Edit: Hà Linh
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Sau vụ này thì làm sao bây giờ?” Trong ánh nến lấp lánh của Lưu Vân điện, ba người đám Vân Lẫm cúi đầu nói nhỏ.
“Ra khỏi chỗ này sớm chút nào hay chút đấy.” Phượng Lai nhăn mày,
“Thái tử tỉnh lại, mọi người chắc tập trung ở một nơi. Thủ vệ trong cung hẳng qua sẽ không nghiêm cẩn như mấy ngày trước, đúng là cơ hội cho
chúng ta.”
“Ta sợ lão hoàng đế kia không chịu nghe. Nghe hắn nói hôm nay thì có
vẻ như phải đợi Bắc Đường Tẫn tỉnh lại thì mới cho chúng ta đi.” Cố
Thanh Ảnh cũng sầu lo hết mực.
“Trước đừng nói đến thái tử gia kia sẽ sinh sự thế nào. Chỉ có trận
‘kinh thiên động địa’ hôm nay thôi, Hoàng đế Bắc Hãn có khi sẽ trở mặt
không cho người đi, cũng sẽ là một tai họa khác.” Phượng Lai ngẩng đầu
tức giận nhìn Vân Lẫm một cái. Cả cái nhà này đầu óc đều khác người, lại ra cái ý tưởng tréo nghoe như vậy. mặc dù đúng là mất hết mặt mũi Bắc
Hãn thái tử nhưng hậu quả cũng hết sức khó lường.
“Nơi này cũng không phải đại bàn của chúng ta, bên ngoài lại không có viện binh tiếp ứng, còn mang theo một đứa trẻ. Muốn ra ngoài dột ngột
cũng khó.” Cố Thanh Ảnh than thở. “Làm sao bây giờ?” Hắn ngẩng đầu hỏi
Vân Lẫm.
“Vậy thì giương đông kích tây.” Một giọng nữ trầm trầm truyền đến, bóng trắng chợt lóe, nhanh chóng vào cửa, khé khép cửa lại.
Vân Lẫm nhìn về phía thân ảnh rốt cuộc hồi phục sức sống kia, trong
mắt tràn đầy tán thường: “Đúng! Để cho nội cung của hắn bốc hỏa đi!”
Đốt nội cung? Cố Thanh Ảnh vỗ trán, Bắc Hãn Vương quả thật không nên dây vào người nhà này a!
Ánh mắt Phượng Lai tối lại, nhìn thẳng hết Vân Lẫm rồi chuyển sang Thất Nhàn.
“Đi lấy nước đi! Đi lấy thêm nước đi! Mau tới cứu người nhanh!” Giữa
bóng đêm yên lặng đột nhiên có tiếng người lanh lảnh kêu, thức tỉnh cả
vương cung đang ngủ say.
Như thể hưởng ứng tiếng hô này, bốn góc vương cung lóe lên ánh lửa hừng hực, nhanh chóng chiếu sáng của một góc trời.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cung nhân chưa kịp mặc áo quần chỉnh tể đã
chạy ra ngoài, thấy rõ tình thế thì lộ ra vẻ kinh hãi: “Có ai không? Cứu hỏa a!”
Mọi người nắm thùng nước lên, liền đi tới hiện trường hỏa hoạn.
Trong cung, trong nháy mắt liền thấy bóng người thất thố rối ren khăp nơi.
Trong lúc tới tới lui lui chạy đi chạy lại, mọi người bỏ qua mấy bóng người đi tới cửa thành.
“Khụ khụ, sao vậy?” Bắc Đường Tẫn từ từ mở mắt, sao lại ầm ỹ như vậy?
“Bẩm điện hạ” Cao Hùng hầu hạ một bên tiến tới, “Người trong cung lấy nước, bên ngoài đều đang bận cứu hỏa.”
“Đi lấy nước?” Bắc Đường Tẫn ho sù sụ, trong lòng có cảm giác không ổn, “Lửa cháy ở cung nào vậy?”
