lúc này?
Hơn nữa Chiến gia nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng có trẻ con.
Hết lần này tới lần khác đều thế, lúc này lại được tin chủ mẫu có thai
không biết là nên vui hay nên buồn.
Nhạc Nhi đứng ở một bên mang vẻ mặt phức tạp.
Hỉ Nhi cũng có vẻ ngu ngơ không hiểu gì.
Chiến Nhược Thủy cực kỳ kích động, một tay tóm lấy đại phu: “Đại phu, ngươi chắc chứ?”
Đại phu tay vuốt hàng râu bạc trắng, vẻ mặt rõ ràng: “Lão phu làm
nghề y hơn ba mươi năm, sao có thể bắt sai hỉ mạch được. Tuy nói rằng hỉ mạch này nhịp thở có hơi yếu ớt, nhưng đã hơn ba tháng rồi. Chiến quản
gia cũng hiểu chút y thuật, không tin thì tự mình chẩn mạch.”
“Là do Nhược Thủy đường đột.” Chiến Nhược Thủy cố gắng khôi phục lại bình tĩnh.
“Lão phu sẽ kê cho ít thuốc an thai, sau này cho phu nhân uống vào thì không có gì đáng ngại.” Đại phu lại nói.
Chiến Nhược Thủy chắp tay: “Đa tạ đại phu” Quay đầu phân công, “Nhạc nhi đưa đại phu đi nhận thưởng, cùng đại phu kê thuốc.
Nhạc Nhi “Dạ” một tiếng rồi dẫn đại phu đi.
Chiến Nhược Thủy đảo mắt, lại thấy Thất Nhàn đã mở mắt, sững sờ ngẩn người nhìn nóc giường.
Có con sao? Thất Nhàn xoa lên bụng. Con tới không đúng lúc rồi!
Phụ thân đi thì con tới?
Ba tháng? Hẳn là đêm hôm đó ở Đường Viên trong Doanh thành rồi!
Thảo nào lão áo tím cứ khăng khăng đòi con đầu của mình để ‘báo thù’. Thì ra lúc đó đứa bé này đã leo vào trong bụng mình rồi.
Nghĩ lại thì đứa bé này cũng thật kiên cường, trong máu có cổ, bị rơi xuống vực, bị giam vào ngục vậy mà đứa nhỏ này vẫn ngoan ngoãn đợi ở
đây.
Chẳng lẽ đứa bé này là vận mệnh đã định sẵn? Tứ chi lạnh ngắt của Thất Nhàn rốt cuộc cũng ấm lên.
Con ơi con, con thật sự muốn ra đời ở nơi này, trong hoàn cảnh này
sao? Thất Nhàn nhẹ than, nếu đã như vậy thì mẫu thân sẽ dùng hết tính
mạng mình, cái gì cũng không ngại để bảo vệ con.
Thất Nhàn ngồi dậy, Hỉ Nhi vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng. Nàng lâu
lắm rồi không thấy chủ mẫu tái nhợt suy yếu như vậy. Mặc dù trước lúc
xuất giá, chủ mẫu hồi còn là Thất tiểu thư của Cơ gia cũng mang vẻ ốm
bệnh hoạn như vậy. Nhưng rõ ràng sau khi đến Chiến gia, thân thể chủ mẫu đã hồi phục rất nhiều, tính tình cũng vui vẻ hơn khiến nàng rất vui
mừng. Lúc này bộ dạng chủ mẫu lại khiến lòng nàng đau thật đau.
“Chủ mẫu, xin ngài giữ gìn thân thể! Ngài còn có tiểu chủ tử!” Chiến Nhược Thủy tiến lên một bước, có chút không đành lòng.
Thất Nhàn ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn thẳng vào Chiến Nhược Thủy: “Chủ tử của ngươi đã chết, ngươi trở lại làm gì?”
Chiến Nhược Thủy sững người, nhất thời không nói ra lời: “Chủ mẫu…”
“Chàng chết như thế nào?” Thất Nhàn lại hỏi, thần sắc đã bình tĩnh lại, không thể nhìn ra cái gì.