“Khắp nơi, có chỗ của Yến phi nương nương, Yến Hồi Cung…”
Bắc Đường Tẫn thầm kêu hỏng rồi, sao lại có chuyện nơi nơi đều lấy
nước? Hẳn là có người muốn thừa dịp loạn lạc mà tranh thủ. Hắn lập tức
ngắt lời Cao Hùng, thét lên: “Mau! Nhanh ra cửa thành! Quyết không để
bất cứ ai chạy thoát!”
Cao Hùng sửng sốt, dạ một tiếng. Phán đoán của thái tử chắc chắn không thể sai!
“Đứng lại! Là người nào?” Cung vệ trên cửa thành nhìn một nhóm người
đi tới – ba người đạo sĩ nửa mùa, đi sau là một tiểu thái giám mập mạp,
mang theo một cái sọt to.
“Quan gia, ta là thầy thuốc từ trên Thiên Sơn tới để giái độc cho thái tử điện hạ.” Cố Thanh Ảnh hắng giọng đáp.
“Nguyên lai là ba vị coa nhân!” Thiên Sơn cao nhân giải cứu thái tử
là chuyên ai trong cung chẳng biết, “Đêm khuya cao nhân tới đây không
biết để làm gì?” Thị vệ lập tức trở nên cung kính.
“Để giải nốt độc dư thừa trên người Thái tử, bọn ta cần về Thiên Sơn hái chút dược thảo để chuẩn bị.”
“Hải thuốc?” Thị vệ trong cung bực mình, “Trong cung có nhiều thuốc quý như vậy mà không dùng được sao?”
“Có chút dược thảo chỉ có thể tìm được ở Thiên Sơn. Bệ hạ bảo ba sư
huynh đệ chúng ta đi sớm về sớm, chẳng lẽ quan gia nghi ngờ ba người
chúng ta?”
“Tất nhiên không phải vậy.” Thị vệ vội khoát tay, ba người trước mặt
vị trị lành thái tử mà thành tâm phúc của bệ hạ, sao bọn hắn dám hoài
nghi, “Chẳng qua là trách nhiệm của bọn ta ở đây. Kính mời cao nhân đưa
ra thủ dụ của bệ hạ.”
“Gì cơ? Bệ hạ chỉ nói chuyện gấp phải tiến hành, khẩu dụ là được.
Cung điện mấy vị nương nương phải lấy nước, mấy vị nương nương bị kinh
sợ, bệ hạ phải đi trấn an. Làm sao, còn cần thủ dụ sao?” Cố Thanh Ảnh ra vẻ nghi ngờ, “Nếu không quan gia, ngươi đi tìm bệ hạ đồi thủ dụ, sư
huynh đệ chúng ta chờ ở chỗ này, đến lúc đó chúng ta cúng kịp ra ngoài,
cũng không trở thành trì hoãn thời gian chữa bệnh của bệ hạ.”
“Cái này…”Cung vệ so đo trong bụng, ba người trước mặt cũng không cần phải lừa mình, sợ là mình đi hỏi bệ hạ còn bị trách phạt.
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh lửa thiêu cháy cung điện sáng như ban ngày,
hiên nay bệ hạ làm gì có tâm trí để ý mấy chuyện cỏn con này đây!
Hắn lập tức nhoẻn cười: “Nếu có bệ hạ khẩu dụ thì tất nhiên là để ba
vị cao nhân đi.” HẮn quét mắt một vòng sang tiểu thái giám sau người Vân Lẫm, “Vị này là?”
“Đây là nô bộc do bệ hạ phái đi theo chúng ta đến Thiên Sơn. Sao vậy?”
“Mấy vị cao nhân, bọn tiểu nhân tất nhiên không dám hoài nghi các
người. Chẳng qua là vị thái giám này…” Cung vệ ra vẻ mặt khó xử, hắn
thật sự sợ. Cái đêm tanh máu lần trước vẫn còn hiện ra trước mắt, cái
người đàn bà như ác quỷ ấy cũng đóng giả thái giám tới đây.Chuyện đó vẫn ám ảnh hắn đến tận bây giờ.