“Gặp phải kẻ thù.” Chiến Nhược Thủy đáp.
Thất Nhàn liếc hắn một cái, nhớ tới thích khách ngày đó trước bia Vô Danh: “Kẻ thù là ai?”
“Nhược Thủy không biết.” Chiến Nhược Thủy cúi đầu đáp.
“Không biết?” Thất Nhàn ôn hòa nói, như thể đang đàm luận thời tiết,
“Hay là ngươi không dám nói?” Giọng nàng vẫn không khỏi lộ ra nét lạnh
lùng.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể! Thi thể đâu?” Thất Nhàn hỏi.
“Kẻ thù đặt sẵn thuốc nổ. Lúc Nhược Thủy chạy tới, chỉ thấy mảnh vụn
đầy đất, Vì vậy chỉ có thể đem về chút y quan.” Chiến Nhược Thủy như nhớ ra điều gì, thanh âm lại thêm ddau khổ.
“Đưa cho ta xem.” Thất Nhàn nhàn nhạt phân phó.
“Chủ mẫu, hiện tại thân thể ngài đang yếu ớt, sau này hãy nhìn được
không ạ?” Chiến Nhược Thủy không đành lòng nhìn Thất Nhàn bị kích thích
lần nữa.
“Làm sao? Sợ ta không chịu được sao?” Thất Nhàn hừ nhẹ, “Bảo ngươi mang ra thì ngươi cứ mang ra.”
Chiến Nhược Thủy liếc nàng thật lâu một cái, từ trên cái bàn phía sau lưng lấy ra một cái bao mang lên.
Thất Nhàn từ từ mở ra, thời gian dài như thể ngàn năm, bạch y tơ tằm nát vụn, đã cháy xém hiện lên trước mắt nàng.
Chợt nàng lại thấy choáng váng.
Thất Nhàn chống tay lên giường, đưa tay vuốt lên. Bạch y này là của
tên kia, không sai. Có ai từ trước đến giờ cứ cố chấp mặc áo trắng, mà
từ trước đến nay cũng chỉ có thói quen dùng một loại?
Cái tên kia giống như con gián đánh mãi không chết, bám thật sát phía sau mình, từng đuổi theo nàng tới tận địa ngục cũng không mất mạng. Sao hắn có thế bị một kẻ thù không đáng nói tới cứ như vậy mà giết chết?
Thất Nhàn có cảm giác như đang nằm mơ, tất cả những thứ này đều không phải sự thực.
Nàng nhất thời nhìn tấm áo nát vụn mà ngẩn ra.
“Chủ mẫu.” Chiến Nhược Thủy móc từ trong tay áo ra một món đồ, cung kính đưa lên, “Đây là lệnh bài của gia chủ.”
Thất Nhàn ngước mắt. Khối ngọc bài này nàng đã nhìn qua, phía trên có khắc biểu tượng Ngân Lang, chính là thứ Chiến Sênh Ca lấy ra hôm đó.
Lúc này trên ngọc bài lại dính chút vệt đen xám, đủ để biết nó cùng chủ
nhân đã trải qua tai ương gì.
Thất Nhàn nhận lấy, đầu óc lại trống rỗng.
“Chủ mẫu!’ Chiến Nhược Thủy chắp tay, có chút nghiêm túc, “Nhược Thủy biết chủ mẫu lúc này không thể chịu được tin tức kia. Nhưng dù gì đi
nữa cũng không thể thay đổi sự thật. Kính xin chủ mẫu ngàn vạn lần bảo
trọng thân thể! Huống chi Chiến gia không thể một ngày không có chủ,
mong rằng chủ mẫu sớm tỉnh lại.”
Thất Nhàn khoát tay: “Các ngươi ra ngoài trước.” Nàng muốn yên tĩnh một chút.
Chiến Nhược Thủy cùng Hỉ Nhi liếc nhìn nhau, “Dạ” một tiếng rồi lui xuống.
Mặt trời từ giữa trưa đến xuống núi, bên trong nhà đen kịt, Thất Nhàn vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích như cũ, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Cửa kêu ‘ken két’, Nhạc Nhi đẩy cửa đi vào, trong tay đang cầm một chung thuốc còn nóng.