“Hiểu rồi. Sư huynh đệ chúng ta tất nhiên sẽ không làm giả quan gia.” Cố Thanh Ảnh phất tay một cái, “Tiểu quý tử, đem lệnh bài cho quan gia
kiểm tra.”
“Dạ” tiểu thái giám đáp một tiếng, biết điều đưa ra lệnh bài.
Cung vệ nhìn cái sọt sau lưng tiểu thái giám, rất hoài nghi: “Trong
đó đựng gì?” Hồi trước người đàn bà ấy cũng ôm một rương gỗ xuất hiện,
hóa ra bên trong là một đứa trẻ.
“Bẩm quan gia,… trong này không có gì cả, Chẳng qua chỉ là cái sọt
hái thuốc mà thôi.” Thất Nhàn giả dạng thía giám, bôi đen mặt nói, “Quan gia, hay là ngài kiểm tra một chút đi.” Nàng vừa nói vừa xoay người ra
chỗ khác.
Cung vệ vén nóc sọt lên, nhìn vào trong, đúng là trống không. Lập tức hắn tự tráchmình nghi thần nghi quỷ mà ngạc nhiên. Người kia không phỉa là bị nhốt trong Hậu Vân Cung sao? Nhiều thủ vệ như vậy, có chắp cánh
cũng không trốn nổi tới đây, sao lại có thể xuất hiện ở đay được?
“Được chưa quan gia?” Cố Thanh Ảnh cười hỏi. May mà Thất Nhàn chu
đáo. Bọn họ chỉ nói đem đứa bé để vào sọt vác ra ngoài, không ngờ Thất
Nhàn khăng khăng không làm mà bắt bé con cố đinh vững vàng trên bụng
mình, giả làm cái bụng phệ.
“Được chứ, được chứ.” Cung vệ cười chói mắt, “Mời mấy vị!” Hắn quay đầu lại, phất tay một cái, “Mở cửa!”
Cửa cung dày cộp nặng nề chậm rãi mở ra. Cung vệ cung kính chuẩn bị đưa mấy người ra ngoài.
“Chờ một chút!” Vó ngựa cộp cộp truyền đến từ phía sau, giọng nói truyền tới.
Ánh mắt Thất Nhàn chán nản, lại là tên Cao Hùng này! lần nào cũng là
hắn tói làm hỏng chuyện tốt của nàng! Vừa lúc nàng còn chưa kịp bào thù
lần trước hắn tóm lấy tiểu Nhàn, lần này giải quyết dứt khoát luôn.
Mấy người Vân Lẫm liếc nhìn nhau, âm thầm chuẩn bị sẵn sàng.
“Mấy vị đạo trưởng định đi nơi nào?” Cao Hùng xuống ngựa cao giọng hỏi.
“Mấy vị cao nhân phụng chỉ bệ hạ đi hái thuốc trên Thiên Sơn.” Cung vệ vội vàng tiến lên trả lời.
Cao hùng cau mày: “Hái thuốc? Sao tại hạ không thấy ai nói?”
“Đại thần mang chức vị quan trọng, luôn luôn bận rộn, loại chuyện nhỏ nhặt này tất nhiên sẽ không dám phiền đến ngươi.” Cố Thanh Ảnh nhìn về
phái hắn, “Huống chi đây là lệnh của bệ hạ, Cao đại nhân không biết cũng là chuyện thường.”
Lông mày Cao hùng lại càng cau chặt hơn: “Đêm hôm nay đã tối, mấy vị
cao nhân phải về Thiên Sơn cũng không nên quá nóng lòng, chờ trời sáng
đi chẳng phải an toàn hơn sao?”
“Lời ấy của đại nhân sai rồi.” Cố Thanh Ảnh lắc đầu, “Lo lắng cho
tính mạng thái tử, tất nhiên là phải sớm lấy linh dược trở về, để sớm
cho bệ hạ yên lòng.
“Đạo trưởng nói có lý.” Cao Hùng lại dừng một chút, “Chẳng qua là
phụng mệnh thái tử điện hạ, tối nay không thể cho người nào ra khỏi cửa
cung. Mong mấy vị cao nhân tha lỗi.”
“Vì sao?” Cố Thanh Ảnh hỏi.
Lúc này lại nghe thấy một tiếng ‘hắt xì!’ rất nhỏ truyền ra từ bụng Thất Nhàn—thằng nhóc lại chọn đúng lúc này mà hắt xì.
Tất cả ánh mắt lộp bộp tập trung cả trên người Thất Nhàn.
Khóe mắt Thất Nhàn nheo nheo lao, tình huống đột phát hôm nay thật đúng là nhiều thật.
“Ngươi mang gì trên người vậy?” Cao Hùng tiến lên mấy bước, lớn tiếng hỏi.
Miệng Thất Nhàn mím lại, ngẩng đầu, cười một nụ cười mê người: “Không có gì đâu, Cao đại nhân.”
Đang lúc Cao Hùng hết sức kinh ngạc, Thất Nhàn lấy khí thế chớp nhoáng, tiên hạ thủ vi cường, đánh úp về phía Cao Hùng.
Vân Lẫm cũng có linh cảm tương tự, cũng bước nhanh tới phia Cao đại nhân vừa kịp nhận ra Thất Nhàn.
Chỉ trong nháy mắt, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cao
Hùng đã trở thành sơn dương chờ bị làm thịt trên tay vợ chồng Vân Lẫm.
Hai tay Vân Lẫm bắt chéo khóa hai tay Cao Hùng sau lưng, Thất Nhàn nắm chặt cổ Cao Hùng.
Cố Thanh Ảnh cùng Phượng Lai tiến lại gần, cảnh giác nhìn mọi người trên cổng thành.
Thị vệ do Cao Hùng mang tới lập tức kéo cung tên, hướng về đám người Vân Lẫm.
Cung vệ canh cửa đổ mồ hôi lạnh ướt sũng, tại sao lại ra nông nỗi này, chẳng lẽ không thể để họ sống yên ổn một ngày sao?
“Ai dám ra tay, cẩn thận cái cổ của Cao đại nhân nhà các người!” Thất Nhàn liếc mắt nhìn về phía các cung thủ canh cửa.
Cung thủ canh cửa liếc nhìn nhau một cái, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào cho phải.
“Nhanh mở cửa ra!” Vân Lẫm quay đầu lại quát một tiếng.
Cung vệ canh cửa hoàn toàn hoang mang, mấy vị cao nhân này sao lại đột nhiên thay đổi tính tình như vậy?
“Không cần lo cho ta, không thể thả bọn họ đi…” Cao Hùng ngọ ngoậy cố gắng phun ra một câu.
Cung vệ vội vàng đi tới trên cửa thành. Trong cung này làm gì có ai
quyền cao chức tọng hơn Cao đại nhân. Nếu bởi vì Cao đại nhân mà bọn họ mất chức thì cũng lỗ vốn mất.
Bọn hắn đang đưa tay sờ lên trên cửa thì trong nháy mắt ánh mắt trừng lớn như nhìn thấy quỷ, nháy ra xa hơn mấy trượng: “Đây là cái gì?”
Mấy người Thất Nhàn quay đầu lai, kinh ngạc thấy trên cửa cung bằng
đồng chi chit những con bọ đen như mực bò đầy, hưn nữa càng lúc càng
nhiều, có xu thế bổ nhào qua cửa.
Đúng lúc này lại có tiếng hét thê thảm truyền đến.
Mấy người định thần nhìn lại thì thấy có mấy con gì đó mầu đen liên
tục trèo lên tay một thị vệ. Gặm nhấm một lúc, cánh tay kia liền trở nên khô héo.
Mọi người hoảng sợ. Những con trùng này là quái vật từ đâu đến?