“Chủ mẫu!” Nhạc Nhi khẽ gọi một tiếng.
Thấy Thất Nhàn không đáp lời, Nhạc Nhi khẽ thở dài, khẽ thắp đèn. Ánh lửa lập lòe phủ lên gương mặt Thất Nhàn, không có tí thần sắc nào.
Thất Nhàn vẫn trong trạng thái cũ.
“Chủ mẫu, người không ăn cơm tối thì cũng phải uống thuốc đã.” Giọng nói dịu dàng uyển chuyển của Nhạc Nhi lại vang lên.
Thất Nhàn vẫn không đáp lại
Nhạc Nhi đổ thuốc ra, đi tới trước mặt Thất Nhàn: “Chủ mẫu, Nhạc Nhi
biết xảy ra chuyện lớn như vậy, lòng ngài rất đau đớn. Nhưng dù ngài
không để ý mình, cũng phỉa chú ý đến hài tử trong bụng mới phải. Chủ
mẫu, đây là đứa con duy nhất của gia mà!”
Có lẽ từ ‘hài tử’ đã khiến Thất nhàn xúc động, nàng khẽ động.
Thất Nhàn đưa mắt nhìn thẳng Nhạc Nhi: “Nhạc Nhi, ta đối đãi ngươi
thế nào?” Nhạc Nhi sửng sốt một chút, dường như không ngờ được là chủ
mẫu sẽ hỏi một câu như vây, liền đáp lại: “Chủ mẫu tất nhiên là đối xử
với Nhạc Nhi vô cùng tốt.”
Thất Nhàn tiếp tục nói: “Nhạc Nhi, ngày đó ngươi nói ngươi hâm mộ Hỉ
Nhi có chủ tử thật thương yêu nàng, ngươi còn nhớ rõ lời ta nói ngày ấy
không?”
Nhạc Nhi mang bộ dạng phục tùng cúi mắt: “Nhạc Nhi tất nhiên là nhớ.”
“Tốt!” Thất Nhàn dời mắt đi, “Vậy thì Nhạc nhi, vì sao hôm nay ngươi lại muốn hại con ta?”
Nhạc Nhi ngước mắt, cực kì kinh ngạc nhưng thoáng cái đã bình tĩnh trở lại: “Chủ mẫu, Nhạc Nhi không rõ ngài đang nói gì.”
“Không rõ sao?” Ánh mắt Thất Nhàn trở nên sắc bén “Ta đã nói rất rõ
ràng rồi! Hậu viện Chiến gia sao nhiều năm qua không có con nối dõi? Bởi vì chung thuốc trong tay ngươi đây! Nói thật thì ngươi giấu diếm rất
khá. Chỉ tiếc, ngươi không nên chần chừ không ra tay ngoan độc với ta.
Thuốc của người khác đều là thuốc vô sinh, thuốc cho ta lại chỉ là loại
tạm thời. Ngược lại điều đó lại làm ngươi bại lộ.” Nàng lại thở dài,
“Nhạc nhi, ngươi bưng chung thuốc này là quyết định muốn giết con của ta sao?”
Một lúc lâu sâu, Nhạc Nhi chỉ cúi đầu, trong mắt lấp lóe ánh sáng, không nói lời nào.
“Nhạc Nhi, chỉ mong chủ tử chân chính kia của ngươi có thể đối đãi
tốt với ngươi!” Nói tới đây. Giọng Thất Nhàn đã lạnh đi, “Ngươi đi đi,
Trở về nói cho chủ tử nhà ngươi biết, tốt nhất là ngày ngày khấn Phật
mong gia sản Chiến gia không có việc gì. Nếu không cho dù phải dốc hết
những gì ta có, ta cũng phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu.”
Nhạc Nhi ngẩng đầu lên, há miệng, cuối cùng không nói gì nữa, nhẹ nhàng hành lễ, xoay người rời đi.
Ánh lửa tiếp tục chiếu lên gương mạt tái nhợt của Thất Nhàn, lên ánh mắt kiên định của nàng.